*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nói xong, hắn lấy ra ba mươi sợi khí tím đặt trên quầy: “Tiểu Đạo cô nương, hiện tại chúng ta không phải bằng hữu. Cô hãy coi ta như một vị khách, cô thấy thế nào?”
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên một lát, sau đó nói: “Thực lực của tên đạo sử Người hộ đạo kia không bằng A La. Có điều với thực lực của hắn ta có thể đấu với A La đến cả trăm chiêu. Nếu như A La nghiêm túc, vậy thì khoảng bảy mươi chiêu, còn nếu như A La liều mạng, nhiều nhất là một chiêu”.
Nghe vậy, Diệp Huyên bèn im lặng. Liều mạng và không liều mạng chênh lệch thật là lớn.
Tiểu Đạo lại nói: “Không chỉ có một tên đạo sử tới, xem ra bọn họ nhất quyết đoạt lấy thư phòng của ngươi”.
Diệp Huyên xòe lòng bàn tay ra, thư phòng Vạn Duy xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, ta có thể cầm món đồ này không?”
Khóe miệng Tiểu Đạo giật giật, hắn là muốn gài bẫy nàng ta đây mà.
Diệp Huyên đang muốn hỏi thì Tiểu Đạo cười nói: “Chỉ cần ngươi dám cầm thì ta dám nhận. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi chớ hối hận. Ta có trách nhiệm nói cho ngươi biết, nếu ngươi cầm cố nó,sau này nhất định sẽ hối hận”.
Diệp Huyên hỏi: “Tại sao?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Không thể nói với ngươi. Thư phòng này không đơn giản vậy đâu. Tiên Tri còn mạnh hơn nhiều so với ngươi nghĩ. Ta chỉ có thể nói thư phòng này nằm trong tay ngươi thật đúng là ý trời”.
Diệp Huyên nói: “Tiên Tri đang gài bẫy ta sao?”
Tiểu Đạo im lặng.
Diệp Huyên đang định lấy khí tím, lúc này, Tiểu Đạo cười nói: “Thôi vậy, quen biết ngươi lâu như thế, ngoài việc ngươi da mặt dày ra thật sự cũng không có gì khiến ta chán ghét. Vậy ta tiết lộ cho ngươi một số chuyện miễn phí. Thứ nhất, Tiên Tri gài rất nhiều người, trong số những người đó không bao gồm ngươi. Thứ hai, ông ấy làm vậy thực ra cũng không phải chuyện xấu, cũng không có bất kỳ tâm tư nào. Có thể nói ông ấy thực sự là người chí công vô tư, là một người khiến ta kính nể ở nhiều phương diện. Thứ ba…”
Nói đến đây, nàng ta nhìn thẳng vào Diệp Huyên: “Thứ ba, Tiên Tri đã biến mất vĩnh viễn rồi, ông ấy không thể xuất hiện lại nữa”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Vậy là sao?”
Tiểu Đạo cười nói: “Có nghĩa là ông ấy đã vì một số chuyện mà hi sinh bản thân mình. Mà chính sự hi sinh này đã khiến ông ấy biến mất vĩnh viễn. Cho dù có xuất hiện chẳng qua cũng chỉ là lấy một phương thức khác để xuất hiện mà thôi. Nghiêm túc mà nói, Tiên Tri đã chết rồi. Đây chính là điểm mà ta kính nể ông ấy. Vì lý tưởng của mình mà nguyện ý gục đầu đổ máu, cho dù “thân tử đạo tiêu” cũng không hối tiếc”.
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Ông ấy đã chết thật rồi ư?”
Tiểu Đạo khẽ cười: “Không thể nói là chết, chỉ có thể nói ông ấy thực sự không còn nữa rồi”.
Diệp Huyên lại nói: “Mục đích của ông ấy là gì?”
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Tiêu diệt hoàn toàn Ngũ Duy Kiếp, để Ngũ Duy Kiếp không còn xuất hiện trên vũ trụ này nữa”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiểu Đạo tiền bối, Ngũ Duy Kiếp là kiếp nạn gì vậy? Cái này do người làm hay là do ý trời? Hay là một thế lực nào khác làm ra?”
Tiểu Đạo im lặng.
Tiểu Đạo nói: “Không thể nói à?”
Tiểu Đạo cười nói: “Cũng không có gì không thể nói. Ngũ Duy Kiếp này chính là tâm tư của con người. Diệp Huyên, ngươi tin vào nhân quả báo ứng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Tin!”
