*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên lập tức gật đầu.
Nếu người phụ nữ này trả thù, thì e là ngày tháng sau này của hắn sẽ khủng bố lắm!
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: "Bây giờ châm này là của ngươi!"
Nói xong, nàng ta lại xòe tay ra, một chiếc gương xuất hiện trong tay nàng.
Chính là kính Nghiệt Duyên lấy được từ Minh Phủ.
Nhìn kính Nghiệt Duyên trong tay, vẻ mặt Tiểu Đạo có hơi phức tạp: "Không ngờ rằng kính này lại rơi vào tay ngươi!"
Diệp Huyên hỏi: "Tiểu Đạo cô nương, kính này có gì đặc biệt à?"
Tiểu Đạo gật đầu: "Đây là kính Nghiệt Duyên, cũng có tên khác là kính Tam Sinh, có thể nhìn thấy kiếp trước, kiếp này, kiếp sau. Tất nhiên hiện tại nó không thể làm được như vậy nữa! Nhưng ở thời kì đỉnh cao nhất thì lại làm được, nếu như rơi vào tay của Thuật Thần cường đại, kiếp sau cũng có thể soi ra được!"
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Thuật Thần?"
Tiểu Đạo chậm rãi đáp: "Một loại nghề nghiệp thần bí rất lâu về trước, rất lợi hại, nhưng hiện tại gần như đã tuyệt tích rồi!"
"Bao lâu về trước?"
Tiểu Đạo cả giận: "Sao ngươi có lắm vấn đề thế hả? Muốn bị đánh đúng không?"
"..."
Tiểu Đạo trừng Diệp Huyên một cái rồi nói tiếp: "Kính Nghiệt Duyên này hiện tại có một công dụng rất lớn, đó chính là có thể nhìn khắp thế giới, người có thể dùng nó quan sát bất kì nơi nào ở vũ trụ Ngũ Duy này, tất nhiên, vẫn có vài người và vài nơi không nhìn thấy được, bởi vì thực lực của người ta mạnh mẽ, có thể che mắt thiên cơ. Trừ khi thực lực của ngươi đủ mạnh, như vậy mới có thể quan sát được đối phương!"
Diệp Huyên mở to mắt nhìn, sau đó hỏi: "Ta có thể dùng nó để tìm cô gái váy trắng không?"
"Nếu nàng ấy không ngăn cản, ngươi có thể gặp nàng!"
Diệp Huyên do dự một lát rồi nói: "Ta thử xem!"
Nói xong, hắn nhìn về phía kính Nghiệt Duyên: "Tìm cô gái váy trắng!"
Kính Nghiệt Duyên: "..."
Tiểu Đạo ở bên lắc đầu: "Ngươi đúng là ngu ngốc!"
Nói xong, nàng ta cầm lấy kính Nghiệt Duyên, sau đó quay về phía Diệp Huyên: "Thả máu tươi và huyền khí của ngươi vào, sau đó yên lặng tưởng tượng ra dáng hình của cô gái váy trắng trong đầu mình".
Diệp Huyên cười xòa, sau đó gật đầu. Hắn bấm tay, một giọt máu tươi rơi vào kính Nghiệt Duyên, cùng lúc đó, một luồng huyền khí tinh khiết cũng tràn vào trong kính, mà trong đầu hắn lại dần dẫn xuất hiện dáng vẻ của cô gái váy trắng!
Kính Nghiệt Duyên đột nhiên rung lên, dần dần, không gian bốn phía đột nhiên khuấy động lên như sóng cuộn.
Một lát sau, con mắt trên kính bỗng mở ra.
Ầm!
Một sức mạnh cực
Ầm!
Vũ trụ Ngũ Duy, con mắt hư huyền kia bỗng nổ tung!
Trong hiệu cầm đồ, con mắt trên kính Nghiệt Duyên trước mặt Diệp Huyên đột nhiên nhắm lại, một dòng máu tươi chảy xuống từ khóe mắt nó, cùng lúc ấy, mặt kính Nghiệt Duyên cũng chợt nứt ra.
Diệp Huyên ngây ngốc tại chỗ.
Tiểu Đạo nhìn vết nứt trên kính Nghiệt Duyên, vẻ mặt phức tạp: "Độn Nhất..."
Ở vũ trụ Tứ Duy xa xôi, trong tinh không, khóe miệng cô gái váy trắng bỗng nhếch lên nụ cười khinh thường: "Đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi!"
