Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3887-3890




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Diệp Huyên và A Mục bỗng sa sầm lại.



Chân Long vậy mà lại chẳng có sức để đánh trả?



Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên kia một cái, thực lực của tên này, có chút khủng bố mà!




Chân Long nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên: “Thần Công, Thiên Đạo vẫn còn!”



Thiên Đạo!



Thần Công ngẩng đầu lên nhìn về phía đường chân trời một cái rồi cười nói: “Thiên Đạo…”



Diệp Huyên đột nhiên nói: “Người không phải ngay cả Thiên Đạo cũng không sợ chứ?”




Thần Công nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: “Ngươi đang muốn khích ta oán hận Thiên Đạo sao?”



Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối, Thiên Đạo vẫn còn đó!”



Thần Công gật đầu, cười nói: “Ta biết người vẫn còn, nhưng thế thì đã sao?”



Diệp Huyên nhìn Thần Công: “Người thực sự không sợ Thiên Đạo?”



Thần Công cười đáp: “Ta quả thực đánh không lại Thiên Đạo, có điều, nếu như ta đoán không lầm, người hiện giờ, nhất định không ở thế giới này, nếu không phải như vậy, ta vốn không thể thoát nạn”.



Nghe vậy, Diệp Huyên trầm mặc.



Kì thực, hắn cũng đoán ra được điều này.



Thần Công quay đầu lại nhìn về phía Chân Long, cười nói: “Nghiệt súc, có phải rất thất vọng không?”



Chân Long nhìn chằm chằm Thần Công: “Thiên Đạo ở khắp mọi nơi!”



Thần Công lắc đầu: “Sở dĩ ngươi nghĩ như vậy, đó là bởi vì ngươi quá quá yếu rồi!”



Chân Long đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Diệp Huyên phía dưới: “Nhân Vương, ngươi có trách nhiệm phong ấn hắn”



Mí mắt Diệp Huyên khẽ giật, mẹ kiếp, giờ thì ngươi biết ta là Nhân Vương rồi! Thần Công quay đầu lại nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: “Ngươi vừa mới có được cơ nghiệp của Hi Hoàng, làm sao chống lại ta?”



Diệp Huyên trầm mặc.



Thần Công nhìn Diệp Huyên: “Ta có thể không giết hai người các ngươi, nhưng, ngươi phải làm cho ta một chuyện!”



Chân Long phẫn nộ quát: “Không được đáp ứng hắn!”



Thần Công đột nhiên phất tay phải một cái, trong phút chốc, một chuỗi nước trực tiếp quất vào đầu Chân Long kia.



Bộp!



Chân Long ngay lập tức da tróc thịt bong, máu tươi bắn tung tóe!



Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên và A Mục nhìn nhau một cái, trong ánh mắt của hai người mang theo vẻ kinh ngạc.



Phòng ngự của Chân Long kia khủng bố đến thế nào?



Song, ở trước mặt Thần Công này, nó lại chỉ mong manh như tờ giấy!


Mà lúc này, từng chuỗi nước không ngừng quất vào người Chân Long kia, mỗi một lần quất xuống, Chân Long kia đều sẽ da tróc thịt bong, có thể nói là vô cùng thê thảm!
Thần Công không quan tâm đến Chân Long kia, mà nhìn về phía Diệp Huyên: “Tiểu huynh đệ, giúp chút chuyện nhỏ, ngươi không ngại chứ?”



Nói đoạn, gã không đợi Diệp Huyên từ chối, liền xoay người chỉ về phía bên phải: “Cách phía đó trăm dặm, có một cái giếng, bên trên có phong ấn, ta muốn ngươi mở phong ấn này ra!”



“Không thể được!”




Ở phía xa, Chân Long kia phẫn nộ quát.



Thần Công đột nhiên vung tay phải, một chuỗi nước văng ra ngoài.



Ầm!



Thân xác của Chân Long kia trực tiếp nứt ra, máu tươi bắn tung tóe.



Thần Công nhìn Diệp Huyên: “Tiểu huynh đệ, ngươi sẽ không muốn bị đối xử giống như hắn chứ?”




Diệp Huyên cười đáp: “Không muốn!”



Thần Công gật đầu: “Thế thì bắt đầu đi! Nhân Vương!”