Tiểu Đạo dựa vào ghế, trong mắt cuộn trào đợt sóng, giống như nhớ tới chuyện cũ: “Ngươi biết dáng vẻ ban đầu của vũ trụ này thế nào không?”
Diệp Huyên hỏi: “Dáng vẻ ban đầu ư?”
Tiểu Đạo cười nói: “Chính là lúc vũ trụ vừa mới được sinh ra”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không biết?”
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Ta biết, lúc đó khi vũ trụ vừa mới sinh ra, vạn vật sinh sôi, linh khí chí ít cũng nhiều hơn bây giờ mấy ngàn lần”.
Ngàn lần!
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyên nhất thời trở nên? ngưng trọng: “Ngàn lần?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Đừng cho rằng ta nói khoa trương, ta không phóng đại một chút nào. Khi vũ trụ vừa mới sinh ra không có người tu luyện, không có cướp bóc, vũ trụ sinh trưởng tự nhiên, đẹp vô cùng. Lúc đó Thiên Đạo vẫn đơn thuần, cực kỳ ngây thơ, không biết hiểm ác nhân gian. Sau đó vũ trụ này bắt đầu dần dần xuất hiện thêm các loại sinh linh. Ban đầu vẫn rất tốt, vũ trụ rất náo nhiệt. Thiên Đạo cũng rất vui mừng. Nhưng sau đó, sự việc từ từ trở nên tồi tệ”.
Diệp Huyên nói: “Tranh đấu!”
Tiểu Đạo khẽ gật đầu: “Đúng vậy, sau đó bắt đầu tranh đấu, cướp đoạt, điên cuồng cướp đoạt vũ trụ. Đặc biệt là loài người, sau khi thế giới này xuất hiện loài người, thế giới này lại càng trở nên tồi tệ. Ngay lúc đó rất nhiều loài người thích tranh đấu, còn thích cướp đoạt linh khí, đương nhiên không chỉ có loài người mà còn một vài chủng tộc khác nữa. Ngược lại, sau khi những sinh linh này xuất hiện, linh khí của vũ trụ này càng ngày càng ít đi”.
Nói tới đây, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngũ Duy Kiếp thực ra chính là kiếp nạn chúng sinh, đây là đại nạn của tất cả sinh linh. Chúng ta không thể nói rằng chúng ta vô tội, chúng ta chỉ có thể nói rằng tất cả mọi thứ là nghiệp chướng!"
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Kiếp nạn này vẫn luôn tồn tại đúng không?”
Tiểu Đạo dật đầu: “Vẫn luôn tồn tại. Tiên Tri muốn diệt trừ kiếp nạn này, khó, khó. Nhưng không phải không có hy vọng, chí ít bây giờ xem ra vẫn có chút hy vọng. Đương nhiên, đến cô gái váy trắng cũng có ý nghĩ mới được. Có điều, bây giờ có thể thấy trình độ nguy hiểm của người phụ nữ này căn bản không hề kém Ngũ Duy Kiếp. Ta cảm thấy Tiên Tri đang đùa với lửa, một khi chơi không cẩn thận thì không cần chờ Ngũ Duy Kiếp nữa, người phụ nữ kia mà phát điên lên thì mọi người sớm trải qua Ngũ Duy Kiếp trước”.
Diệp Huyên: “…”
Bên trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo mở một cuốn sổ nhỏ ra xem, một lát sau bèn nói: “Trước tiên không nói đến Ngũ Duy Kiếp nữa, nói đến người hộ đạo đi. Những người hộ đạo này quả thật không hề đơn giản. Nhưng cũng may, hiện tại bọn họ chưa đặt toàn bộ sự chú ý lên người ngươi, nếu không thì ngươi…”
Nói đến đây, nàng ta lắc đầu: “Cũng không đúng, cho dù tất cả bọn họ đều nhắm vào ngươi cũng chưa chắc giết được ngươi”.
Không nói cái khác, chỉ một mình A La là đủ rồi.
Người có thực lực cường đại bên cạnh Diệp Huyên không chỉ có một người.
Diệp Huyên nói: “Bất kể thế nào ta cũng không muốn ngồi chờ chết”.
Tiểu Đạo gật đầu: “Ý này có thể, bị động phòng ngự quả thật là ngồi chờ chết”.
Nói xong nàng ta bấm tay một chút, một điểm bạch quang đi vào giữa ấn đường Diệp Huyên: “Đây là chút tin tức về người hộ đạo mà ta có thể nói miễn phí cho ngươi”.
Diệp Huyên ôm quyền: “Đa tạ”.
Tiểu Đạo cười nói: “Nói chút về Ác Ma Nhạn và Thần Đế kia đi”.
