Diệp Huyên trầm giọng: “A Mục này, có phải Thiên Đạo vẫn luôn bảo hệ khoảng trời này đúng không?”
A Mục gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Vậy tại sao sau đó bà ta lại biến mất?”
A Mục khẽ đáp: “Có lẽ là thất vọng quá chăng”.
Diệp Huyên hỏi: “Là sao?”
A Mục lắc đầu: “Cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, nhưng chắc hẳn Tiểu Đạo sẽ biết về vấn đề này nhiều đấy”.
Diệp Huyên khẽ lắc đầu: “Cô gái đó sẽ không nói với ta đâu”.
A Mục cười bảo: “Ngươi đấy, cái gì cũng tò mò quá trời!”
Diệp Huyên còn muốn nói gì nữa nhưng đúng lúc này, ngọn núi nhỏ ở phía xa đột nhiên rung chuyển, vô số tảng đá đang lăn xuống bên dưới.
Diệp Huyên và A Mục nhìn về phía đó, Diệp Huyên trầm giọng: “Không phải là vị đại thần kia sắp ra ngoài đấy chứ?”
A Mục trừng mắt: “Cũng có thể!”
Diệp Huyên liền quay sang A Mục: “Đi luôn không?”
A Mục khẽ nói: “Có lẽ đối phương đã phát hiện ra ngươi rồi”.
Diệp Huyên đang muốn nói nữa thì A Mục đã xen lời: “Hay là gặp nhau cái đi”.
Dứt lời, nàng liền dẫn Diệp Huyên đi về phía ngọn núi nhỏ kia.
Chỉ chốc lát cả hai đã đi tới trước ngọn núi nhỏ kia, nhìn thấy nó vẫn đang rung chuyển rất mạnh. Diệp Huyên toan muốn nói chuyện thì thấy một tia sét đánh xuống, cuối cùng rơi vào bên trong ngọn núi.
Uỳnh!
Cả ngọn núi lại rung chuyển mạnh hơn.
Diệp Huyên quay sang A Mục, nói: “Hình như bị sét đánh trúng rồi!”
A Mục gật đầu.
Diệp Huyên nhìn thoáng qua chân trời, sau đó nói: “Không phải là Thiên Đạo không cho người đó tiếp xúc với chúng ta đấy chứ?”
A Mục liếc nhìn xung quanh: “Có thể là thế”.
Diệp Huyên nói: “Vậy chúng ta rời đi chứ?”
A Mục gật đầu: “Ừ”.
Dứt lời, nàng liền kéo Diệp Huyên muốn rời khỏi nơi này.
Song đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói phát ra từ bên trong ngọn núi kia: “Hai vị gượm đã!”
Diệp Huyên và A Mục cùng dừng bước, quay đầu nhìn về phía ngọn núi, thấy bên trên đó có một bóng người đột nhiên hiển hiện.
A Mục nhìn bóng người kia: “Tiền bối có việc gì sao?”
Bóng người kia liền nói: “Lão phu muốn nhờ hai vị giúp một chuyện nhỏ”.
Vô cùng thẳng thắn!
A Mục lắc đầu: “Các hạ, chúng tôi chỉ đi ngang qua đây thôi”.
Bóng người kia liền im lặng.
A Mục lại nói: “Chúng tôi thật sự chỉ đi ngang qua thôi mà!”
Bóng người đột nhiên cất lời: “Người bên cạnh cô nương chính là Nhân Vương tân nhiệm đúng không?”
Nhân Vương!
Diệp Huyên quay sang A Mục. A Mục trừng mắt, sau đó đáp: “Đúng vậy”.
Bóng người kia liền nói: “Nhân Vương bệ hạ, mong cậu ra tay giúp đỡ”.
Diệp Huyên không đáp lại.
Bóng người kia lại nói: “Nhân Vương bệ hạ lại kiêng kỵ Thiên Đạo sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.
Bóng người kia liền bảo: “Cậu chính là Nhân Vương, thân phận không hề thua kém gì Thiên Đạo”.
Diệp Huyên nhìn bóng người kia: “Thân phận thì có ích gì! Ta cũng đâu đánh lại Thần!”
…
Thân phận sao?
Hắn thật sự không hề cảm thấy thân phận Nhân Vương đặc biệt ở chỗ nào cả.
Thực lực ấy!
Thực lực mạnh mới là vương đạo nhé!
Ở nơi xa, bóng người kia trầm ngâm không lên tiếng.
Lúc này, Diệp Huyên lại nói: “Các hạ, chúng tôi cũng không muốn mạo phạm Thiên Đạo, mong các hạ thông cảm”.
