*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của A Bố Tạng và Cổ Chiến Thiên đang có mặt kia lại một lần nữa trở nên căng như dây đàn.
Trong mắt Hạo Thiên lúc này ngoài vẻ căng thẳng, còn có một tia sợ hãi.
A La không ra tay nữa, mà xoay người rời đi.
Cổ Chiến Thiên đang định ra tay thì lúc này, Hạo Thiên đột nhiên lắc đầu.
Cổ Chiến Thiên nhìn về phía Hạo Thiên, người sau khẽ nói: “Cô ta là đang muốn ngăn cản chúng ta đuổi theo tên Diệp Huyên kia, đừng để mắc bẫy, mục tiêu của chúng ta là Diệp Huyên!”
Nói xong, mấy người bọn họ trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Diệp Huyên!
Sau khi bị A La ngăn lại, điều này khiến Hạo Thiên càng thêm phần chắc chắn muốn giết Diệp Huyên!
Người này quá thần bí, bây giờ không trừ khử, sau này ắt sẽ thành mối họa lớn của Thiên tộc.
Trên bầu trời đầy sao xa xăm, A La đột nhiên dừng lại, nàng ta quay đầu lại nhìn, có một người con gái đang đứng đó.
Tiểu Đạo!
Tiểu Đạo nhìn A La dò xét một cái, cười nói: “Không hổ là Bất Bại A La, Hạo Thiên đó so với cô, kém hơn rất nhiều”.
A La nhìn Tiểu Đạo: “Có chuyện gì không?”
Người khác sợ Tiểu Đạo, chứ nàng ta không sợ!
Đương nhiên, nàng ta cũng không muốn đối địch với Tiểu Đạo, dù sao thì Tiểu Đạo cũng đã từng giúp đỡ Diệp Huyên không ít.
Tiểu Đạo khẽ mỉm cười nói: “A La, cô thật sự muốn can dự vào chuyện này?”
Mặt A La không chút biểu cảm: “Không thể can dự sao?”
Tiểu Đạo lắc đầu mỉm cười: “Đương nhiên có thể, chỉ là, A La à, ta nghĩ cô không nên can dự vào chuyện này”.
A La nhìn Tiểu Đạo: “Cô đang muốn nói đến nhân quả trên người tên kia?”
Tiểu Đạo gật đầu.
Hai mắt A La khẽ híp lại: “Cô muốn nói gì!”
Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Mãi đến lúc Đại Tế Ti kia tìm đến hắn, ta mới phát hiện ra, ta đã đánh giá thấp rồi”.
Nói đoạn, nàng ta chợt lắc đầu cười một cái: “Rất rất nhiều người, bao gồm cả Đại Tế Ti kia, bọn họ đều cho rằng mọi việc đều nằm trong tính toán của mình, nhưng lại không biết rằng, bọn họ sớm đã nằm trong tính toán của người khác. Những gì mà tự bản thân bọn họ cho rằng, thực ra lại chính là những gì mà người khác khiến bọn họ nghĩ như vậy”.
A La đột nhiên nói: “Tiên Tri!”
Tiểu Đạo gật đầu.
A La nhìn Tiểu Đạo: “Tiên Tri quyết định sẽ không quay lại nữa?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Không
Nói đoạn, nàng ta đột nhiên nhìn về điểm cuối tinh không phía xa kia một cái: “Ta phát hiện, ván cờ mà Tiên Tri bày ra thật là lớn, lớn hơn so với những gì mà chúng ta tiên liệu”.
A La trầm mặc một lúc rồi nói: “Nếu như ông ta có mục đích, há cớ gì phải hy sinh bản thân như vậy? Bản thân ông ta còn sống, thì không phải năng lực sẽ càng lớn sao?”
Tiểu Đạo cười nói: “Đúng là như vậy, nhưng, có người sẽ không chịu buông tha cho ông ta!”
A La nhìn Tiểu Đạo: “Cô gái váy trắng!”
Tiểu Đạo gật đầu: “Nếu ta đoán không lầm, chuyện mà ông ta muốn làm, nhất định cần có cô gái váy trắng này”.
A La lắc đầu: “Người con gái đó sẽ không để cho ông ta tính kế đâu!”
Tiểu Đạo nhìn A La: “Đó là lúc cô ta vô địch!”
Nghe vậy, đồng tử của A La khẽ co lại.
