*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nó trực tiếp hóa thành hư vô.
Mà trong nháy mắt ấy, kiếm Thanh Huyên biến mất khỏi tay Diệp Huyên, trên thân hắn xuất hiện một bộ giáp đỏ.
Bao phủ toàn thân.
Gần như đồng thời, hắn bị nhấn chìm trong vô số những luồng sức mạnh hùng hậu.
Ầm ầm ầm ầm ầm...
Thiên địa chấn động kịch liệt trong khoảnh khắc.
Mười mấy cường giả Vô Đạo Cảnh đồng thời ra tay là một việc khủng khiếp cỡ nào?
Chỉ trong chớp mắt, nơi Diệp Huyên đứng đã trở thành một lốc xoáy đen khổng lồ, thời không nơi ấy bị chôn vùi tức khắc.
Nhưng bọn Tiêu Hiếu sau đó đã chưng hửng.
Bởi chúng nhận ra tuy thời không bị chôn vùi nhưng Diệp Huyên vẫn còn sống.
Vẫn sống!
Tông Thủ trợn mắt khó tin: “Sao... sao có thể?!"
Trong mắt Tiêu Hiếu cũng đầy vẻ kinh ngạc, hai tay bắt đầu phát run.
Một kích dùng toàn lực của mười mấy cường giả Vô Đạo Cảnh.
Mà hắn cản được?
Loại quái vật gì thế này??
Đúng lúc này, Diệp Huyên biến mất tại chỗ, theo sau là kiếm mang đỏ như máu lóe lên.
Xoẹt!
Một cường giả Vân thần tướng chưa kịp phản ứng lại đã bị kiếm đâm xuyên giữa trán.
Những người khác bừng tỉnh. Tông Thủ thét lên: “Giết hắn!"
Giết!
Những người khác nghe vậy thì lao về phía Diệp Huyên.
Mà kiếm trong tay hắn lại hóa thành bộ giáp đỏ bao bọc toàn thân.
Ầm!
Một lần nữa, hắn bị vô số sức mạnh k hủng bố đánh trúng, khiến thời không bốn phía bị chôn vùi.
Nhưng trước khi đám người kia kịp ra tay lần nữa, đã có một luồng sức mạnh khủng khiếp xuất hiện. Bọn Tông Thủ biến sắc, vội vàng dừng tay, khi nhìn về chân trời chỉ thấy từng tia thần lôi đỏ tươi xuất hiện.
Bọn chúng hốt hoảng thối lui.
Pháp tắc!