Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3881-3886




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên trầm giọng: “A Mục này, có phải Thiên Đạo vẫn luôn bảo hệ khoảng trời này đúng không?”



A Mục gật đầu: “Đúng vậy”.



Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Vậy tại sao sau đó bà ta lại biến mất?”




A Mục khẽ đáp: “Có lẽ là thất vọng quá chăng”.



Diệp Huyên hỏi: “Là sao?”



A Mục lắc đầu: “Cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, nhưng chắc hẳn Tiểu Đạo sẽ biết về vấn đề này nhiều đấy”.



Diệp Huyên khẽ lắc đầu: “Cô gái đó sẽ không nói với ta đâu”.



A Mục cười bảo: “Ngươi đấy, cái gì cũng tò mò quá trời!”




Diệp Huyên còn muốn nói gì nữa nhưng đúng lúc này, ngọn núi nhỏ ở phía xa đột nhiên rung chuyển, vô số tảng đá đang lăn xuống bên dưới.



Diệp Huyên và A Mục nhìn về phía đó, Diệp Huyên trầm giọng: “Không phải là vị đại thần kia sắp ra ngoài đấy chứ?”



A Mục trừng mắt: “Cũng có thể!”



Diệp Huyên liền quay sang A Mục: “Đi luôn không?”



A Mục khẽ nói: “Có lẽ đối phương đã phát hiện ra ngươi rồi”.



Diệp Huyên đang muốn nói nữa thì A Mục đã xen lời: “Hay là gặp nhau cái đi”.



Dứt lời, nàng liền dẫn Diệp Huyên đi về phía ngọn núi nhỏ kia.



Chỉ chốc lát cả hai đã đi tới trước ngọn núi nhỏ kia, nhìn thấy nó vẫn đang rung chuyển rất mạnh. Diệp Huyên toan muốn nói chuyện thì thấy một tia sét đánh xuống, cuối cùng rơi vào bên trong ngọn núi.



Uỳnh!



Cả ngọn núi lại rung chuyển mạnh hơn.



Diệp Huyên quay sang A Mục, nói: “Hình như bị sét đánh trúng rồi!”



A Mục gật đầu.



Diệp Huyên nhìn thoáng qua chân trời, sau đó nói: “Không phải là Thiên Đạo không cho người đó tiếp xúc với chúng ta đấy chứ?”



A Mục liếc nhìn xung quanh: “Có thể là thế”.



Diệp Huyên nói: “Vậy chúng ta rời đi chứ?”



A Mục gật đầu: “Ừ”.



Dứt lời, nàng liền kéo Diệp Huyên muốn rời khỏi nơi này.



Song đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói phát ra từ bên trong ngọn núi kia: “Hai vị gượm đã!”



Diệp Huyên và A Mục cùng dừng bước, quay đầu nhìn về phía ngọn núi, thấy bên trên đó có một bóng người đột nhiên hiển hiện.



A Mục nhìn bóng người kia: “Tiền bối có việc gì sao?”



Bóng người kia liền nói: “Lão phu muốn nhờ hai vị giúp một chuyện nhỏ”.



Vô cùng thẳng thắn!



A Mục lắc đầu: “Các hạ, chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thôi”.



Bóng người kia liền im lặng.



A Mục lại nói: “Chúng tôi thật sự chỉ đi ngang qua thôi mà!”



Bóng người đột nhiên cất lời: “Người bên cạnh cô nương chính là Nhân Vương tân nhiệm đúng không?”
Nhân Vương!



Diệp Huyên quay sang A Mục. A Mục trừng mắt, sau đó đáp: “Đúng vậy”.



Bóng người kia liền nói: “Nhân Vương bệ hạ, mong cậu ra tay giúp đỡ”.




Diệp Huyên không đáp lại.



Bóng người kia lại nói: “Nhân Vương bệ hạ lại kiêng kỵ Thiên Đạo sao?”



Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.



Bóng người kia liền bảo: “Cậu chính là Nhân Vương, thân phận không hề thua kém gì Thiên Đạo”.