Diệp Huyên nói: “Bọn họ truyền lại cho ta. Hơn nữa, bọn họ dường như là đã bắt tay giảng hòa”.
Tiểu Đạo gật đầu: “Bọn họ cũng học được cách thông minh rồi”.
Diệp Huyên hỏi: “Bọn họ sẽ tìm Thiên Đạo báo thù chứ?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Bọn họ không dám”.
Nói xong nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Thiên Đạo không có ác ý với ngươi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Nếu không có chuyện gì ta sẽ không đi tìm Thiên Đạo gây phiền toái. Ta cũng không phải dạng ngu xuẩn”.
Tiểu Đạo cười nói: “Ác Ma Nhạn và Thần Đế đã truyền lại cho ngươi, ngươi đừng nghĩ nhiều, bọn họ cũng không có ác ý gì với ngươi đâu. Dù sao có lợi thì ngươi cứ nhận, còn về phần lợi ích mà nhân quả mang lại ngươi cũng đừng sợ. Ngươi đủ phúc phận để hưởng lợi ích này”.
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, cô nói đã từng thấy hình dạng của vũ trụ Ngũ Duy thời kỳ đầu, nhưng cô không phải Thiên Đạo, vậy rốt cuộc cô là ai?”
Tiểu Đạo chớp chớp mắt: “Vấn đề này phải thu tiền nha!”
Diệp Huyên không nói gì.
Tiểu Đạo cười nói: “Đối với vũ trụ Ngũ Duy của các ngươi mà nói, ta chính là khách”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Vậy là ý gì?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Chẳng có ý gì cả. Người lo chuyện của mình trước đi”.
Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Tiểu Đạo tiền bối, ta đi đây!”
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Đừng ra cửa này”.
Nghe vậy, hai mắt Diệp Huyên lập tức híp lại.
Đừng ra cửa này!
Diệp Huyên quay đầu nhìn, ngoài cửa không có một ai.
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương có ý gì?”
Tiểu Đạo cười cười không nói gì.
Diệp Huyên trầm mặc, hắn biết, chuyện này không hề đơn giản.
Diệp Huyên đứng dậy, lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Phải nghĩ kỹ!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta có thể ở đây suốt không?”
Tiểu Đạo im lặng.
Diệp Huyên mỉm cười, sau đó nói: “Nếu bọn họ đã đến đây, vậy thì để ta gặp chút xem sao”.
Nói xong, hắn đi ra phía ngoài cửa.
Vừa mới ra khỏi cửa, cảnh tượng xung quanh hắn đột nhiên biến đổi một hồi, chốc lát sau, hắn đã xuất hiện bên trong một không gian không biết tên.
Giữa hai hàng lông mày của Diệp Huyên, đạo tắc Không Gian ngưng tụ lại. Nhưng hắn phát hiện, không gian xung quanh không hề chuyển động.
Không thể khống chế!
“Đừng lãng phí sức lực nữa”.
Đúng lúc này, một
Diệp Huyên cười nói: “Đạo sử?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu cười: “Ta không phải đạo sử. Hiện tại ngươi chưa đủ trình để đạo sử phải ra tay”.
Diệp Huyên suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ra tay?”
Người đàn ông trung niên xòe lòng bàn tay, một trường thương khẽ xuất hiện, ông ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngay sau đó, ở phía xa sắc mặt Diệp Huyên đại biến.
Thịch!
Trong nháy mắt Diệp Huyên đã lùi xa hơn mười trượng.
Sau khi dừng lại, Diệp Huyên nhìn trước ngực mình, giáp Chúc Long trước ngực hắn đã xuất hiện một vết lõm.
Một cây trường thương thật mạnh!
Diệp Huyên nhìn về phía người đàn ông trung niên kia: “Lực đạo của cây thương này không ổn rồi. Đến cả áo giáp ta mặc cũng không xuyên qua nổi”.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Khá khen cho một giáp Chúc Long. Nào, để ta xem chiếc giáp này của ngươi có thể chịu được bao nhiêu nhát thương của ta”.
Nói xong, ông ta đột nhiên biến mất.
Nhanh đến cực hạn.
Diệp Huyên híp hai mắt, đâm một kiếm ra.
Trong nháy mắt khi hắn đâm một kiếm ra, bụng của Diệp Huyên lập tức cảm thấy một cỗ sức mạnh cường đại. Chớp mắt, cỗ sức mạnh kinh khủng này đã đẩy hắn lùi xa hơn mười trượng. Hắn còn chưa dừng lại thì đột nhiên cây trường thương đã đi tới yết hầu hắn.