Nói xong, nàng ấy xoay người bước tiếp.
...
Trong hiệu cầm đồ bỗng trở nên yên tĩnh lại.
Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo, đợi câu trả lời của nàng ta.
Tiểu Đạo lắc đầu, khẽ nói: "Nàng quá mạnh, thiên cơ không lường được!"
Diệp Huyên trầm mặc.
Tiểu Đạo liếc nhìn kính Nghiệt Duyên trong tay, sau đó nói: "Giữ kính này cho cẩn thận, kính này có tác dụng rất lớn với ngươi đấy".
Diệp Huyên gật đầu, hắn thu kính Nghiệt Duyên lại, rồi như nhớ đến điều gì đó mà lấy sách Bói Trời ra: "Tiểu Đạo, sách Bói Trời này là gì vậy?"
Tiểu Đạo liếc nhìn quyển sách, sau đó nói: "Đây là thần vật của Quỷ Cốc Đạo, không hợp cho ngươi dùng đâu".
Nói xong, nàng ta lại quay sang A Mục: "Ngươi có thể cho nàng!"
A Mục mở tròn mắt, sau đó đưa tay ra.
Diệp Huyên cũng không nghĩ gì nhiều, đưa ngay sách Bói Trời cho A Mục rồi nói: "Quỷ Cốc Đạo là gì vậy?"
A Mục cười híp mắt nhận lấy sách Bói Trời rồi đáp: "Quỷ Cốc Đạo là một người, người trong truyền thuyết luôn đấy, ở thời đại Thiên Đạo người này rất lợi hại, đã từng tính kế Thiên Đạo".
Diệp Huyên vội hỏi: "Kết quả thế nào?"
A Mục cười: "Sau khi Thiên Đạo bị mưu hại, đã bắt hắn lại đánh chết!"
Diệp Huyên: "..."
Lúc này Tiểu Đạo mới bỗng nói: "Thủ đoạn hại người của Thiên Đạo chính là học từ trong sách Bói Trời này".
Diệp Huyên do dự một lát rồi nhìn A Mục: "Ta cũng muốn học".
Tiểu Đạo lạnh nhạt bảo: "Ngươi không cần học, ngươi đã tự học thành tài rồi!"
Diệp Huyên: "..."
A Mục bỗng nói: "Hôm nào chúng ta cùng học đi!"
Diệp Huyên gật đầu: "Được!"
Vẫn là A Mục biết quan tâm!
Lúc này Tiểu Đạo bỗng nói: "Lấy Thần Vương Tọa kia ra cho ta xem một chút!"
Diệp Huyên gật đầu, sau đó lấy Thần Vương Tọa ra, không thể không nói, hắn vô cùng hiếu kỳ với Thần Vương Tọa này, bởi vì đến giờ hắn vẫn chưa biết được tác dụng thật sự của nó!
Tiểu Đạo đánh giá Thần Vương Tọa này một chốc rồi nói: "Đây là bảo tọa của Thần Vương đời đầu tiên của Thiên tộc, là thứ tượng trưng cho thân phận trong Thiên tộc".
Diệp Huyên vội hỏi: "Tác dụng thì sao?"
Tiểu Đạo dứt khoát ngồi xuống Thần Vương Tọa, một khắc sau, một vòng sáng trắng bỗng bao trùm lấy hiệu cầm đồ, mà Diệp Huyên đứng dưới vòng sáng này bỗng cảm thấy một luồng áp lực vô hình!
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: "Xuất kiếm thử xem!"
Diệp Huyên gật đầu, rút kiếm ra chém.
Chiêu kiếm này vừa chém xuống, hắn lập tức ngay người.
Bởi vì kiếm ý và kiếm khí của hắn hoàn toàn không có, chỉ còn sót lại một chiêu kiếm đơn giản!
Mà lực lượng cơ bản của chiêu kiếm này cũng bị giảm uy đi đến mấy lần!
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo, Tiểu Đạo bình tĩnh nói: "Đây là Thần vực, có thể áp chế tu vi và sức mạnh của đối phương. Nếu như hai tộc giao thủ, chỉ cần ngồi xuống ghế này, ngươi sẽ phát hiện trong phạm vi Thần vực, sức chiến đấu của đối phương sẽ bị suy yếu ít nhất là một nửa, nếu là một vị cường giả siêu cấp triển khai Thần vực, đối phương có thể sẽ bị khắc chế thành người bình thường".