Đột nhiên, nàng ta đã hiểu ra điều gì đó.
Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Kì thực, cũng không tính là tính kế! Chẳng có ai có thể kiểm soát được hết tất cả mọi thứ, tính toán được hết tất cả mọi chuyện! Nhất là người con gái đó, cô ấy sớm đã có thể cắt đứt nhân quả trên người mình”.
A La đột nhiên nói: “Ngũ Duy Kiếp có thể giết chết cô ta không?”
Tiểu Đạo lắc đầu mỉm cười: “Đùa cái gì thế!”
A La trầm giọng nói: “Mục đích thực sự của Tiên Tri không phải là Ngũ Duy Kiếp!”
Tiểu Đạo lại lắc đầu: “Không, mục đích thực sự của ông ta chính là Ngũ Duy Kiếp, nhưng, sau Ngũ Duy Kiếp thì sao?”
A La nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo khẽ nói: “Ngũ Duy Kiếp, là kiếp nạn của lòng người, người xưa có câu, thiên tai nhân họa, Ngũ Duy Kiếp là thiên tai, cũng là nhân họa…”
Nói đến đây, nàng ta đột nhiên cười nói: “Nhưng, vẫn còn nhân họa lớn hơn”.
A La nhìn chằm chằm Tiểu Đạo: “Cô rốt cuộc là ai!”
Tiểu Đạo cười nói: “Có nói thì cô cũng không biết!”
A La trầm mặc.
Tiểu Đạo nhìn A La: “A La, nói nhiều với cô như vậy, là muốn để cho cô biết, đừng có lo lắng cho như thế, bởi vì kẻ nào giết tên kia thì kẻ đó sẽ xui xẻo tám đời!”
A La trầm mặc một lúc rồi nói: “Thiên Đạo có suy nghĩ gì?”
Tiểu Đạo cười nói: “Thiên Đạo đã từng giúp đỡ rất nhiều lần. Cô nói xem người có suy nghĩ gì?”
A La gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Cô hà cớ không cắt đứt sợi dây nhân quả kia với ông ta? Nếu làm như vậy, kiếm đạo của cô, ắt sẽ càng mạnh hơn!”
A La nhìn Tiểu Đạo một cái: “Nếu như cô gái váy trắng cắt đứt nhân quả với tên kia thì sẽ thế nào?”
Tiểu Đạo trầm mặc.
A La lại nói: “Hắn thật lòng đối đãi với ta, ta ắt thật lòng đối đãi với hắn”.
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi, dường như nghĩ đến điều gì, nàng ta lại dừng lại rồi nói: “Cô thì sao? Cô có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ, hiểu được mọi thứ, vậy mục đích tồn tại của cô lại là gì?”
Tiểu Đạo trầm mặc.
A La nói: “Không nói cũng không sao!”
Nói xong, nàng ta hướng về phía xa mà bước.
Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên cười nói: “Kì thực, ta chỉ là muốn trị thương mà thôi”.
A La quay người lại nhìn Tiểu Đạo: “Chữa nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa trị khỏi sao?”
Tiểu Đạo cười nói: “Vẫn chưa”.
A La hỏi: “Tại sao lại bị thương?”
Tiểu Đạo khẽ mỉm cười: “Đánh nhau với người ta!”
A La nhìn Tiểu Đạo: “Thực lực hiện giờ của cô là mấy phần so với lúc đầu?”
Tiểu Đạo chớp mắt: “Chắc chưa đến một phần!”
Nghe vậy, tay phải của A La không kìm được mà nắm chặt Vĩnh Sinh Kiếm trong tay.
Cuối bầu trời đầy sao phía xa, ba người Diệp Huyên đang ngồi trên tinh hạm nhanh chóng bay qua dải ngân hà rộng lớn.
Trên tinh hạm, Diệp Huyên quay đầu lại nhìn, hắn khẽ nhíu mày: “Không có đuổi theo tới đây sao?”
A Mục lắc đầu: “Có người đã cản bọn chúng lại rồi!”
Diệp Huyên nhìn về phía A Mục: “Ai?”
A Mục chớp mắt: “Một cô gái, một cô gái cầm kiếm!”
A La!
Người đầu tiên mà Diệp Huyên nghĩ đến chính là A La, bởi vì không thể là cô gái váy trắng, nếu như là cô gái váy trắng, không phải là cản lại, mà là chém giết rồi!