Diệp Huyên nhìn Thần Công: “Người không phải là người của nhân tộc?”



Thần Công cười đáp: “Không phải!”



Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đã hiểu!”



Dứt lời, hắn nhìn về phía A Mục, A Mục lắc đầu.



Diệp Huyên cười nói: “Ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp!”







Dứt lời, hắn đang định đem A Mục thu vào trong tháp Giới Ngục, song hắn lại phát hiện, hắn vốn không thể thu vào được!



Diệp Huyên nhìn A Mục kinh ngạc: “Cô…”



A Mục chớp mắt: “Nếu như ta không nguyện ý, ngươi sẽ không thể nào thu ta vào trong được đâu!”



Diệp Huyên trầm mặc.



A Mục bước đến trước mặt Diệp Huyên: “Ta nói rồi! Có chuyện gì, chúng ta cùng nhau đối mặt!”



Diệp Huyên cười đáp: “Vậy cô phụ trợ cho ta!”



A Mục gật đầu: “Được!”



Nói xong, nàng ta xòe lòng bàn tay ra, trong tay nàng ta xuất hiện một cái đầu lâu.



Diệp Huyên chớp mắt: “Đây là cái gì?”



A Mục cười nói: “Ngươi đi đánh đi!”



Diệp Huyên gật đầu, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thần Công kia, Thần Công cười nói: “Còn sống không tốt sao?”



Diệp Huyên cười nói: “Đời này của ta ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp! Hơn nữa ta tin rằng, ta giúp người làm xong chuyện mà người muốn, người tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn ta!”



Dứt lời, chân phải của hắn bỗng giậm mạnh xuống đất.



Bộp!



Tiếng kiếm kêu đột nhiên làm rung

1645681064621.png


Xoẹt!



Nhát kiếm này chém thẳng về phía trên cột nước, đỉnh cột nước bị cắt ra, nhưng bản thân Diệp Huyên trong chớp mắt lại rơi từ trên mặt đất xuống.



Trên mặt đất, Diệp Huyên lướt mắt nhìn tay phải của bản thân, tay phải của hắn đã bị nứt toác.




Trên bầu trời, Thần Công nhìn xuống Diệp Huyên: “Ngươi đâu có yếu như thế!”



Diệp Huyên cười haha một tiếng, khoảnh khắc tiếp theo, hắn lại một lần nữa phóng lên trời.



Cách đó không xa, A Mục đặt cái đầu lâu xuống đất, nàng ta lấy ra một ít đồ vật quái đặt trước mặt cái đầu lâu kia. Sau đó nàng ta chắp hai tay trước ngực, trong miệng niệm mấy câu thần chú không rõ tên.



Trên bầu trời, Diệp Huyên vẫn đang đại chiến với Thần Công kia, nhưng hắn đã bị áp chế!




Nếu không phải có thuẫn Thái Cực, hắn vốn không phải là đối thủ của Thần Công này!



Khoảng cách thực lực vẫn là rất lớn!



Có điều, Diệp Huyên càng đánh càng hăng.



Chiến!



Từ sau khi thực lực của hắn thăng cấp, thì rất ít đánh nhau, mà hiện giờ, hắn chỉ muốn đánh một trận ra trò!



Mà trên bầu trời, Thần Công kia sau khi đánh một hồi cũng nhíu mày, bởi vì gã phát hiện, gã không thể giết chết Diệp Huyên một cách dễ dàng!



Thuẫn Thái Cực!



Mỗi lần gã xuất ra chiêu cuối, Diệp Huyên liền sẽ triệu hồi ra thuẫn Thái Cực, sau đó chống lại chiêu cuối của gã.



Ầm!



Chính vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lại bị cột nước thổi bay một lần nữa, lần này bay xa cả trăm trượng!



Mà ngay khi hắn vừa dừng lại, không gian xung quanh hắn đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, vô số chuỗi nước bay ra từ những khe nứt đó, sau đó lao về phía hắn ta!



Diệp Huyên không chút do dự, trực tiếp triệu hồi ra thuẫn Thái Cực.



Đùng đoàng! Đùng đoàng!



Trong lúc nhất thời, từng đợt sóng nước nổ ra xung quanh Diệp Huyên, một lúc sau, những chuỗi nước đó biến mất, mà Diệp Huyên vẫn ở đó!



