Diệp Huyên cười: “Thế thì từ bây giờ, ông không phải canh chừng nữa”.
Người đàn ông sửng sốt.
Diệp Huyên vung tay lên, định thu Quy Khư Chi Địa vào trong Tiểu Tháp, rồi lại sửng sốt khi nhận ra.
Vô dụng!
Không làm được!
Quy Khư Chi Địa vẫn sừng sững ở đó!
Hắn cau mày hỏi: “Thế này là sao hả Tiểu Bút?"
Tiểu Bút: “Quy Khư Chi Địa có Linh, cậu phải nói chuyện với nó mới được”.
Diệp Huyên: “Nói kiểu gì?"
Tiểu Bút: “Đánh nó!"
Diệp Huyên đực ra.
Tiểu Bút giải thích: “Thứ này chảnh lắm, không xem ai vào mắt trừ chủ nhân nên cứ đập nó là được”.
Diệp Huyên ngần ngừ: “Nó lợi hại không vậy?"
Tiểu Bút: “Không hề”.
Diệp Huyên gật đầu rồi đi về phía Quy Khư Chi Địa. Người đàn ông kia chợt bắn dậy, bị Đại Sơn quát: “Không muốn chết thì ngồi xuống!"
Ông ta lườm: “Ngươi mạnh thì mạnh, nhưng chưa chắc thắng được ta!"
Diệp Huyên chỉ búng tay một cái.
Ruỳnh!
Mây đen xuất hiện ở chân trời, Thiên Kiếp hiện ra.
Người đàn ông hoảng sợ ra mặt.
Vội vàng nói khi thấy hắn đang nhìn mình: “Mời ngài...”
Nói mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Mẹ ơi!
Đại lão từ nơi nào tới đây?
Ông ta chờ đợi hơn trăm triệu năm, cứ tưởng được khoe mẽ một phen, ai dè còn bị người ta dọa ngược.
Diệp Huyên không thèm để ý đến ông ta, nói với đại diện: “Theo ta đi”.
Dừng lại rồi, hắn nhìn cánh tay đã tê rần, hỏi Tiểu Bút: “Sao huynh bảo không mạnh mà?"