Diệp Huyên dậm mạnh chân phải.
Bịch!
Trong nháy mắt một cỗ sức mạnh thần bí đã trấn áp.
Kiếm vực!
Trong chốc lát khi kiếm vực kia xuất hiện, cây trường thương này đột nhiên dừng lại. Lúc này, Diệp Huyên lại đâm một kiếm nữa ra.
Vụt.
Một kiếm này đâm ra liền đâm vào không khí. Chân phải của người đàn ông trung niên đã lùi xa hơn chục trượng.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên khẽ nhếch khóe miệng: “Tiếp đi”.
Lời nói vừa dứt, người chợt biến mất.
Lúc này, đôi cánh ác ma sau lưng đột nhiên xuất hiện.
Ầm!
Diệp Huyên cũng biến mất theo.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Diệp Huyên và người đàn ông trung niên quay về vị trí ban đầu. Trên mặt người đàn ông trung niên có một vết kiếm, nhưng trên người Diệp Huyên không có hề hấn gì.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Đôi cánh ác ma của tổ tiên Ác Ma. Xem ra cơ duyên của ngươi không phải may mắn bình thường đâu. Nhưng ngươi quá ỷ lại vào vật ngoài thân rồi”.
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi sống bao nhiêu năm rồi?”
Người đàn ông trung niên nói: “Rất nhiều rất nhiều năm rồi, ta đã không còn nhớ nữa”.
Diệp Huyên cười nói: “Ta mới sống hơn hai mươi năm, ngươi nói xem, ta đánh với ngươi, ta không dùng ngoại vật thì dùng cái gì?”
Người đàn ông trung niên suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Nói cũng đúng. Nào, để ta xem bảo vật của ngươi có bảo vệ tính mạng cho ngươi được không”.
Nói xong, ông ta đột nhiên tiến lên phía trước một bước, cây trường thương trong tay đột nhiên đâm ra.
Cú đâm này đã khiến không gian trước mặt Diệp Huyên trực tiếp vỡ vụn. Trường thương phá không mà đến, một thương này giống như đến từ thời xa xưa, mang theo hơi thở của thời hoang cổ. Sức mạnh cường đại kia trực tiếp khiến không gian xung quanh hắn trở nên hư ảo.
Đúng lúc này, Diệp Huyên khẽ lật tay trái, một chiếc khiên hình vuông màu vàng xuất hiện trong tay hắn.
Khiên Tu Di!
Tay trái Diệp Huyên cầm khiên giơ lên đỉnh đầu.
Ầm!
Khiên Tu Di run lên kịch liệt. Một cỗ sức mạnh cường đại từ bên trong khiên Tu Di chấn động mà ra. Người đàn ông trung niên kia đã bị đẩy lùi ra ngoài cả trăm trượng. Ông ta vừa mới dừng lại, thương trong tay rung lên dữ dội.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Sức mạnh Tu Di… Khiên này của ngươi…”
Diệp Huyên cười nói: “Vừa mới có được. Lúc trước còn không biết uy lực thế nào, hiện tại đã biết rồi. Xem ra cũng được đấy”.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Diệp Huyên, bảo vật của ngươi thật sự không ít đâu. Nếu như giết ngươi đúng là hời rồi”.
Diệp Huyên cười nói: “Nào, thử xem”.
Người đàn ông trung niên xòe bàn tay, cây trường thương trong tay ông ta đột nhiên biến thành một cây thương bạc. Trên đỉnh mũi thương còn có một sợi hồn phách Thanh Long màu bạc.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Nào, để ta xem xem cây thương này có thể phá khiên của ngươi hay không”.
Nói xong ông ta chợt biến mất. Khi ông ta biến mất, trường thương đã đâm lên khiên Tu Di của Diệp Huyên.
Ầm!
Diệp Huyên lập tức bạo lui. Nhưng khiên Tu Di không chút tổn hại.
Sau khi Diệp Huyên dừng lại, người đàn ông trung niên đột nhiên quét mạnh cây trường thương, đòn quét này quét thẳng vào khiên Tu Di.
Uỳnh uỳnh!
Chớp mắt Diệp Huyên đã lùi trăm trượng.
Hắn vừa mới dừng lại, không gian phía sau hắn trực tiếp vỡ vụn.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên. Lúc này, một tiếng rồng gầm đột nhiên vang vọng, ngay sau đó, một cỗ sức mạnh cường đại phả thẳng vào mặt của hắn!
Diệp Huyên nhếch miệng cười, giơ khiên lên đỉnh đầu.