Diệp Huyên nhìn bóng người kia: “Thân phận thì có ích gì! Ta cũng đâu đánh lại Thần!”












Thân phận sao?



Hắn thật sự không hề cảm thấy thân phận Nhân Vương đặc biệt ở chỗ nào cả.



Thực lực ấy!



Thực lực mạnh mới là vương đạo nhé!



Ở nơi xa, bóng người kia trầm ngâm không lên tiếng.



Lúc này, Diệp Huyên lại nói: “Các hạ, chúng tôi cũng không muốn mạo phạm Thiên Đạo, mong các hạ thông cảm”.



Thiên Đạo đã nể mặt hắn lắm rồi, thế nên hắn không thể nào đã được voi lại đòi tiên.



Diệp Huyên quay sang nhìn A Mục, nói: “Chúng ta đi thôi”.



A Mục gật đầu.



A Mục dẫn theo Diệp Huyên đi về phía xa.



Sau lưng họ, bóng người kia vẫn giữ im lặng, nhưng không hề biến mất, cứ thế đứng đó.



Nơi xa, Diệp Huyên đột nhiên nói: “A Mục, hình như cô hiểu khá rõ về chỗ này đấy nhỉ?”



A Mục cười đáp: “Từng điều tra!”



Diệp Huyên quay sang A Mục hỏi: “Mục đích cô dẫn ta tới nơi này là để ta nhận lấy truyền thừa của Hi Hoàng?”



A Mục gật đầu.



Diệp Huyên liền hỏi: “Tại sao?”



A Mục trừng mắt: “Tại sao cái gì?”



Diệp Huyên nói: “Tại sao lại bảo ta tới lấy truyền thừa của Hi Hoàng đó?”



A Mục cười bảo: “Bởi vì như thế thì ngươi sẽ có nhiều cách giữ mạng hơn”.



Diệp Huyên chỉ nhìn A Mục mà không nói câu nào.



A Mục mỉm cười: “Có biết tại sao Hi Hoàng lại chọn ngươi không?”


Diệp Huyên đáp: “Ta biết, người kia không chỉ đơn thuần là nhìn trúng ta mà còn có nguyên nhân khác nữa, đúng không?”
A Mục gật đầu: “Đúng vậy. Thế nên ngươi càng phải cố gắng hơn nữa. Bởi vì thời gian của ngươi thật sự không nhiều lắm đâu”.



Sau đó, nàng ta lại quay sang nhìn Diệp Huyên, nói khẽ: “Ngươi chưa từng trải qua Ngũ Duy Kiếp, thế nên không biết nó đáng sợ tới mức nào đâu”.



Diệp Huyên trầm mặc.




Ngũ Duy Kiếp?



Quả thật hắn chưa từng trải qua Ngũ Duy Kiếp, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được tai ương kia đáng sợ đến mức nào.



Từ xưa tới nay, bao nhiêu cường giả, biết bao nền văn minh đều bị hủy hoại bởi Ngũ Duy Kiếp?



Lúc này, A Mục lại bảo: “Trực giác cho ta biết rằng Ngũ Duy Kiếp lần này chắc chắn không còn giống trước kia”.



Diệp Huyên nhíu mày: “Ý cô là…?”




A Mục lắc đầu: “Ta cũng khó lòng nói rõ, chỉ là trực giác mà thôi”.



Diệp Huyên lại trầm ngâm.



Khoảng nửa canh giờ sau, A Mục đột nhiên ngừng lại. Phía trước A Mục không xa là một tấm bia đá, trên đó khắc mấy chữ vô cùng kỳ lạ, Diệp Huyên đọc mà chẳng hiểu gì.



A Mục đi tới trước tấm bia, khẽ cúi người hành lễ.



Diệp Huyên cũng làm theo.



A Mục nhìn bia đá, khẽ nói: “Ở đây đã chôn một vị cường giả từng lập nên rất nhiều công lớn cho Nhân tộc”.



