*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Y bèn gật đầu lia lịa: “Đã biết!"
"Ngươi có tính toán gì tiếp theo?"
Phục Ách chần chừ một hồi rồi nói: “Hành sự kín đáo, làm người khiêm tốn”.
"Hy vọng ngươi thật sự làm vậy”.
Tiểu Đạo gật đầu rồi quay sang Thánh Quân: “Thánh tộc ngươi không ngăn cản được”.
Thánh Quân trầm ngâm một phen: “Tiểu Đạo cô nương, không thể tin lời kẻ này”.
Tiểu Đạo: “Nếu ngươi muốn ngăn cản y...”
Nàng ta chỉ vào Diệp Huyên: “Trừ khi được hắn tương trợ”.
Diệp Huyên ư?
Tầm mắt mọi người đổ dồn vào Diệp Huyên, ngay cả Phục Ách cũng thế.
Thánh Quân nhìn hắn: “Tiểu hữu, Phục Ách là ác ma, hành sự tàn nhẫn vô cùng. Nếu hắn ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người trên thế gian này chịu hại. Vì thiên hạ chúng sinh, vì sinh linh thế gian, xin tiểu hữu ra tay tương trợ”.
Diệp Huyên không nói gì.
Đúng lúc ấy, Phục Ách xuất hiện trước mặt hắn, ôm quyền nói: “Tiểu hữu xưng hô thế nào?"
"Diệp Huyên”.
Y cười: “Diệp Huyên tiểu hữu, ta thấy thân thể cậu mạnh mẽ vô cùng, ta có một vật này vừa khéo phù hợp với cậu”.
Y đưa tay ra, một đôi cánh màu đen xuất hiện.
"Cánh ác ma ư?"
Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Diệp Huyên.
Phục Ách cười: “Tiểu hữu thật tinh mắt. Đây đúng là cánh ác ma, nhưng không chỉ là hạng tầm thường mà là đôi cách thuộc về lão tổ ác ma. Nó là báu vật của Ác Ma tộc chúng ta, nhưng lại quá mạnh mẽ, người thường khó mà chịu được. Thân thể tiểu hữu lại có đủ sức mạnh, thêm cả một bộ giáp vô cùng chắc chắn, hẳn có thể miễn cưỡng sử dụng nó”.
Diệp Huyên chớp mắt: “Ông cho ta à?"
Phục Ách cười: “Phấn hồng đưa giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng. Hôm nay ta có duyên dùng tiểu hữu, bèn tặng cho cậu vậy, xem như kết thiện duyên”.
Nói xong, y đưa cánh ác ma đến trước mặt Diệp Huyên.
Hắn quay lại nhìn Tiểu Đạo, chỉ nghe nàng ta nói: “Chính ngươi lựa chọn đi”.
Diệp Huyên bèn nhận lấy đôi cánh, nói với Phục Ách: “Kết thiện duyên”.
Mọi người: “...”
Thấy Diệp Huyên nhận lấy cánh ác ma, khóe môi Phục Ách khẽ cong lên.
Y không biết người này là ai, nhưng nếu Tiểu Đạo nói hắn có thể phong ấn y thì y sẽ tin, bởi y biết nàng ta chưa bao giờ nói dối.
Thánh Quân đứng một bên thấp giọng thở dài, nhìn sang Tiểu Đạo. Nàng ta lắc đầu: “Ban đầu ta đã cho Thánh tộc các ngươi một cơ hội, đáng tiếc các ngươi lại từ bỏ”.
Ánh mắt nàng ta chuyển sang Phục Ách, khẽ nói: “Xem ra kiếp của y cũng nên kết thúc”.
Phục Ách nghe vậy thì cung kính hành lễ: “Đa tạ”.
Y là ác ma, sức mạnh khủng khiếp vô cùng, nhưng y biết mình không có phần thắng trước mặt cô gái này.
Chỉ cần nàng ta không ra tay, y sẽ không gặp nguy hiểm.