Lần này, hai tay hắn nâng khiên, trực tiếp không dùng kiếm.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ như tiếng sấm sét vang dội giữa không trung.
Diệp Huyên lùi liền mấy trượng, còn người đàn ông trung niên kia trực tiếp bị chấn động lùi xa cả trăm trượng!
Ông ta bị
Diệp Huyên cười nói: “Quá khen! Thật ra thương của ngươi cũng không tồi. Chỉ là sức mạnh của ngươi không đủ”.
Người đàn ông trung niên lắc đầu cười: “Diệp Huyên, ta phải thừa nhận, ta…”
Đúng lúc này, Diệp Huyên bỗng khoát tay áo: “Đừng nói với ta những thứ có hay không nữa. Nào, đánh chết ta đi, xin chết”.
Người đàn ông trung niên híp mắt lại, ông ta nắm chặt cây thương bạc. Một cỗ sức mạnh cường đại ngưng tụ từ trong cơ thể ông ta, cùng lúc đó, con rồng màu bạc trên đỉnh cây trường thương trong tay ông ta đột nhiên rít gào.
Tiếng rồng gầm rung chuyển đất trời.
Vẻ tươi cười trên mặt Diệp Huyên dần biến mất, người đàn ông trung niên này thật sự muốn chết mà.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên nhún người nhảy. Trong không trung, người đàn ông trung niên đâm ra một mũi, phía trên mũi thương, một con rồng màu bạc mang theo mũi nhọn không địch nổi quét qua, đâm thẳng vào Diệp Huyên.
Trong phút chốc, Diệp Huyên cảm nhận được một cỗ sức mạnh cường đại đè lên.
Khóe miệng Diệp Huyên hiện lên một tia dữ tợn, hai tay hắn giơ khiên lên chống: “Ta chắn”.
Mũi nhọn của cây thương cùng với hồn phách Ngân Long trực tiếp đánh lên khiên Tu Di.
Uỳnh uỳnh!
Đột nhiên không gian quanh người Diệp Huyên trở nên xao động giống như thủy triều. Từng luồng sức mạnh cường đại điên cuồng làm rung động khắp bốn phía. Hai tay Diệp Huyên nắm chặt khiên Tu Di, tùy ý quật vào cỗ sức mạnh cường đại kia. Cứ như vậy khoảng một khắc sau, mặt kia chiếc khiên của Diệp Huyên kiên cường chống đỡ. Có điều cũng vì thế mà Diệp Huyên đã lùi xa chừng trăm trượng.
Sắc mặt Diệp Huyên có chút tái, tuy hắn đỡ được một thương này nhưng cũng không dễ dàng.
Phía xa, sắc mặt người đàn ông trung niên có chút âm trầm, ông ta không ngờ khiên Tu Di này mạnh đến thế. Ngay cả thương của hắn cũng cản được.
Mà ông ta tự nhiên quên mất, Diệp Huyên còn một bộ giáp Chúc Long.
Đánh kiểu gì?
Trong lòng người đàn ông trung niên dâng lên một cảm giác bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên cười nói: “Ta thấy cứ đánh nhau như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả, hay là đổi cách khác đi? Ta không dùng khiên Tu Di, cũng không dùng giáp Chúc Long, chúng ta đánh bằng bản lĩnh thực sự”.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên: “Vậy ngươi muốn ta làm cái gì?”
Diệp Huyên cười nói: “Rất đơn giản, dùng linh hồn của ngươi đánh với ta. Chúng ta dùng phương thức linh hồn để đánh một trận, một trận chiến công bằng, ngươi thấy thế nào?”
Người đàn ông trung niên híp hai mắt lại: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Huyên gật đầu: “ta cũng muốn xem xem rốt cuộc thực lực của ta thế nào. Dùng ngoại vật ta không nhìn ra được”.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Ngươi chắc chắn ngươi không cần giáp Chúc Long và khiên Tu Di?”
Diệp Huyên nói: “Ta lấy danh nghĩa kiếm tu thề với trời, trận chiến tiếp theo, ta tuyệt đối không dùng giáp Chúc Long và khiên Tu Di”.
…
Trong hư không, người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Xem ra ngươi không hề sợ hãi. Nhưng không sao, ta cũng muốn gặp quân bài chưa lật của ngươi một chút”.
Lời nói vừa dứt, linh hồn của ông ta đột nhiên rời khỏi thân thể.
Một khắc sau khi linh hồn xuất hiện, linh hồn của Diệp Huyên cũng đột nhiên rời khỏi thể xác.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên cầm cây thương vọt về phía Diệp Huyên.