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi.
Hắn không ngờ Thần Vương Tọa này lại mạnh mẽ đến thế!
Đây quả thật là một thần khí dành cho quần chiến mà!
Lúc này A Mục bỗng nói: "Thần Vương Tọa này là thứ khiến Vu tộc ta khá kiêng kỵ, nhưng cũng may, Hạo Thiên kia không có thực lực như Tiểu Đạo cô nương, nếu không Vu tộc chúng ta e là đã chẳng có sức chống lại rồi!"
Tiểu Đạo đứng lên, sau đó lại nói: "Uy lực của Thần Vương Tọa này ngày sau vẫn có thể mạnh hơn, bởi vì đứa nhóc kia đã cường hóa cho nó! Bây giờ nó đang đột phá, nếu như thành công, uy lực của nó sẽ lại tăng vọt thêm nữa!"
Nói xong, nàng ta lại nhìn Diệp Huyên: "Đây là đồ tốt, giữ cho cẩn thận!"
Diệp Huyên gật đầu rồi cất Thần Vương Tọa đi, sau đó hắn lại lấy búa Chiến Thần ra: "Còn đây là?"
Tiểu Đạo nhìn búa Chiến Thần, sau đó bảo: "Cái búa này cũng không tệ, trong tất cả loại búa, trừ Khai Thiên trong truyền thuyết..."
Nói đến đây, nàng ta bỗng quay sang Diệp Huyên có vẻ đang chuẩn bị hỏi: "Đừng hỏi ta Khai Thiên là gì, chờ ta nói xong rồi mới hỏi, hiểu chưa?"
Diệp Huyên: "..."
A Mục ở bên liếc nhìn Diệp Huyên rồi che miệng nở nụ cười.
Tiểu Đạo tiếp tục nói: "Chủ nhân đầu tiên cái búa này nhận thức là Cổ Hình, một tên rất đáng gờm, sức chiến đấu rất mạnh, năm đó thật ra hắn cũng là người của Thiên Thần tộc, sau đó vì tranh cướp vị trí Thần Vương nên đã đại chiến khoảng một tháng với vị kia, kết quả là chết trận. Cũng vì trận chiến đó nên cái búa này đã bị trọng thương".
Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo: "Chết trận?"
Tiểu Đạo nhìn
Nghe thế, vẻ mặt Diệp Huyên bỗng thay đổi.
Hắn không biết thực lực của Cổ Hình, nhưng lại biết thực lực của A La!
Thực lực của A La không hề tầm thường!
A Mục cũng nói: "Đúng vậy, năm đó Cổ Hình được xưng là Chiến Thần, là Chiến thần chân chính đấy, cho dù năm đó đối mặt với vị Thần Vương tuyệt tài kinh diễm kia, hắn cũng không hề lùi một bước, chiến đến khi hơi tàn!"
Diệp Huyên có hơi không rõ: "Nhưng ta thấy hình như quan hệ của Cổ Hình tộc và Thiên Thần tộc cũng không tệ lắm mà!"
Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: "Đó là bởi vì có Vu tộc xen ngang!"
Nói xong, nàng ta nhìn A Mục: "Bởi vì Vu tộc đủ mạnh, Thiên Thần tộc và Cổ Hình tộc mới không thể không liên thủ".
A Mục cười hì hì: "Cũng không mạnh lắm mà, chí ít ở trước mặt Tiểu Đạo cô nương, chúng ta rất nhỏ bé, chẳng đáng là gì!"
Tiểu Đạo lạnh lùng đáp: "A Mục cô nương khiêm nhường quá! Vu Thần đời đầu của Vu tộc các cô thực lực vô cùng mạnh mẽ, xưa nay hiếm thấy".
Diệp Huyên liền hỏi: "Vậy Tiểu Đạo cô có đánh thắng được không?"
Tiểu Đạo nhìn về phía Diệp Huyên: "Sao ngươi không hỏi cô gái váy trắng có đánh thắng được không đi?"
Diệp Huyên: "..."
Tiểu Đạo liếc Diệp Huyên: "Càng ngày càng lắm câu hỏi!"
Nói xong, nàng ta lại nhìn sang A Mục: "Năm đó nếu không do Ngũ Duy Kiếp, Vu tộc và Thiên tộc e là chỉ còn lại một!"
A Mục gật đầu: "Năm đó hai tộc chúng ta đã chuẩn bị phân thắng bại! Nhưng không ngờ Ngũ Duy Kiếp lại kéo đến!"