Bỗng Tiểu Đạo lên tiếng: “Chúng ta đi thôi”.
Thấy nàng ta xoay gót, Diệp Huyên nói với Phục Ách: “Đa tạ tiền bối”.
Phục Ách cười: “Là ta cảm ơn tiểu hữu mới phải. Ngày sau có cơ hội, chúng ta lại gặp nhau”.
Diệp Huyên ôm quyền rồi đi theo Tiểu Đạo.
Đúng lúc ấy, Thánh Quân bỗng lên tiếng: “Tiểu Đạo cô nương...”
Nhưng nàng ta không quay đầu lại.
Sau lưng, Phục Ách khẽ lên tiếng: “Món nợ xưa kia, đến lúc trả rồi”.
Dứt lời, y biến mất tại chỗ. Chỉ trong giây lát, từng tiếng hét thảm thiết vang lên trong Thánh tộc.
...
Ở chân trời, Diệp Huyên bỗng nói: “Tiểu Đạo cô nương, nếu cô không quản thì Thánh tộc...”
Nàng ta cười: “Ta quản kiểu gì? Giết Phục Ách sao?"
Diệp Huyên: “Chỉ cần một câu của cô cũng có thể cứu bọn họ”.
Tiểu Đạo lắc đầu: “Ngươi biết về nhân quả chứ?"
Hắn gật đầu: “Ta biết, nhưng việc Thánh Quân làm ban đầu là việc thiện”.
Tiểu Đạo nhìn sang: “Nên ta mới để gã chết trong an lành, còn Thánh tộc... Ta cũng không thể quản họ đời đời kiếp kiếp được, mệt mỏi lắm”.
"Ta hiểu rồi”.
Thấy hắn gật đầu, Tiểu Đạo bỗng bật cười: “Còn ngươi, vì sao không đồng ý ra tay giúp Thánh tộc?"
Diệp Huyên khẽ nói: “Thứ nhất, ác ma kia không có thù oán với ta, vì sao ta phải phong ấn y? Thứ hai, ta cảm nhận được ta không đánh lại y, một khi đã vậy thì không cần phải xen vào chuyện người khác. Hơn nữa, y còn tặng bảo vật cho ta”.
Tiểu Đạo cười: “Ngươi rất thông minh, biết lựa chọn những gì có lợi cho mình”.
Diệp Huyên bỗng hỏi: “Nếu lúc đó ta bằng lòng giúp Thánh tộc phong ấn y thì sẽ thế nào?"
Tiểu Đạo khẽ cười: “Ngươi sẽ có thêm một ít nhân quả, tương lai không biết tốt hay xấu”.
Diệp Huyên nhìn sang. Hắn biết nàng ta bảo hắn hỗ trợ không phải là để hắn thật sự ra tay, mà là để chắn một ít nhân quả cho Thánh tộc.
Bỗng Tiểu Đạo lên tiếng: “Thế đạo này sắp thay đổi rồi”.
Diệp Huyên nhìn sang: “Vì sao lại nói thế?”
Nàng ta khẽ cười: “Nếu ta đoán không sai thì một vài ác ma còn lại sắp sửa xuất thế”.
Hắn cau mày: “Còn những ác ma khác ư?"
Diệp Huyên: “Vậy họ hiện đang ở đâu?"
Nàng ta nháy mắt: “Câu hỏi này sẽ thu phí đấy”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Cô chỉ là không muốn nói thôi”.
Tiểu Đạo cũng cười: “Thật mà, nếu ngươi trả tiền thì ta sẽ nói ngay, nhưng ngươi biết những điều này cũng không có tác dụng gì... Không hẳn, bây giờ ngươi đã kết thiện duyên với một ác ma, biết đâu ngày sau cũng sẽ giao thiệp với ba tên còn lại”.
Diệp Huyên: “Tùy duyên phận vậy”.
Tiểu Đạo gật gù.
Hai người vừa đi vừa nói cho đến khi về lại hiệu cầm đồ Thiên Đạo. Thấy họ bước vào, Trương Văn Tú lập tức đứng lên.
