Những người khác nghe vậy thì lùi lại, vội vàng thu khí tức vào.
Diệp Huyên ở xa cũng bất động, khí tức cũng thoắt cái tắt ngóm, cả người như rơi vào trạng thái không tồn tại, không ai cảm nhận được hắn.
Tiêu Hiếu thấy vậy thì suýt nổ tung: “Rốt cuộc ngươi điên thật hay giả điên hả?!"
Mọi người: “...”
Tiểu Tháp cũng thấp giọng thở dài: “Tiểu chủ tuy điên nhưng bản chất vẫn vô sỉ như xưa...”
Điên thật hay điên giả?
Thật ra thì Diệp Huyên đã điên thật rồi.
Nhưng theo lời Tiểu Tháp nói, hắn tuy điên nhưng tận trong xương cốt vẫn là hạng bỉ ổi. Đó là một loại bản năng, cho dù điên thì bản năng vẫn còn!
Khí tức của thần lôi đỏ rực ở chân trời càng lúc càng mạnh, khiến người người tuyệt vọng.
Lực lượng pháp tắc của cường giả Vô Cảnh.
Tuy đã qua hàng vạn năm nhưng vẫn mạnh đến nỗi khiến người tuyệt vọng.
Đây chính là cường giả Vô Cảnh!
Nhóm Tiêu Hiếu nhìn thần lôi đỏ máu với vẻ sợ hãi lẫn khao khát trong mắt.
Mục tiêu theo đuổi cả đời của họ chính là Vô Cảnh!
Tiêu Hiếu nhìn Diệp Huyên ở nơi xa, thấy hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích nhưng khí tức lại tăng vọt một cách điên cuồng, tựa như không có giới hạn.
Sắc mặt Tiêu Hiếu trở nên có phần xấu xí.
Chẳng lẽ Huyết Mạch Chi Lực của hắn không phản phệ?
Tông Thủ đứng bên hạ giọng nói: “Huyết Mạch Chi Lực của người này... vô cùng đáng sợ! Tuyệt đối không phải người phàm!"
Sắc mặt Tiêu Hiếu lạnh đi: “Ta biết hắn không tầm thường, nhưng thế thì đã sao? Chúng ta còn đường lui ư?"
Tông Thủ im lặng.
Bọn họ sớm đã không còn đường lui rồi.
Quyết đánh đến cùng, có thể còn đường sống.
Nghĩ vậy, Tông Thủ nói: “Nên làm gì bây giờ?"
Tiêu Hiếu nhìn những lực lượng pháp tắc kia, nói: “Chờ chúng biến mất.”
Tiêu Hiếu ngẩng đầu, đang muốn mở miệng thì thấy thần lôi ở chân trời giáng xuống.
Mục tiêu của chúng là tất cả những người có mặt, bao gồm Diệp Huyên.
Tất cả những người vừa ra tay!
Cảnh tượng này khiến mọi người biến sắc kịch liệt.
Tiêu Hiếu gầm lên: “Rút trước!"
Sau đó lập tức mang tất cả bỏ chạy.