Hiển nhiên, là sợ Diệp Huyên đổi ý.
Xa xa, Diệp Huyên híp hai mắt lại, hắn nắm chặt kiếm Thiên Tru trong tay, khi người đàn ông trung niên kia chỉ còn cách trước mặt hắn chừng mười trượng, hắn đột nhiên nhún người nhảy đến trước mắt người đàn ông trung niên. Đúng lúc này, kiếm Thiên Tru trong tay hắn đã biến thành kiếm Trấn Hồn.
Trong nháy mắt khi kiếm Trấn Hồn xuất hiện, sắc mặt người đàn ông trung niên bỗng lập tức biến đổi. Giờ phút này, ông ta đã hiểu vì sao Diệp Huyên muốn đấu một mình với ly hồn của ông ta.
m mưu!
Tuy ông ta đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, thế nhưng không nghĩ tới Diệp Huyên lại lấy kiếm Trấn Hồn ra.
Giờ phút này, mặc dù trong lòng người đàn ông trung niên kinh hãi tột độ, nhưng không còn cách nào thu chiêu nữa, vì Diệp Huyên đã đi tới trước mặt ông ta.
Người đàn ông trung niên đột nhiên thét lên, đâm ra một thương.
Một thương này, ông ta dồn toàn bộ sức lực.
Một thương này, không phải thể sống thì chính là phải chết.
Lúc này, kiếm của Diệp Huyên đến.
Ầm!
Bốn phía chân trời rung lên kịch liệt, một cỗ sức mạnh linh hồn cường đại chấn động xung quanh như sóng vỗ. Còn linh hồn người đàn ông trung niên kia trực tiếp đứng tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Nhất Kiếm Định Hồn!
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên chằm chằm, đang định nói chuyện thì kiếm Trấn Hồn đột nhiên đi vào đỉnh đầu ông ta.
Ầm!
Linh hồn của người đàn ông trung niên trực tiếp biến mất không thấy tăm hơi.
Diệp Huyên vẫy tay phải, kiếm Trấn Hồn rơi vào trong tay hắn, kiếm Trấn Hồn rung lên dữ dội, Tiểu Hồn khá hưng phấn và nói: “Tiểu chủ, đại bổ!”
Diệp Huyên cười ha ha: “Vậy thì bồi bổ cho tốt vào”.
Tiểu Hồn nói: “Tiểu chủ, những linh hồn như này có thể đến nhiều một chút không?”
Diệp Huyên lắc đầu nở nụ cười: “Tên nhóc nhà ngươi…”
Tiểu Hồn cười hì hì, không nói gì nữa.
Đúng lúc này, Tiểu Đạo kia đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, Tiểu Đạo đánh giá Diệp Huyên một chút, sau đó cười nói: “Bọn họ vẫn là đánh giá thấp thực lực của ngươi”.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Từ giờ trở đi hẳn là sẽ không thế nữa đâu?”
Tiểu Đạo cười nói: “Chắc là không đâu. Ngươi có biết vị trí của người hộ đạo không? Cũng chính là tổng bộ của bọn họ”.
Diệp Huyên lắc đầu.
Tiểu Đạo chớp chớp mắt: “Ngươi cho ta khí tím, ta nói cho ngươi”.
Diệp Huyên đen mặt lại: “Tiểu Đạo cô nương, chúng ta chính là bằng hữu đó”.
Tiểu Đạo nhàn nhạt nói: “Giảm 20%, giảm giá cho ngươi 20%”.
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Ngươi muốn để ta đến hang ổ của người hộ đạo sao?”
Tiểu Đạo cười nói: “Không phải ta muốn ngươi đi, mà là xem ngươi có muốn tự mình đi hay không”.
Diệp Huyên nói: “Nếu ta dẫn theo A La đi, có thể diệt những người hộ đạo kia không?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Không thể. Ngươi dẫn theo nàng ta đi, nàng ta có thể sống sót trở về, nhưng ngươi tuyệt đối không sống nổi. Nếu ngươi muốn diệt người hộ đạo một cách triệt để, chỉ có đi gọi cô gái váy trắng kia”.
Cô gái váy trắng.
Diệp Huyên lắc đầu.
Hiện tại hắn cũng không biết nàng ấy ở đâu.
Đương nhiên với thực lực của hắn bây giờ, nhất định có thể tìm được nàng ấy. Nhưng vấn đề là tự mình đi tìm nàng ấy làm gì?
Đi bên cạnh nàng ấy nhất định là an toàn.