Diệp Huyên bước tới, cười hỏi: “Nhớ ta hả?"
Nàng ta híp mắt: “Mặt dày!"
Tiểu Đạo bật cười: “Hắn nào phải mặt dày, hắn là không có liêm sỉ mới đúng”.
Diệp Huyên: “...”
Tiểu Đạo bỗng nói: “Chuẩn bị đi, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi”.
Diệp Huyên: “Đi đâu?"
Nàng ta cười: “Đi trải nghiệm chuyện đời”.
Trải nghiệm chuyện đời?
Diệp Huyên còn muốn hỏi thêm nhưng Tiểu Đạo đã bước đến quầy rồi nằm xuống ngủ.
Ngủ thật nữa cơ!
Diệp Huyên không quấy rầy nàng ta mà đi sang một bên, mở tay ra, để cánh ác ma xuất hiện.
Hắn quan sát nó một hồi, đoạn tự hỏi: “Thứ này dùng để làm gì nhỉ?"
Giọng nói của tầng chín bất thình lình vang lên: “Thử một chút là biết ngay”.
Diệp Huyên gật đầu, đoạn đang định trích một giọt máu nhỏ vào thì Tiểu Đạo lên tiếng: “Ngươi muốn chết đúng không?"
Hắn nhìn sang, chỉ thấy nàng ta mỉm cười: “Đây là cánh của lão tổ ác ma, bên trong có chứa ý chí của gã. Nếu ngươi định thu phục nó bằng cách ấy, ý chí của lão tổ sẽ phá hủy thần trí của ngươi”.
Diệp Huyên khẽ cau mày: “Ý chí của lão tổ ác ma?"
Tiểu Đạo gật đầu: “Giá trị của thứ này không thấp hơn bút Thiên Đạo của ngươi, nhưng ngươi có biết vì sao Phục Ách lại hào phóng tặng nó cho ngươi không?"
Diệp Huyên hạ giọng: “Vì y không thể khống chế ý chí của lão tổ?"
Tiểu Đạo mỉm cười: “Thông minh. Nếu y có thể làm vậy từ ban đầu, thì việc Thánh Quân muốn phong ấn y chỉ là giấc mơ hão huyền”.
Nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Thực lực bây giờ của ngươi không thể nào chống lại ý chí kia được”.
Diệp Huyên cười: “Nhưng Tiểu Đạo cô nương chắc chắn có cách, đúng không?"
Tiểu Đạo mở to mắt: “Ngươi nói thử xem?"
"Bao nhiêu tử khỉ?", Diệp Huyên hỏi.
Nàng ta giơ hai ngón tay lên.
"Hai mươi luồng?"
"Hai trăm”.
Hai trăm?!
Diệp Huyên nheo mắt: “Tiểu Đạo cô nương định ăn cướp hay gì?"
Nàng ta nhún vai rồi lại nằm bò ra ngủ, làm Diệp Huyên không khỏi đen mặt. Đây là trắng trợn cháy nhà mà đi hôi của này!
Một hồi sau, hắn hỏi thầm trong lòng: “Tiền bối có biện pháp gì không?"
Tầng chín đáp: “Nếu ngươi giao cho ta thì ta có thể bắt ý chí của lão tổ ác ma khuất phục, nhưng mà ta không giúp ngươi được. Hay là ngươi cho ta đi?"
Diệp Huyên: “Tiền bối xem như ta chưa nói gì vậy”.
Tầng chín: “...”
Diệp Huyên đi đến trước quầy, trở tay đặt hai trăm luồng tử khỉ tinh khiết xuống.
Tiểu Đạo bất thình lình ngẩng đầu lên, vung tay lướt qua, toàn bộ tử khỉ đã biến mất.
Nàng ta bèn cười: “Thật ra thì đơn giản thôi”.
Nàng ta vươn tay, gọi cánh ác ma bay đến, đoạn dùng tay vuốt nhẹ một cái. Đôi cánh run lên bần bật, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Sắc mặt Diệp Huyên đanh lại. Tiểu Đạo không lừa hắn.