Thần Công nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Hay cho một thuẫn Thái Cực!”



Dứt lời, hắn đột nhiên biến mất ngay tại chỗ!



Xoẹt!



Một chuỗi nước tựa như sấm sét bắn ra!



Ở đằng xa, Diệp Huyên đang đứng

1645681078603.png


Diệp Huyên vẫn chưa dừng lại, xung quanh hắn đột nhiên xuất hiện vô số dòng nước!



Lúc này, giọng nói của tầng chín đột nhiên vang lên: “Đây là thủy vực!”



Vực!




Nghe vậy, mặt Diệp Huyên liền biến sắc, bởi vì hắn phát hiện bản thân hắn đã bị áp chế rồi!



Không chút do dự, Diệp Huyên trực tiếp chuyển đến Thần Vương tọa, chính vào lúc hắn ngồi xuống Thần Vương tọa, một Thần Vực thần bí đột nhiên xuất hiện ở xung quanh.



Ầm!



Trong khoảnh khắc này, không gian nơi Diệp Huyên đang ngồi trực tiếp bị hai loại vực này trực tiếp đánh sập!




Mà Thần Vực của Diệp Huyên cũng đột ngột chặn thủy vực kia lại, không chỉ vậy, Diệp Huyên lại một lần nữa triệu hồi ra Kiếm Vực.



Hai loại vực!



Đùng đoàng!



Đám dòng nước xung quanh Diệp Huyên kia đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi!



Xa xa, hai mắt Thần Công kia khẽ híp lại: “Hai loại vực!”



Diệp Huyên nhìn về phía Thần Công, trong lòng có chút nghĩ mà sợ, vừa nãy nếu như không phải có Thần Vương Tọa và Kiếm Vực, thì hắn có khả năng đã bị đánh bại rồi!



Chính vào lúc này, hai mắt Thần Công đột nhiên từ từ nhắm lại, khoảnh khắc tiếp theo, cả bầu trời đột nhiên hóa thành một dòng sông, tiếp sau đó, vô số mũi tên nước che ngợp bầu trời bắn về phía Diệp Huyên đang ở phía dưới.



Nhìn thấy cảnh này, mặt Diệp Huyên liền biến sắc, hắn hất tay phải, thuẫn Thái Cực xuất hiện trên bầu trời.



Ầm ầm!



Trong phút chốc, toàn bộ Bất Chu Thần Sơn trực tiếp rung chuyển!



Trên bầu trời, đống mũi tên nước đó dường như vô cùng vô tận, liên tục không ngừng bắn về phía Diệp Huyên ở phía dưới.



Mặc dù thuẫn Thái Cực có thể ngăn cản được, thế nhưng, sắc mặt của Diệp Huyên lại càng lúc càng tái nhợt.



Sắc mặt Diệp Huyên có chút khó coi, hắn biết, Thần Công này muốn tiêu hao sức lực của hắn!



Diệp Huyên quay đầu lại nhìn về phía A Mục đang ở phía dưới, lúc này A Mục đang quỳ gối trước cái đầu lâu kia, trong miệng đang niệm gì đó, cái đầu lâu ở trước mặt nàng ta dần dần rung lên.



Đúng lúc này, A Mục đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên: “Đưa búa Chiến Thần cho ta!”



Diệp Huyên không chút do dự, trực tiếp ném búa Chiến Thần xuống, A Mục bắt lấy búa Chiến Thần, nàng ta cắn đầu ngón tay, một giọt máu tươi rơi xuống cái đầu lâu kia, sau đó nàng ta gầm lên: “Nhân danh Vu Thần, gọi hồn ngươi về!”



Ầm!



Búa Chiến Thần rung lên kịch liệt, khoảnh khắc tiếp theo, một hư ảnh không đầu từ trên trời sà xuống...







Nhìn thấy cảnh này, mí mắt Diệp Huyên khẽ giật, A Mục này đang gọi người!



Đây là linh hồn của ai?



Trên bầu trời, ánh mắt của Thần Công kia cũng dừng trên người đàn ông không đầu đó.


Lúc này, trong mắt gã càng thêm vẻ ngưng trọng.