Nhân Vương!
Diệp Huyên quay sang A Mục. A Mục trừng mắt, sau đó đáp: “Đúng vậy”.
Bóng người kia liền nói: “Nhân Vương bệ hạ, mong cậu ra tay giúp đỡ”.
Diệp Huyên không đáp lại.
Bóng người kia lại nói: “Nhân Vương bệ hạ lại kiêng kỵ Thiên Đạo sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.
Bóng người kia liền bảo: “Cậu chính là Nhân Vương, thân phận không hề thua kém gì Thiên Đạo”.
Diệp Huyên nhìn bóng người kia: “Thân phận thì có ích gì! Ta cũng đâu đánh lại Thần!”
…
Thân phận sao?
Hắn thật sự không hề cảm thấy thân phận Nhân Vương đặc biệt ở chỗ nào cả.
Thực lực ấy!
Thực lực mạnh mới là vương đạo nhé!
Ở nơi xa, bóng người kia trầm ngâm không lên tiếng.
Lúc này, Diệp Huyên lại nói: “Các hạ, chúng tôi cũng không muốn mạo phạm Thiên Đạo, mong các hạ thông cảm”.
Thiên Đạo đã nể mặt hắn lắm rồi, thế nên hắn không thể nào đã được voi lại đòi tiên.
Diệp Huyên quay sang nhìn A Mục, nói: “Chúng ta đi thôi”.
A Mục gật đầu.
A Mục dẫn theo Diệp Huyên đi về phía xa.
Sau lưng họ, bóng người kia vẫn giữ im lặng, nhưng không hề biến mất, cứ thế đứng đó.
Nơi xa, Diệp Huyên đột nhiên nói: “A Mục, hình như cô hiểu khá rõ về chỗ này đấy nhỉ?”
A Mục cười đáp: “Từng điều tra!”
Diệp Huyên quay sang A Mục hỏi: “Mục đích cô dẫn ta tới nơi này là để ta nhận lấy truyền thừa của Hi Hoàng?”
A Mục gật đầu.
Diệp Huyên liền hỏi: “Tại sao?”
A Mục trừng mắt: “Tại sao cái gì?”
Diệp Huyên nói: “Tại sao lại bảo ta tới lấy truyền thừa của Hi Hoàng đó?”
A Mục cười bảo: “Bởi vì như thế thì ngươi sẽ có nhiều cách giữ mạng hơn”.
Diệp Huyên chỉ nhìn A Mục mà không nói câu nào.
A Mục mỉm cười: “Có biết tại sao Hi Hoàng lại chọn ngươi không?”
Diệp Huyên đáp: “Ta biết, người kia không chỉ đơn thuần là nhìn trúng ta mà còn có nguyên nhân khác nữa, đúng không?”