A Mục gật đầu: “Đúng vậy. Thế nên ngươi càng phải cố gắng hơn nữa. Bởi vì thời gian của ngươi thật sự không nhiều lắm đâu”.
Sau đó, nàng ta lại quay sang nhìn Diệp Huyên, nói khẽ: “Ngươi chưa từng trải qua Ngũ Duy Kiếp, thế nên không biết nó đáng sợ tới mức nào đâu”.
Diệp Huyên trầm mặc.
Ngũ Duy Kiếp?
Quả thật hắn chưa từng trải qua Ngũ Duy Kiếp, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được tai ương kia đáng sợ đến mức nào.
Từ xưa tới nay, bao nhiêu cường giả, biết bao nền văn minh đều bị hủy hoại bởi Ngũ Duy Kiếp?
Lúc này, A Mục lại bảo: “Trực giác cho ta biết rằng Ngũ Duy Kiếp lần này chắc chắn không còn giống trước kia”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Ý cô là…?”
A Mục lắc đầu: “Ta cũng khó lòng nói rõ, chỉ là trực giác mà thôi”.
Diệp Huyên lại trầm ngâm.
Khoảng nửa canh giờ sau, A Mục đột nhiên ngừng lại. Phía trước A Mục không xa là một tấm bia đá, trên đó khắc mấy chữ vô cùng kỳ lạ, Diệp Huyên đọc mà chẳng hiểu gì.
A Mục đi tới trước tấm bia, khẽ cúi người hành lễ.
Diệp Huyên cũng làm theo.
A Mục nhìn bia đá, khẽ nói: “Ở đây đã chôn một vị cường giả từng lập nên rất nhiều công lớn cho Nhân tộc”.
Dứt lời, nàng ta liền đi tới trước tấm bia, nhỏ giọng nói gì đó.
Một lát sau, lông mày A Mục khẽ nhíu.
Diệp Huyên nhìn về phía A Mục: “Sao vậy?”
A Mục thoáng trầm mặc, sau đó bảo: “Chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, nàng ta lại cúi người hành lễ, sau đó kéo Diệp Huyên quay người rời đi.
Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Có chuyện gì vậy A Mục?”
A Mục khẽ đáp: “Chúng ta tới muộn mất rồi”.
Diệp Huyên nhìn thoáng qua bia đá: “Có người đã nhanh chân hơn chúng ta sao?”
A Mục gật đầu: “Chúng ta đi thôi!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Đi thôi!”
A Mục nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi không thất vọng sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Thất vọng gì chứ!”
A Mục chỉ nhìn Diệp Huyên mà không nói tiếng nào.
Diệp Huyên khẽ cười bảo: “Trước giờ ta không cho rằng đồ của người khác chính là đồ của ta, nếu có được thì coi như may mắn, còn không được thì cũng chẳng sao”.
A Mục chớp mắt, cười nói: “Tâm tính tốt lắm! Chúng ta đi thôi!”
Song đúng lúc này, ở phía xa đột