Tiểu Đạo nhìn A Mục: "Bây giờ Ngũ Duy Kiếp lại sắp đến rồi! Cô nghĩ thế nào?"
A Mục cười: "Ý Tiểu Đạo cô nương là bảo hai tộc chúng ta tiếp tục chung sống hòa bình à?"
Tiểu Đạo khẽ đáp: "Nếu cô có ý này thì cũng có khả năng đấy!"
Diệp Huyên không biết địa vị của Đại tế ti, nhưng nàng ta biết.
Địa vị của Đại tế ti ở Vu tộc thật sự là chí cao vô thượng, Tộc trưởng Vu tộc là lãnh tụ, nhưng Đại tế ti lại là lãnh tụ tinh thần của cả Vu tộc, bởi vì Đại tế ti có thể liên hệ với Vu Thần.
Ngay cả Vu Thần...
Nghĩ đến Vu Thần, Tiểu Đạo không khỏi lắc đầu.
A Mục bỗng cười nói: "Tiểu Đạo cô nương, nếu ta đoán không sai, bây giờ Thiên tộc chắc hẳn đang nghĩ cách làm sao giết ta trước, cô thấy đúng không?"
Tiểu Đạo im lặng.
A Mục lại nói: "Trừ khi Tiểu Đạo cô nương đồng ý nhúng tay vào để giảng hòa mâu thuẫn giữa hai tộc chúng ta, còn không thì việc chung sống hòa bình e là không có khả năng đâu!"
Tiểu Đạo lắc đầu: "Ta không có hứng thú!"
Diệp Huyên vội xen vào: "Tiểu Đạo cô nương, cô có thể thử mà!"
Tiểu Đạo nhìn về phía Diệp
Diệp Huyên nhìn về phía A Mục, A Mục gật đầu: "Ân oán giữa hai tộc chúng ta rất khó giải quyết. Hơn nữa, nếu ta không đoán sai, e là Thiên tộc đang lên kế hoạch làm sao giết ta và ngươi rồi!"
Diệp Huyên trừng mắt, sau đó nói: "Ta không ra khỏi đây đâu!"
Tiểu Đạo vô cảm nói: "Ngươi thích thì cứ ở đây!"
Nghe thế, trong lòng Diệp Huyên vui vẻ hẳn, nhưng A Mục lại bỗng nói: "Bọn họ sẽ buộc ngươi phải ra ngoài! Họ sẽ lợi dụng bạn bè cùng người thân đang ở bên ngoài của ngươi!"
Sắc mặt Diệp Huyên bỗng trở nên nặng nề.
Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo khẽ mỉm cười: "Ta không giúp nhân loại đánh nhau".
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Không phải trước đây cô đã ra tay rồi đó sao?"
Tiểu Đạo trừng Diệp Huyên: "Đứa nhóc kia không phải người!"
Diệp Huyên: "..."
Tiểu Đạo đi tới trước mặt Diệp Huyên, nàng ta khẽ vỗ lên vai hắn rồi bảo: "Tự mình gây họa, tự mình giải quyết".
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Tiểu Đạo cô nương, cô là đồng lõa mà!"
Tiểu Đạo trừng mắt: "Nếu chúng tìm đến ta thì cứ tìm đi, ta đánh chết chúng là được!"
Khóe miệng Diệp Huyên giật giật, cái này gọi là gì? Cái này gọi là có thực lực thì ưng gì làm nấy!
Lúc này, A Mục bên cạnh Diệp Huyên bỗng nói: "Chúng ta bây giờ không thể rời khỏi ngục tối Vô Biên được, bởi vì ngoài đó chắc chắn sẽ có cường giả bên họ mai phục hết rồi".
Nói xong, nàng ta nhìn Diệp Huyên: "Chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ nghĩ cách buộc ngươi ra ngoài!"
Diệp Huyên hỏi: "Vậy chúng ta làm sao giờ?"
"Cách tốt nhất chính là gọi ngươi!"
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Cô gái váy trắng?"
A Mục trừng mắt nhìn: "Nếu ngươi gọi đến được thì tốt quá rồi!"
Diệp Huyên xua tay: "Ta không gọi được!"
A Mục im lặng một lát rồi nói: "Chúng ta phải nghĩ cách về Vu tộc, nhưng vấn đề là bọn họ chắc chắn sẽ không để chúng ta về được".