Nhưng hắn càng muốn dựa vào thực lực của mình hơn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn có một loại tình cảm đặc biệt với cô gái váy trắng. Hắn không muốn dựa vào nàng ấy cả đời, càng không muốn trở thành gánh nặng của nàng ấy.
Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên lại nói: “Ngươi có biết vì sao người hộ đạo chỉ phái một tên đạo sử tới tìm ngươi không?”
Diệp Huyên nói: “Bọn họ xem thường ta?”
Tiểu Đạo cười cười: “Có một phần nguyên nhân là vậy. Còn nguyên nhân thực sự chính là hiện tại bọn họ còn có kẻ địch mạnh hơn”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Kẻ địch mạnh hơn?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Bọn họ bị kiềm chân rồi”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, rốt cuộc vũ trụ Ngũ Duy này rộng lớn bao nhiêu? Rốt cuộc có bao nhiêu thế lực hùng mạnh?”
Tiểu Đạo chớp chớp mắt: “Đưa tiền đây”.
Diệp Huyên: “..”.
Tiểu Đạo cười nói: “Thôi vậy. Nể tình ngươi tìm ác linh thạch về cho ta, ta sẽ nói cho ngươi vài điều miễn phí. Một là, nói vũ trụ Ngũ Duy lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ. Tại sao lại nói thế? Đối với một số người mà nói, những nơi bọn họ có thể đi đến là có hạn, vì lẽ đó, đối với bọn họ mà nói, vũ trụ Ngũ Duy rất nhỏ. Nhưng đối với một vài người mạnh mà nói, ví dụ như ta, vũ trụ Ngũ Duy quá lớn, chí ít cho tới tận bây giờ cũng không có biên giới. Có điều các nơi đa số đều là vùng đất hư vô. Còn có một vài nơi là chỗ cư trú của một số thế lực hùng mạnh đã khai phá. Bao gồm cả ngục tối Vô Biên này cũng thế”.
Diệp Huyên hỏi: “Tiểu Đạo cô
Tiểu Đạo gật đầu: “Chính là nàng ta! Biết được ngục tối Vô Biên này là do nàng ta tạo ra, bây giờ chỉ còn lại hai người”.
Diệp Huyên hỏi: “Cô và ai?”
Tiểu Đạo chớp chớp mắt, cười nói: “Ở ngay trước mặt ta”.
Diệp Huyên ngẩn người, sau đó nói: “Chính là ta và cô… Tiểu Đạo cô nương, rốt cuộc nàng ta là ai?”
Tiểu Đạo cười nói: “Cũng là một nhân vật không hề tầm thường. Ta có thể nói cho ngươi biết, nếu ngày đó không phải ta thì ngươi đã bị nàng ta giết rồi”.
Diệp Huyên còn muốn hỏi thêm gì đó, Tiểu Đạo lại nói: “Ngươi không cần hỏi. Thân phận thực sự của nàng ta, ta không thể nói với ngươi được. Hơn nữa, cho tới bây giờ ngươi đã tiếp xúc không ít với những thế lực lớn của vũ trụ Ngũ Duy. Ta cũng không phân loại mạnh yếu của những thế lực này một cách tỉ mỉ với ngươi, ta có thể nói cho ngươi biết, bên trong những thế lực này, cho đến tận bây giờ, Hư Vô Duy Độ chỉ đứng thứ hai”.
Hư Vô Duy Độ!
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Đứng thứ nhất là gì?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Không thể nói cho ngươi. Có điều, nghiêm túc mà nói thế lực đứng đầu này khả năng sẽ không xuất hiện trên thế gian này nữa. Vì thế, ngươi có thể giải thích thành Hư Vô Duy Độ chính là đứng thứ nhất”.
Diệp Huyên truy hỏi: “Tại sao thế lực đứng đầu này lại không xuất hiện trên thế gian này nữa? Đây là tại sao?”
Tiểu Đạo khẽ giật khoé mắt: “Sao tính tò mò của ngươi lại lớn thế nhỉ?”
Diệp Huyên: “..”.
Tiểu Đạo lại nói: “Ngược lại, bây giờ ngươi có thể hiểu thành Hư Vô Duy Độ chính là đứng đầu. Về phần Hư Vô Duy Độ ta cũng không thể nhiều lời với ngươi, nơi đó thật sự không đơn giản, tốt nhất là ngươi đừng đi. Ta cảm thấy vận may của ngươi có thể sẽ mất hiệu lực ở đó”.
Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Hư Vô Duy Độ và Đại Hoang Quốc của A La cái nào mạnh hơn?”