Nàng ta trả cánh ác ma lại cho Diệp Huyên: “Xong rồi”.
Hắn thu nó về, hỏi: “Tiểu Đạo cô nương có vật gì tốt hơn cả cánh ác ma và bút Thiên Đạo không?"
"Nhiều mà”.
Nàng ta buột miệng, đoạn như nghĩ đến gì đó mà sửa lại: “Không, ta chẳng có gì hết, thật đấy!"
Diệp Huyên: “...”
Tiểu Đạo bỗng chỉ vào cánh ác ma: “Nó có khả năng tăng tốc độ của ngươi lên không dưới năm lần so với hiện tại. Nếu ngươi muốn trốn đi thì trừ cường giả cỡ như A La ra, những người khác không có cách ngăn cản. Nhưng vạn sự không có gì là tuyệt đối, luôn có một vài thần thông đặc biệt”.
Diệp Huyên: “Ví dụ như?"
Nàng ta cười: “Như một vài dị thú hay sinh linh huyền bí nào đó. Dù sao thì theo những gì ta biết, trong thiên địa hiện giờ, có ít nhất mười người còn sống có khả năng vượt qua ngươi về tốc độ”.
Diệp Huyên cũng cười: “Vậy cũng đã lợi hại lắm rồi”.
Hắn biết trong mười người mà nàng ta nói, có rất nhiều người không thuộc về thời đại này.
Tiểu Đạo gật gù: “Đúng vậy. Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi cho khỏe rồi nấu cơm đi. Ngày mai ta đưa ngươi đến một nơi để xem thế giới này rộng lớn nhường nào”.
"Ta rất mong chờ”.
Diệp Huyên cười, rồi như nghĩ đến gì đó mà nhìn sang Trương Văn Tú: “Nàng đi theo ta được chứ?"
Tiểu Đạo nhìn Trương Văn Tú, gật đầu: “Được”.
Diệp Huyên cười: “Đa tạ”.
Nàng ta chỉ nháy mắt, không nói gì.
Diệp Huyên không khỏi trợn mắt, đoạn trở tay đặt thêm hai mươi luồng tử khỉ nữa lên quầy.
Tiểu Đạo không chút khách khí mà thu chúng về.
Diệp Huyên bật hỏi: “Tiểu Đạo cô nương đang rất cần loại khí này sao?"
Nàng ta gật đầu: “Xem như vậy”.
"Bảo vật của cô nhiều như vậy, chẳng lẽ không có linh khí nào tốt hơn nó ư?"
Tiểu Đạo nhìn hắn: “Trong trời đất này, chỉ có tổ khí bản nguyên là tốt hơn tử khỉ của ngươi, mà ta thì đang tìm nó”.
"Không tìm được sao?", Diệp Huyên cau mày.
Nàng ta nhàn nhạt đáp: “Được rồi, nhưng không có cách mang đi”.
Diệp Huyên hỏi: “Vì sao?"
Tiểu Đạo nhìn hắn: “Liên quan gì đến ngươi? Hỏi nhiều vậy làm gì?"
Diệp Huyên: “...”
Thấy nàng ta không để ý đến mình nữa, hắn cũng không tiếp tục làm phiền, mà nhỏ một giọt máu lên đôi cánh ác ma. Nó run lên bần bật trước khi hóa thành một tia sáng đen, chui vào giữa mày hắn.
Uỳnh!
Một luồng khí tức hùng hậu tuôn trào từ người Diệp Huyên.
Khoảng nửa giờ sau, Diệp Huyên mở bừng mắt. Sau lưng hắn, một đôi cánh đen lặng lẽ xuất hiện, mép cánh sắc như đao nhọn, khiến người không rét mà run.
Cánh này là hàng tốt! Diệp Huyên phấn khởi.