Diệp Huyên nói: "Cô có thể gọi cường giả Vu tộc đến mà!"
Tiểu Đạo ở bên cạnh bỗng xen vào: "Nếu nàng có thể gọi đến thì còn đứng đây nói chuyện với ngươi làm gì?"
Diệp Huyên có chút khó hiểu, hắn nhìn A Mục, A Mục nháy mắt, không nói gì.
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: "Ngươi biết tại sao nàng lại tỉnh lại trước Thần Sư của Thiên tộc không?"
Diệp Huyên lắc đầu: "Không biết!"
Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: "Bởi vì nàng ấy muốn chiếm tiên cơ, mà như thế phải đánh đổi sự thức tỉnh của cường giả Vu tộc. Nói đơn giản hơn là, nàng ấy đã đánh đổi việc toàn bộ cường giả Vu tộc thức lại trễ hơn để bản thân tỉnh giấc sớm hơn, hiểu chưa?"
Diệp Huyên ngây người, sau đó nói: "Cường giả Vu tộc vẫn đang ngủ, vậy tại sao Thiên tộc không đi diệt trừ bọn họ đi?"
Tiểu Đạo lại bình thản nói: "Bởi vì năm đó Thần Sư Thiên tộc và nàng đã từng ra một huyết thệ, rằng chỉ cần người trong mộ chưa tỉnh lại, song phương không được xâm phạm".
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Huyết thệ?"
Tiểu Đạo vô
Tiểu Đạo liếc Diệp Huyên một cái: "Lời thề của ngươi chẳng khác gì với đánh rắm hết? Có khác gì không?"
Diệp Huyên: "..."
...
Lời thề!
Không thể không nói, Diệp Huyên quả thật có hơi ngạc nhiên.
Hắn không ngờ ở thời đại Thần Ma, một lời thề lại có uy lực lớn như thế!
Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên lại hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, Thần sư và Đại Tế Ti quan trọng như vậy sao?”
Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Ngươi có thể hỏi A Mục của nhà ngươi!”
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía A Mục, A Mục gật đầu: “Rất quan trọng, năm đó ta và Thần sư của Thần Tộc từng có lời thề máu, bất kể ai tỉnh lại trước, cũng không được làm hại người chưa tỉnh. Cho dù là nàng ta hay là ta, cũng đều không dám vi phạm lời thề này. Mà người của hai tộc bọn ta lại càng không dám.”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nhưng nếu như bây giờ bọn họ vi phạm lời thề, có thể hy sinh một Thần sư, huỷ diệt toàn bộ Vu tộc!”
A Mục cười nói: “Bọn họ sẽ không hy sinh Thần sư của mình, bởi vì Thần sư rất quan trọng, Thần sư là lãnh tụ tinh thần của Thiên tộc, uy danh trong Thiên tộc cực kỳ cao, thậm chí có quyền bãi bỏ chức Tộc trưởng của trăm tộc!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Vì sao?”
A Mục chớp mắt: “Thứ nhất, tương lai của Thiên tộc đều do Thần sư vạch kế hoạch, thứ hai, Thần sư của Thiên tộc rất giỏi đánh nhau!”
Rất giỏi đánh nhau!
Diệp Huyên nhìn A Mục, chớp chớp mắt: “Vậy vì sao ngươi không đánh nhau!”
A Mục cười: “Đánh nhau hay gì đó rất vô vị!”
Diệp Huyên: “....”
Lúc này, Tiểu Đạo ở bên cạnh đột nhiên nói: “Mặc dù nàng ta không biết đánh, nhưng nàng ta có thể phụ trợ, thực lực của ngươi bây giờ vẫn chưa phải đặc biệt mạnh, nếu ngươi mạnh hơn chút nữa, ngươi sẽ phát hiện, nàng ta là trang bị tốt nhất trên thế gian, không có thứ gì hơn!”
A Mục cười cười, không nói lời nào.
Diệp Huyên khẽ gật đầu, năng lực phụ trợ của A Mục đúng là vô cùng mạnh, các loại tăng lên kia thật sự có chút biến thái, hơn nữa còn không có di chứng gì.
Tiểu Đạo nhìn về phía Diệp Huyên: “Bây giờ ngươi phải hiểu một chuyện, ngươi chiếm được chí bảo của Thiên tộc, bọn họ sẽ không chịu để yên, bởi vì mỗi một chí bảo trên người ngươi có thể nói đều là biểu tượng thần vật của tộc bọn họ. Bọn họ sẽ tặng không cho ngươi, nhất là ngươi còn là Vu Thị của Vu tộc, mà cao thủ của Vu tộc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, hiện tại hai người các ngươi đang rất nguy hiểm biết không?”