Dứt lời, nàng ta liền đi tới trước tấm bia, nhỏ giọng nói gì đó.



Một lát sau, lông mày A Mục khẽ nhíu.



Diệp Huyên nhìn về phía A Mục: “Sao vậy?”



A Mục thoáng trầm mặc, sau đó bảo: “Chúng ta đi thôi!”



Dứt lời, nàng ta lại cúi người hành lễ, sau đó kéo Diệp Huyên quay người rời đi.



Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Có chuyện gì vậy A Mục?”



A Mục khẽ đáp: “Chúng ta tới muộn mất rồi”.



Diệp Huyên nhìn thoáng qua bia đá: “Có người đã nhanh chân hơn chúng ta sao?”



A Mục gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”



Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đi thôi!”



A Mục nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi không thất vọng sao?”



Diệp Huyên cười nói: “Thất vọng gì chứ!”



A Mục chỉ nhìn Diệp Huyên mà không nói tiếng nào.



Diệp Huyên khẽ cười bảo: “Trước giờ ta không cho rằng đồ của người khác chính là đồ của ta, nếu có được thì coi như may mắn, còn không được thì cũng chẳng sao”.



A Mục chớp mắt, cười nói: “Tâm tính tốt lắm! Chúng ta đi thôi!”



Song đúng lúc này, ở phía xa đột

1645615556690.png


Diệp Huyên quay sang A Mục: “Gì cơ?”



Vẻ mặt A Mục thoáng nét âm trầm: “Ông ta đang kinh động con Chân Long kia”.



Nàng vừa mới dứt lời thì ở trong ngọn núi nhỏ phía xa xa kia đột nhiên có một luồng sức mạnh cường đại phóng thẳng lên trời, nhanh chóng lao về phía con Chân Long đang ngủ say kia.




Thấy vậy, Diệp Huyên bèn nheo mắt, sau đó kéo A Mục lại: “Chúng ta đi thôi!”



Sau đó hắn và A Mục lập tức biến mất ở vị trí cũ.



Mà ngay đúng lúc họ muốn rời khỏi Bất Chu Thần Sơn, một luồng áp lực vô hình đột nhiên bao phủ hắn và A Mục, cùng lúc đó, lối ra cũng bị phong tỏa.



Diệp Huyên và A Mục liếc nhìn sau, sau đó cùng quay người lại. Lúc này, trên Bất Chu Thần Sơn có một con rồng khổng lồ đang cúi xuống nhìn bọn họ.




Tỉnh rồi?



Diệp Huyên nói khẽ: “Chúng ta có đánh thắng được nó không?”



A Mục lắc đầu: “Đánh không lại”.



Diệp Huyên lại hỏi: “Vậy nên làm thế nào?”



A Mục: “Nói lý lẽ với nó thôi!”



Diệp Huyên: “…”



A Mục ngẩng đầu nhìn về phía con Chân Long kia: “Xin chào Chân Long tiền bối”.



Ở chân trời, Chân Long nhìn xuống Diệp Huyên và A Mục, ánh mắt hờ hững tựa như chỉ đang nhìn một con kiến.



A Mục chớp mắt, sau đó nói: “Phòng ngự!”



Nghe xong lời A Mục nói, con Chân Long kia đột nhiên gầm thét, tiếp đó một luồng long uy ngập trời liền phủ xuống.



Nhìn thấy luồng uy áp kia, sắc mặt Diệp Huyên hoàn toàn biến đổi, không còn dám coi nhẹ nữa. Một ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Diệp Huyên, thuẫn Thái Cực lập tức xuất hiện, chắn ngay trên đỉnh đầu hắn.



Ầm ầm!



Cả đất trời phát ra một tiếng nổ rền đinh tai nhức óc, cùng lúc đó, toàn bộ núi Bất Chu cũng rung chuyển mạnh, luồng long uy lan tỏa khắp bốn phía hệt như thủy triều đổ dồn.







Mà lúc này, Diệp Huyên và A Mục lại chẳng hề bị xây xát.



