Mệnh kiếp nghe vậy thì im lặng hồi lâu mới nói: “Thôi được, ta mặc kệ!"
Rồi nó biến mất tăm.
Diệp Huyên thở phào trong lòng. Thứ này đúng là còn ghê gớm hơn thiên kiếp, nếu đánh thật thì hắn không có phần thắng!
Tiểu Bút: “Ta nói! Cậu mạnh khiếp được! Chơi thế này còn kinh hơn bật hack!"
Diệp Huyên: “...”
Lúc này, Huyền Hoàng Nữ nằm trong quan tài chậm rãi mở mắt.
Diệp Huyên thấy nàng ta lơ lửng bay lên với đôi mắt trống rỗng như đã đánh mất linh hồn.
Làm hắn cau mày lại.
Sau đó, đồng tử nàng ta co lại, bắt đầu nhiễm lên thần thái.
Trở lại bình thường rồi! Diệp Huyên khi ấy mới thư giãn.
Huyền Hoàng Nữ nhắm mắt lại, hồi sau mới hỏi Diệp Huyên: “Ngươi đã hồi sinh ta”.
Diệp Huyên gật đầu.
Huyền Hoàng Nữ chợt cúi đầu: “Người thiên mệnh!"
Diệp Huyên gật đầu.
Huyền Hoàng Nữ nhìn hắn hồi lâu, hỏi: “Ngươi muốn ta làm gì?"
Diệp Huyên: “Khuất phục Thái Sơ Thần tộc, đánh tới thế giới Hư Chân!"
Huyền Hoàng Nữ lại lắc đầu: “Ngươi quá yếu”.
Diệp Huyên thản nhiên đáp: “Chỉ là tạm thời thôi”.
Rồi nhìn bốn phía: “Cô nhìn quanh mà xem”.
Huyền Hoàng Nữ làm theo, cau mày nói: “Thời gian nơi này...”
Diệp Huyên: “Cho cô thêm một trăm triệu năm, cô có lòng tin không?"
Huyền Hoàng Nữ nheo mắt suy tư một hồi rồi phá ra cười, tiếng cười như sấm dậy chân trời.
Một trăm triệu năm!
Nàng ta nhìn chân trời đầy ngạo nghễ: “Đương nhiên có!"
Diệp Huyên gật đầu: “Cần ta giúp gì không?"
Huyền Hoàng Nữ nhìn hắn: “Ta cần một món thần vật từ Đạo Môn”.
Diệp Huyên: “Là gì?"
Huyền Hoàng Nữ: “Đạo quan”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Đạo quan?"
Huyền Hoàng Nữ gật đầu: “Nó có thể giúp ta khôi phục sức mạnh nhanh chóng, hơn nữa giúp ta tu luyện Huyền Hoàng Bất Tử Công”.
Diệp Huyên suy nghĩ một hồi: “Có cần tâm pháp Vũ Trụ không?"
Huyền Hoàng Nữ: “Nó cũng tốt nhưng không hợp với ta”.
Hắn toan rời đi thì nghĩ đến gì đó, lại hỏi: “Ở đây có ba mươi bảy cường giả tuyệt thế, so với họ thì cô thế nào?"
Huyền Hoàng Nữ liếc nhìn quanh: “Ta vô địch!"
Diệp Huyên gật gù: “Được”.