Diệp Huyên im lặng.
A Mục cũng im lặng.
Bây giờ tình cảnh của hai người đều rất tệ!
Đúng lúc này, A Mục đột nhiên nói: “Chúng ta có thể chuyển dời thù hận!”
Tiểu Đạo nhìn A Mục, A Mục cười hì hì, sau đó nói: “Hai người chúng ta bây giờ khẳng định không thể đối phó với cả Thiên tộc, cho nên, chúng ta phải tìm cho bọn họ một đối thủ!”
Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Không phải định tìm Tiểu Đạo đấy chứ!”
A Mục trợn mắt nhìn Diệp Huyên: “Nào có thể hãm hại bạn bè như thế!”
Diệp Huyên có chút nghi ngờ: “Vậy tìm ai? Ta nói trước, ta không thể tìm cô gái váy trắng!”
A Mục quay
A Mục nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Chúng ta đi Bất Chu Thần Sơn!”
Bất Chu Thần Sơn?
Diệp Huyên nhăn mày: “Đó là nơi nào?”
Tiểu Đạo bên cạnh đột nhiên nói: “Đó là di tích duy nhất còn tồn tại từ thời đại Thiên Đạo!”
Nói xong, nàng ta nhìn chằm chằm A Mục: “Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, chỗ đó sẽ không công nhận thân phận Đại Tế Ti của ngươi!”
A Mục gật đầu: “Ta biết, nhưng chúng ta đã không còn cách nào nữa, không phải sao?”
Tiểu Đạo trầm lặng.
A Mục quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Chúng ta đến chỗ đó, có thể dẫn dụ những cao thủ Thiên tộc đi, nhưng nơi đó có thể nói là một vùng cấm địa”.
Cấm địa?
Diệp Huyên hỏi: “Còn có cấm địa?”
Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Nơi đó không giống với những chỗ khác, đó là một nơi bị phong ấn, hơn nữa là do Thiên Đạo đích thân phong ấn, các ngươi đi vào đó, ở một mức độ nào đó mà nói, đã phạm vào điều cấm kỵ của Thiên Đạo, cho nên vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút!”
Diệp Huyên đột nhiên nhìn sang Tiểu Đạo, hắn hơi do dự, muốn nói lại thôi.
Vẻ mặt Tiểu Đạo không chút thay đổi: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Diệp Huyên nhìn thoáng qua Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, cô thật sự không phải Thiên Đạo sao?”
Thực ra, hắn vẫn luôn nghi ngờ Tiểu Đạo là Thiên Đạo, bởi vì Tiểu Đạo quá thần thông quảng đại!'
Theo hắn thấy, chỉ có Thiên Đạo có bản lĩnh lớn như vậy!
Vẻ mặt Tiểu Đạo không chút thay đổi: “Ngươi đoán xem?”
Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Ta nghĩ cô là Thiên Đạo, bởi vì cô tên Tiểu Đạo!”
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Tên Tiểu Đạo thì là Thiên Đạo sao?”
Diệp Huyên hỏi: “Vậy nếu ngươi không phải Thiên Đạo, tại sao lại tên Tiểu Đạo? Hơn nữa hiệu cầm đồ còn đặt tên là Thiên Đạo!”
Tiểu Đạo lườm Diệp Huyên: “Ta tên gì thì liên quan quái gì đến ngươi! Ngươi khó chịu phải không? Có muốn đấu tay đôi không!”
Diệp Huyên: “...”
Lúc này, A Mục ở bên cạnh đột nhiên cười nói: “Tiểu Đạo cô nương không phải Thiên Đạo!”
Diệp Huyên nhìn về phía A Mục, A Mục nhìn thoáng qua Tiểu Đạo, sau đó nói: “Ta cũng không biết thân phận thật sự của Tiểu Đạo cô nương, nhưng nàng ta không phải Thiên Đạo, điều này có thể chắc chắn!”
Diệp Huyên nhìn sang Tiểu Đạo, Tiểu Đạo bỗng trừng mắt nhìn hắn: “Nhìn cái gì? Có phải muốn đấu tay đôi không?”
Diệp Huyên không nói gì.
Cô gái này chắc chắn là muốn đánh hắn!