Diệp Huyên nhìn Đồ Minh, chỉ thẳng vào đối phương: “Ngươi dám đi không? Ngươi không dám! Một đám hèn nhát!”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Lúc này, chàng trai vừa bị đánh bay đột nhiên vọt đến trước mặt Diệp Huyên, hắn ta đang định nói chuyện, Diệp Huyên lại vung tay đánh ra.
Uỳnh!
Giờ khắc này, chàng trai kia bay thẳng ra ngoài trăm trượng.
Treo lên đánh Độn Nhất Cảnh!
Đám người Đồ Minh ở đây đều choáng váng.
Đặc biệt là Đồ Minh, ông ta biết Diệp Huyên rất mạnh, nhưng không biết rốt cuộc Diệp Huyên mạnh đến mức độ như thế nào!
Diệp Huyên đột nhiên đi đến trước mặt chàng trai bị hắn đánh bay ra kia, giẫm một chân lên ngực chàng trai: “Hỏi chuyện của ta? Ngươi xứng sao?”
Chàng trai nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi dám sỉ nhục ta?”
Diệp Huyên đột nhiên tung ra cú đấm đấm lên trên mặt chàng trai.
Rầm!
Đầu chàng trai lập tức bị nổ tung!
Thần hồn câu diệt!
Đám người Đồ Minh ở bên cạnh vốn định ra tay, nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt ai nấy đều cứng lại!
Diệp Huyên giết người rồi!
Đây là điều bọn họ hoàn toàn không ngờ đến!
Trước khi chết, hai mắt của chàng trai trẻ bị Diệp Huyên giết trợn ngược, trong mắt tràn đầy không thể tin nổi.
Hắn ta cũng không ngờ Diệp Huyên sẽ giết mình.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một sức mạnh to lớn bao phủ lấy Diệp Huyên, Diệp Huyên chợt quay người tung ra một đấm.
Uỳnh!
Một sức mạnh to lớn bộc phát ngay trước mặt Diệp Huyên, trong chớp mắt, Diệp Huyên lùi về sau mấy chục trượng!
Một người đàn ông trung niên đứng ở trước mặt Diệp Huyên, người đàn ông trung niên mặc trường bào màu đen, hai tay giấu trong ống tay áo.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên, đám người Đồ Minh ở đây vội vàng cung kính cúi người chào: “Bái kiến A Khổ Vương!”
A Khổ Vương!
Một trong bốn vương của Đạo Chủng Chi Địa, chỉ nghe theo lệnh La Hầu!
A Khổ Vương nhìn Diệp Huyên: “Vì sao giết người?”
Diệp Huyên hỏi lại: “Ta đi khiêu chiến Chân Võ Thần Quân, có lỗi sao?”
A Khổ Vương nhíu mày: “Trả lời vấn đề ta hỏi cậu!”
Diệp Huyên chỉ vào thi thể chàng trai trẻ: “Là hắn ta sỉ nhục ta trước”.
A Khổ Vương quay đầu nhìn về phía Đồ Minh, Đồ Minh do dự một lát, cuối cùng nói ra chuyện lúc trước!