Hắn không nghĩ nhiều nữa mà lập tức khởi động, chỉ trong chớp mắt đã biến mất, khi xuất hiện lại đã ở bờ sông cách hiệu cầm đồ Thiên Đạo đến trăm nghìn dặm.
Đây là khái niệm thế nào?
Nếu thi triển cánh ác ma cùng với Nhất Kiếm Vô Lượng hoặc Nhất Kiếm Định Sinh Tử...
Diệp Huyên không khỏi cười phá lên.
Đúng lúc ấy, như cảm nhận được gì đó, hắn quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái đang chậm rãi bay đến từ bên phải.
Chính là cô gái một chân!
Trong tay nàng ta cầm một cây gậy giặt đồ, nhìn hắn với vẻ vô cảm.
Diệp Huyên ngây ngẩn, bỗng nhiên nhìn xuống mới phát hiện chân hắn đang giẫm lên một chiếc váy trắng tinh.
...
Tác giả có lời muốn nói: Có bạn đọc nữ nghe nói tôi sắp kết hôn thì thề cả đời không lấy chồng...
Có bạn đọc khác nói: Trên đời này trai đẹp thì nhiều nhưng không bằng một nửa Thanh Loan. Cô gái nào vừa gặp Thanh Loan đều sẽ mê mẩn cả đời.
... Đẹp trai không phải lỗi của tôi mà!
Chỉ mong kiếp sau đừng xuất sắc như vậy nữa.
Cô gái cứ chậm rãi bay đến, trên
Cô gái kia dừng lại, cứ thế lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn do dự một hồi rồi nói: “Xin lỗi vì đã làm bẩn y phục của cô”.
Chiếc váy được đưa đến trước mặt cô gái, nhưng nàng ta không nhận lấy. Bỗng nhiên, Diệp Huyên biến sắc khi cảm nhận được nguy hiểm ập đến.
Nàng ta muốn giết hắn ư?
Khi Diệp Huyên chuẩn bị ra tay, Tiểu Đạo bỗng xuất hiện kế bên, khẽ đặt tay lên vai hắn. Sức mạnh trong cơ thể hắn lập tức trở nên im lặng.
Đoạn, nàng ta nhìn cô gái một chân, cười nói: “Chỉ là hiểu lầm mà thôi”.
Đối phương vẫn giữ vẻ mặt vô cảm lạnh băng.
Tiểu Đạo cũng không tiếp tục nhiều lời mà đưa Diệp Huyên đi.
Cô gái mộ chân kia nhìn theo họ, sau đó đưa tay ra. Chiếc váy trắng bay vào tay nàng ta, được phủi đi những bụi bặm trên đó.
...
Trên một đường phố cách xa nơi đó, Diệp Huyên bỗng lên tiếng: “Tiểu Đạo cô nương, cô gái vừa rồi là?"
Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi ra tay thì bây giờ đã là một cái xác rồi”.
"Nàng ta mạnh lắm sao?", hắn hạ giọng.
Tiểu Đạo nhìn sang: “Vô cùng mạnh”.
Vô cùng mạnh.
Diệp Huyên cau mày: “Nàng ta là người phương nào?"
Đối phương nhẹ giọng nói: “Một người rất đặc biệt, về sau có gặp thì tránh xa chút, như vậy sẽ tốt cho ngươi hơn”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta sẽ không trêu chọc nàng ta”.
"Thế thì tốt”.
Vẫn còn mang lòng hiếu kỳ về cô gái một chân kia, Diệp Huyên quay đầu nhìn lại, nhưng vì biết Tiểu Đạo sẽ không nói thêm nên cũng không hỏi nữa.
Hiệu cầm đồ Thiên Đạo.
Sau khi trở lại, Tiểu Đạo nói với Diệp Huyên: “Làm một bữa cơm đi rồi chúng ta lên đường”.
"Được”.
Diệp Huyên cười rồi xắn tay áo lao vào bếp.
Không lâu sau, một bàn thức ăn đã ra lò.
Tiểu Đạo nhìn hắn: “Trông có vẻ nhiều”.
