Nói xong, hắn thoáng nhìn đám người Đồ Minh: “Bắt nạt người một nhà thì có gì giỏi giang chứ? Có bản lĩnh đi bắt nạt Đạo Đình đi! Ta chỉ hỏi các ngươi, bây giờ các ngươi có dám đi đến Đạo Đình với ta hay không?”
Nghe vậy, sắc mặt đám người Đồ Minh đều hơi khó coi.
A Khổ Vương kia đột nhiên nói: “Ta nói rồi! Tội của hắn ta không đáng chết!”
Giọng nói hơi nghiêm nghị.
Diệp Huyên nhìn về phía A Khổ Vương: “Vậy phải làm sao bây giờ, người cũng đã chết rồi! Nếu không, ta nói lời xin lỗi với hắn ta vậy!”
Nói xong, hắn quay người nhìn về phía thi thể của chàng trai trẻ, bái một cái: “Xin lỗi, ta đánh chết ngươi rồi! Ngươi tha lỗi cho ta nhé!”
Mọi người: “…”
…
Trong sân, A Khổ Vương nhìn Diệp Huyên, tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng mọi người trong sân lại cảm nhận được sự áp lực rõ rệt.
Diệp Huyên nhìn A Khổ Vương, vẻ mặt vô cảm: “Thế nào, Ngươi muốn đánh ta sao?”
Ánh mắt hắn không chút e sợ.
A Khổ Vương khẽ nheo mắt, tay phải dần siết chặt lại, lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lại cười nhạo một tiếng: “Thì ra đây là Đạo Chủng Chi Địa!”
Nói xong, đột nhiên hắn lại rút kiếm xông về phía A Khổ Vương!
Thấy vậy, đám người Đồ Minh trong sân cũng ngây người.
Diệp Huyên này điên rồi sao?
Lại còn chủ động ra tay với A Khổ Vương!
A Khổ Vương cũng có chút sửng sốt, tên này lại chủ động ra tay với mình sao?
Không nghĩ gì nhiều, A Khổ Vương cũng đánh ra một quyền!
Ầm!
Diệp Huyên trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, rồi nặng nề rơi mạnh xuống đất.
Nhưng Diệp Huyên lập tức lại bò dậy, sau đó lại lao về phía A Khổ Vương.
Còn muốn đánh!
Trong sân, đám người Đồ Minh ai ai cũng nhìn nhau! Diệp Huyên này điên rồi à?
Lúc này, xung quanh càng lúc càng đông các cao thủ Đạo Chủng Chi Địa.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt khó tin!
Đây là A Khổ Vương đấy!
Diệp Huyên điên rồi sao?
Dám ra tay với A Khổ Vương?