Tiểu Đạo trả lời không chút do dự: “Hư Vô Duy Độ”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Thêm cả A La thì sao?”
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Vẫn là Hư Vô Duy Độ”.
Nghe vậy Diệp Huyên lại hỏi: “Cùng cả cô gái váy trắng thì sao?”
“A!”
Tiểu Đạo đột nhiên hét lên, sau đó vung ra một cái tát.
Bốp!
Không có dấu hiệu báo trước, Diệp Huyên trực tiếp bị cái tát này đánh cho phải lùi xa mấy trăm trượng. Sau khi hắn dừng lại, hắn phun từ miệng ra một ngụm máu tinh.
Cái tát vừa rồi trực tiếp đánh lục phủ ngũ tạng của hắn trọng thương.
Quá kinh khủng.
Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên bấm tay một chút, một giọt nước suối sinh mệnh siêu cấp rơi xuống trước mặt Diệp Huyên: “Thật xin lỗi, không nhịn được mà động thủ”.
Diệp Huyên: “..”.
Nhìn vẻ mặt oan ức của Diệp Huyên, Tiểu Đạo lắc đầu thở dài: “Nói thật, đôi lúc ngươi quả thực rất muốn ăn đòn. Ngươi có biết nhiều lúc ta rất kích động muốn đánh chết ngươi không?”
Diệp Huyên đen mặt lại, vậy mà người phụ nữ này lại muốn đánh chết hắn.
Mẹ kiếp!
Thật là đáng sợ.
Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Sao rồi, không bị thương nghiêm trọng chứ?”
Nói xong nàng ta đang định thu hồi giọt nước suối sinh mệnh kia, thấy thế, Diệp Huyên vội vàng cầm lấy giọt nước suối sinh mệnh ăn vào. Rất nhanh, toàn thân hắn đã khôi phục với tốc độ cực nhanh.
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Lần sau đừng hỏi ta mấy vấn đề kiểu này nữa. Nếu không ta sẽ lại đánh ngươi”.
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó cười ngượng: “Ta chỉ tò mò thôi mà”.
Tiểu Đạo lắc đầu: “Nàng ấy là một người không có quy tắc bên trong, ngươi hiểu chưa?”
Diệp Huyên định nói gì đó, Tiểu Đạo cười nói: “Không thảo luận với ngươi nữa. Đúng rồi, ngươi có muốn biết tổng bộ của người hộ đạo không?”
Diệp Huyên nói: “Miễn phí à?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta không nói”.
Nói xong nàng ta xoay người rời đi.
Diệp Huyên: “…”
Đúng lúc này, Tiểu Đạo lại dừng lại, nàng ta quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Cẩn thận tên đạo sứ kia, hắn ta cũng không nghĩ người khi nãy mạnh như vậy”.
Nói xong, nàng ta đã biến mất.
Diệp Huyên đứng tại chỗ im lặng một lát, sau đó nhìn về phía kiếm Trấn Hồn trong tay: “Tiểu Hồn, ngươi còn cần bao nhiêu linh hồn nữa mới có thể lên cấp lần thứ hai?”
Tiểu Hồn nói: “Không biết nữa. Nhưng càng nhiều càng tốt”.
Diệp Huyên cười cười, sau đó nói: “Được, tới lúc đó nhất định sẽ tìm nhiều cho ngươi”.
Tiểu Hồn cười hì hì: “Cảm ơn tiểu chủ”.
Diệp Huyên nhìn qua bốn phía, không gian xung quanh đột nhiên vỡ vụn. Rất nhanh, Diệp Huyên đã xuất hiện tại cửa của tiệm cầm đồ Thiên Đạo.
Diệp Huyên đi vào bên trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo liếc mắt nhìn Diệp Huyên: “Có chuyện gì?”
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, ra muốn biết vị trí của Hộ Đạo Giả”.
Tiểu Đạo chớp mắt: “Một trăm sợi khí tím”.
Diệp Huyên cũng không kì kèo mặc cả, lập tức bấm tay một chút, một trăm sợi khí tím đã xuất hiện trước mặt Tiểu Đạo. Sau khi Tiểu Đạo thu hồi khí tím, nàng ta bấm tay một chút, một tia bạch quang đi vào giữa hai hàng lông mày của Diệp Huyên”.
Rất nhanh, trong đầu Diệp Huyên đã hiện lên vô số thông tin.
Tinh vực Thiên Đạo.
Người hộ đạo ở trên một mảnh tinh vực Thiên Đạo xa xôi, cách nơi ở hiện tại của hắn ít nhất cũng hơn trăm cái tinh vực xa như thế.
Vô cùng