Thiên Đạo đã nể mặt hắn lắm rồi, thế nên hắn không thể nào đã được voi lại đòi tiên.
Diệp Huyên quay sang nhìn A Mục, nói: “Chúng ta đi thôi”.
A Mục gật đầu.
A Mục dẫn theo Diệp Huyên đi về phía xa.
Sau lưng họ, bóng người kia vẫn giữ im lặng, nhưng không hề biến mất, cứ thế đứng đó.
Nơi xa, Diệp Huyên đột nhiên nói: “A Mục, hình như cô hiểu khá rõ về chỗ này đấy nhỉ?”
A Mục cười đáp: “Từng điều tra!”
Diệp Huyên quay sang A Mục hỏi: “Mục đích cô dẫn ta tới nơi này là để ta nhận lấy truyền thừa của Hi Hoàng?”
A Mục gật đầu.
Diệp Huyên liền hỏi: “Tại sao?”
A Mục trừng mắt: “Tại sao cái gì?”
Diệp Huyên nói: “Tại sao lại bảo ta tới lấy truyền thừa của Hi Hoàng đó?”
A Mục cười bảo: “Bởi vì như thế thì ngươi sẽ có nhiều cách giữ mạng hơn”.
Diệp Huyên chỉ nhìn A Mục mà không nói câu nào.
A Mục mỉm cười: “Có biết tại sao Hi Hoàng lại chọn ngươi không?”
Diệp Huyên đáp: “Ta biết, người kia không chỉ đơn thuần là nhìn trúng ta mà còn có nguyên nhân khác nữa, đúng không?”
A Mục gật đầu: “Đúng vậy. Thế nên ngươi càng phải cố gắng hơn nữa. Bởi vì thời gian của ngươi thật sự không nhiều lắm đâu”.
Sau đó, nàng ta lại quay sang nhìn Diệp Huyên, nói khẽ: “Ngươi chưa từng trải qua Ngũ Duy Kiếp, thế nên không biết nó đáng sợ tới mức nào đâu”.
Diệp Huyên trầm mặc.
Ngũ Duy Kiếp?
Quả thật hắn chưa từng trải qua Ngũ Duy Kiếp, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được tai ương kia đáng sợ đến mức nào.
Từ xưa tới nay, bao nhiêu cường giả, biết bao nền văn minh đều bị hủy hoại bởi Ngũ Duy Kiếp?
Lúc này, A Mục lại bảo: “Trực giác cho ta biết rằng Ngũ Duy Kiếp lần này chắc chắn không còn giống trước kia”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Ý cô là…?”
A Mục lắc đầu: “Ta cũng khó lòng nói rõ, chỉ là trực giác mà thôi”.
Diệp Huyên lại trầm ngâm.
Khoảng nửa canh giờ sau, A Mục đột nhiên ngừng lại. Phía trước A Mục không xa là một tấm bia đá, trên đó khắc mấy chữ vô cùng kỳ lạ, Diệp Huyên đọc mà chẳng hiểu gì.
A Mục đi tới trước tấm bia, khẽ cúi người hành lễ.
Diệp Huyên cũng làm theo.
A Mục nhìn bia đá, khẽ nói: “Ở đây đã chôn một vị cường giả từng lập nên rất nhiều công lớn cho Nhân tộc”.
Dứt lời, nàng ta liền đi tới trước tấm bia, nhỏ giọng nói gì đó.
Một lát sau, lông mày A Mục khẽ nhíu.
Diệp Huyên nhìn về phía A Mục: “Sao vậy?”
A Mục thoáng trầm mặc, sau đó bảo: “Chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, nàng ta lại cúi người hành lễ, sau đó kéo Diệp Huyên quay người rời đi.
Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Có chuyện gì vậy A Mục?”
A Mục khẽ đáp: “Chúng ta tới muộn mất rồi”.
Diệp Huyên nhìn thoáng qua bia đá: “Có người đã nhanh chân hơn chúng ta sao?”
A Mục gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đi thôi!”
A Mục nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi không thất vọng sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Thất vọng gì chứ!”
A Mục chỉ nhìn Diệp Huyên mà không nói tiếng nào.
Diệp Huyên khẽ cười bảo: “Trước giờ ta không cho rằng đồ của người khác chính là đồ của ta, nếu có được thì coi như may mắn, còn không được thì cũng chẳng sao”.
A Mục chớp mắt, cười nói: “Tâm tính tốt lắm! Chúng ta đi thôi!”
Song đúng lúc này, ở phía xa đột