Nó đáp: “Không biết”.
Diệp Huyên gằn giọng: “Huynh đùa đấy à?"
Tiểu Bút phân trần: “Lâu lắm rồi ta không đến đây! Với lại trước kia ta cũng không đến nơi này nên có biết nó là gì đâu!"
Diệp Huyên: “Vậy có nên vào không?"
Tiểu Bút: “Đại ca à, bây giờ khắp vũ trụ này, trừ Thái Sơ Thần tộc thì có thằng nào con nào đánh lại cậu? Cậu quên trong Tiểu Tháp còn có ba mươi sáu siêu cường giả à?"
Diệp Huyên cười: “Cũng phải!"
Rồi bước chân vào thành.
Đường sá bên trong vắng tanh vắng ngắt, không có lấy một bóng người.
Diệp Huyên tiếp tục đi sâu vào bên trong, một hồi sau dừng bước trước một ngôi đại điện, bắt gặp một người đàn ông trung niên đứng đó.
Người này ngồi trên ghế, thân khoác áo choàng đen, đầu hơi rũ, tay cầm một thanh trường thương.
Và không có khí tức!
Diệp Huyên nhìn ông ta một hồi rồi bước tới trước, bất thình lình nghe người đó mở miệng: “Một trăm triệu năm”.
Hắn tiếp tục im lặng.
Người đàn ông: “Một trăm triệu năm, cuối cùng cũng có người tới”.
Rồi chậm rãi ngẩng đầu lên.
Để lộ gương mặt không có đôi mắt!
Diệp Huyên nhìn ông ta: “Ông đang đợi ta sao?"
Người đàn ông nhếch môi cười: “Ngươi nói thử xem?"
Diệp Huyên nhíu mày: “Ta khuyên ông ăn nói cho cẩn thận”.
"Ha ha!"
Đối phương chỉ càn rỡ mà cười.
Diệp Huyên thấy thế thì lắc đầu, tiếp tục đi vào đại điện.
Thì bỗng bị một luồng khí tức đáng sợ bao trùm.
Hắn quay lại nhìn người đàn ông, gọi: “Đại Sơn!"
Lời vừa dứt, người được gọi đã xuất hiện cạnh bên.
Lạnh lùng hỏi người đàn ông: “Ngươi tưởng ngươi ngon lắm à?"
Người đàn ông: “Bắt ta bảo vệ Quy Khư Chi Địa”.
Diệp Huyên đưa mắt nhìn ngôi đại điện màu đen kia: “Nó cũng là Quy Khư Chi Địa?"
Người đàn ông gật đầu: “Phải”.