Chiếc thuẫn Thái Cực kia đã chặn lại được luồng long uy mới rồi.



Diệp Huyên cũng có phần kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng thuẫn Thái Vực, không ngờ chiếc thuẫn này lại mạnh tới vậy.



Ở trên trời, con Chân Long kia nhìn xuống chiếc thuẫn Thái Cực của Diệp Huyên, trong mắt ngập tràn vẻ nghi hoặc: “Thuẫn của Hi Hoàng?”



A Mục nhìn thẳng vào Chân Long: “Hắn đã lấy được truyền thừa của Hi Hoàng!”



Chân Long nhìn A Mục: “Thì sao?”



Nghe thấy vậy, A Mục liền trừng mắt, sau đó quay sang Diệp Huyên: “Nhóc này không chịu nể mặt Hi Hoàng, làm sao bây giờ?”



Diệp Huyên nhún vai: “Chịu thôi!”


A Mục: “…”
Lúc này, con Chân Long đột nhiên cất tiếng: “Kẻ nào đột nhập ranh giới, chết!”



Lời vừa dứt, nó lại quay về phía Diệp Huyên và A Mục rồi gầm thét. Cùng lúc đó, một cái vuốt rồng khổng lồ đột nhiên giáng từ trên trời xuống, dường như muốn nghiền nát hết thảy mọi thứ trên mặt đất.



Nhìn thấy cảnh tượng đó, mắt A Mục giần giật, nàng lùi đến bên cạnh Diệp Huyên: “Chặn nó!”




Diệp Huyên: “…”



Không dám nghĩ nhiều hơn, Diệp Huyên vội vàng “lấy” thuẫn Thái Cực ra chặn. Đến lúc cái vuốt rồng kia chạm vào phía trên mặt thuẫn, thuẫn Thái Cực liền run lên bần bật, tuy chiếc thuẫn vẫn chặn lại được vuốt rồng, nhưng sắc mặt của Diệp Huyên lúc đó cũng lập tức trở nên tái nhợt.



Thuẫn Thái Cực vô địch, còn hắn thì không, mỗi một lần vận hành thuẫn Thái Cực chính là một lần hao tốn khá nhiều sức lực của hắn.



Nếu như thuẫn Thái Cực phải hứng chịu sức mạnh cường đại, vậy thì hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.




Lúc này, vuốt rồng kia bỗng nhiên đè xuống.



Ầm!



Thuẫn Thái Cực lại càng rung mạnh hơn trước.



Diệp Huyên cảm nhận được một luồng sức mạnh khủng khiếp, nhưng vẫn may, thân thể vốn có của hắn cũng khá mạnh, thế nên đã chặn lại được luồng lực này.



A Mục đột nhiên cất lời: “Chân Long các hạ, chúng ta không thù không oán, thật sự muốn chém tận giết tuyệt như vậy sao?”



Chân Long ở phía xa xa nhìn xuống Diệp Huyên và A Mục bên dưới: “Kẻ nào đột nhập ranh giới, chết!”



Lời vừa dứt, nó lại một lần nữa tăng thêm lực đè ép.



Ầm ầm!



Giờ phút này, cả đất trời cùng rung chuyển.



Mà sắc mặt của Diệp Huyên ở bên dưới thuẫn Thái Cực thì càng tái nhợt hơn hẳn trước đó.



Diệp Huyên nhìn sang A Mục: “Có cách nào không?”



A Mục trầm giọng: “Đánh!”



Diệp Huyên nheo mắt: “Được!”



Dứt lời, hắn liền triệu hồi thuẫn Thái Cực, cầm trong tay kiếm Thiên Tru rồi phóng thẳng lên trời.



Ầm ầm!



Cái vuốt rồng kia lập tức bị Diệp Huyên chém bay.



Vừa thấy vậy, Diệp Huyên liền sửng sốt.



Hình như mình cũng không phải loại “yếu xìu” đâu nhỉ?