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cô ấy gặp nguy hiểm sao?”
A Mục lắc đầu: “Không!”
Nghe vậy, nét mặt Diệp Huyên khẽ thả lỏng!
A Mục đột nhiên nói: “Sao ngươi lại quen được nhiều cô gái mạnh như vậy chứ?”
Diệp Huyên: “…”
Ở phía xa, cô gái một chân đột nhiên nói: “Bọn chúng lại đuổi tới rồi!”
A Mục quay đầu lại nhìn một cái, gật đầu: “Phải!”
Sắc mặt của Diệp Huyên trầm xuống, hắn nhìn về phía cô gái một chân: “Chúng ta còn bao lâu nữa mới tới Bất Chu Thần Sơn?”
Cô gái một chân nhìn về phía xa xa: “Còn một ngày nữa!”
Một ngày!
Diệp Huyên nhíu mày, hắn quay người nhìn về phía cuối bầu trời đầy sao phía xa xăm: “Vẫn là cái tên Thiên Long bát bộ kia sao?”
A Mục lắc đầu: “Ngoài ông ta ra, còn có Hạo Thiên của Thiên tộc, A Bố Tạng của
Lần này, tốc độ này lại tăng nhanh hơn một chút, nhanh đến mức tinh hạm đã có chút khó mà chịu đựng nổi.
Cô gái một chân nhìn về phía A Mục: “Cứ tiếp tục với tốc độ này, thì hai canh giờ nữa tinh hạm này sẽ tan thành tro”.
A Mục gật đầu: “Ta biết! Có điều, nếu để bọn chúng đuổi kịp, nó sẽ biến mất ngay bây giờ”.
Cô gái một chân nói: “Hai canh giờ, nghĩ cách đi!”
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Chúng ta cùng đánh với bọn chúng đi!”
Nói đoạn, hắn nhìn về phía cô gái một chân: “Tiền bối, người đánh hai tên, ta đánh một tên!”
Cô gái một chân nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
A Mục đột nhiên cười nói: “Vô ích thôi! Bởi vì cuối cùng thì chúng ta xong đời là cái chắc!”
Nói đoạn, nàng ta dùng mắt ra hiệu với Diệp Huyên.
Diệp Huyên đã hiểu.
Cô gái một chân chỉ là tiễn bọn họ, chuyện này chẳng liên quan gì đến người ta, không thể kéo người ta xuống nước theo được! Bằng không, quá thất đức rồi!
Diệp Huyên nhìn về phía A Mục: “Cô bình tĩnh như vậy, nhất định là cô đã có cách, phải không?”
A Mục cười hihi: “Có cách! Nhưng cần ngươi giúp!”
Diệp Huyên hỏi: “Giúp gì?”
A Mục quay đầu lại nhìn, khẽ nói: “Cung cấp huyền khí cho ta!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cô muốn làm gì?”
A Mục nói: “Bày trận!”
Nói xong, hai mắt nàng ta chậm rãi nhắm lại, đồng thời lấy ra cây pháp trượng kia, nàng ta nhanh chóng vung pháp trượng: “Vu Thần ơi! Cứu mạng đi…”
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Huyên khẽ co giật, đây chính là thần chú của A Mục cô sao?
Chính vào lúc này, trên bầu trời đầy sao trước mặt A Mục kia đột nhiên rung lên, ngay sau đó, vô số phù văn màu đen đột nhiên xuất hiện, đám phù văn quỷ dị này quay nhanh, trong chốc lát, cả bầu trời đầy sao xuất hiện một tấm lưới phù văn thần bí.
Diệp Huyên nhìn về phía A Mục: “Đây là cái gì?”
A Mục đáp: “Pháp trận Vu tộc!”
Diệp Huyên nói: “Có thể ngăn bọn họ lại sao?”
A Mục lắc đầu: “Không thể!”
Diệp Huyên có chút không hiểu: “Thế thì làm cái này có tác dụng gì?”
A Mục chớp mắt: “Chẳng có tác dụng gì cả, chỉ là cảm thấy thú vị thôi!”
Diệp Huyên: “…”
Nghe được lời này của A Mục, Diệp Huyên không nói nên lời!
Đây là, A Mục đột nhiên cười nói: “Đùa với ngươi đó!”