Dường như hiểu được những gì Diệp Huyên đang nghĩ, A Mục đột nhiên nói: “Ngươi vốn dĩ đâu có kém!”



Câu nói của A Mục vừa

1645615572771.png


Bên dưới thuẫn Thái Cực, vẻ mặt Diệp Huyên cũng dữ dằn hơn trước. Thời gian dần trôi, huyết mạch chi lực cường đại phát ra từ cơ thể hắn rồi phóng thẳng lên trời.



Ầm!




Diệp Huyên gầm thét, cầm kiếm xông thẳng lên trời. Chỉ trong thoáng chốc, vô số kiếm quang tựa như gió cuốn mưa rền chém thẳng về phía con Chân Long kia.



Nhờ có huyết mạch chi lực bổ sung thêm, lực chiến đấu của Diệp Huyên lúc này cũng tăng vọt không ít.



Vô số kiếm quang chém vào trên thân rồng, từng tia máu tươi không ngừng bắn tung tóe ra ngoài.



Nhưng đối với con Chân Long khổng lồ này mà nói, một chút thương tổn cỏn con ấy chẳng thấm tháp vào đâu cả.




Diệp Huyên cũng nhận ra điều này, hắn lao thẳng đến trên đỉnh đầu con Chân Long, sau đó đột ngột chém xuống một kiếm, cắm thẳng vào đầu Chân Long.



Mà lúc này, Chân Long lại đột nhiên gầm thét, ngay sau đó, cái đuôi dài khổng lồ của nó quật thẳng về phía Diệp Huyên.



Những nơi đuôi rồng quét qua đều trở nên trống trải.



Chứng kiến cảnh tượng đó, Diệp Huyên không thể không thu kiếm về, sau đó nhảy bật lên rồi biến mất khỏi vị trí vừa đứng. Đến lúc xuất hiện lại lần nữa thì hắn đã ở cách đó hơn trăm trượng, song đúng lúc này, một cái vuốt rồng khổng lồ lại chộp về phía hắn.



Trong đầu Diệp Huyên nảy ra suy nghĩ, thuẫn Thái Cực liền xuất hiện, chắn ngay trước mặt hắn.



Ầm!



Mặt thuẫn Thái Cực chấn động mạnh, nhưng Diệp Huyên lại chẳng hề hấn gì!



Thấy vậy, ánh mắt Chân Long cũng ác liệt hơn hẳn, nó gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Loài người đáng chết, ngươi dám khiêu khích ta sao?!”



Vẻ mặt Diệp Huyên vẫn không lộ chút cảm xúc nào: “Có giỏi thì ngươi đánh chết ta đi!”



“A a a a a!”



Chân Long đột nhiên gầm thét, sau đó, nó đột ngột lao thẳng về phía Diệp Huyên.



Diệp Huyên nheo mắt, nghiêng người né, thân hình lóe lên, thế rồi liền xuất hiện ở cách đó hơn trăm trượng.



Cú va chạm của Chân Long liền chạm phải không khí. Cả tòa Bất Chu Thần Sơn rung chuyển mạnh mẽ, những không gian nó chạm phải cũng sụp đổ hoàn toàn, nơi đây đã biến thành một khu vực tĩnh mịch.



Chân Long quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên. Vào lúc nó muốn xuất chiêu lần nữa, thì A Mục ở bên dưới đột nhiên hét to: “Đừng đánh nữa!”



Diệp Huyên nhìn xuống A Mục bên dưới. A Mục chỉ về phía tòa núi nhỏ: “Chân Long, ngươi làm sập ngọn núi này rồi!”



Chân Long quay đầu nhìn về phía A Mục chỉ, ngọn núi nhỏ ở đó đã sụp đổ, một bóng dáng âm u chậm rãi bay lên.



Thấy vậy, vẻ mặt Chân Long lập tức biến đổi, nó quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, gầm thét: “Con người, ngươi gây họa lớn rồi đó! A a a a a!”



Diệp Huyên: “…”