Diệp Huyên nhìn sang Trương Văn Tú, cười hì hì.
Tiểu Đạo bĩu môi, ngồi xuống ăn.
Trương Văn Tú lại chần chừ không đụng đũa.
Diệp Huyên nói với nàng ta: “Thử một miếng đi, không tệ đâu”.
Trương Văn Tú cầm đũa lên, gắp một miếng dưa nhỏ nếm thử rồi nhìn hắn: “Dở”.
Miệng thì nói vậy nhưng tay nàng ta lại gắp một miếng khác đưa vào miệng.
Diệp Huyên: “...”
Nửa giờ sau, Tiểu Đạo đưa Diệp Huyên và Trương Văn Tú rời khỏi hiệu cầm đồ, đi về phía Nam.
Trên đường đi, Diệp Huyên lên tiếng hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, chúng ta đi đến đâu?"
Tiểu Đạo cười: “Khi ấy ngươi sẽ biết”.
Diệp Huyên không biết nói gì. Có cần phải úp úp mở mở vậy không?
Bỗng Tiểu Đạo hỏi Trương Văn Tú: “Ngươi có huyết mạch của Ma tộc thượng cổ?"
Nàng ta thấy Trương Văn Tú gật đầu thì gật gù rồi không nói gì thêm.
Diệp Huyên vội hỏi: “Huyết mạch thượng Ma tộc cổ là gì?"
Tiểu Đạo cười: “Ma tộc từng là một chủng tộc rất rất mạnh, nhưng sau đó thì không còn nữa”.
Đôi mắt nàng ta nhìn sang Trương Văn Tú: “Nếu có thể hoàn toàn kích hoạt Ma huyết trong cơ thể, thực lực của nàng ta sẽ tăng lên gấp nhiều lần”.
Diệp Huyên: “Làm sao để kích hoạt?"
Tiểu Đạo: “Biện pháp nhanh và đơn giản nhất là song tu với người có Huyết Mạch Chi Lực mạnh hơn Ma huyết của nàng”.
Diệp Huyên ngẩn ra, đoạn nhìn Trương Văn Tú: “Ta có thể hy sinh một chút, thật đấy!"
Một cây thương bỗng lao thẳng vào mặt Diệp Huyên.
Hắn cả kinh, vội vàng lách người trốn, thừa dịp Trương Văn Tú chưa kịp phản ứng mà ôm lấy eo nàng ta.
Thấy Trương Văn Tú toan mở miệng, hắn lại vội vàng bỏ tay ra, lui về một bên, bấy giờ mới nhớ Tiểu Đạo còn đứng đó.
Ve vãn đánh yêu trước mặt người ngoài thế này không ổn lắm.
Diệp Huyên nói với Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, Ma thượng cổ tộc là tộc gì? Thuộc về thời đại nào?"
"Ngươi có thể hỏi nàng mà”, đối phương nhìn Trương Văn Tú, nào ngờ nàng ta chỉ lắc đầu.
"Ta không biết”, Trương Văn Tú lắc đầu.
Tiểu Đạo lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi không biết huyết mạch của mình ư?"
Trương Văn Tú gật đầu: “Ta chỉ biết là Ma huyết thượng cổ, ngoài ra không biết gì cả”.
Tiểu Đạo suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ma tộc thượng cổ là một chủng tộc hùng mạnh thuộc về thời cổ đại. Bọn họ tu luyện thân xác nên có thân thể cực kỳ rắn chắc, còn vượt qua cả Cổ Yêu tộc vốn được xưng là sở hữu thân xác mạnh mẽ nhất. Ngoài ra, trí tuệ của họ cũng không thua kém gì con người, cũng sáng tạo ra văn minh Ma tộc của mình. Tiếc rằng phù dung sớm nở tối tàn, Ma tộc hiện nay cơ bản đã biến mất rồi”.
Trương Văn Tú: “Cơ bản?"
Tiểu Đạo cười: “Vì vẫn còn một ít may mắn sống sót?"
"Họ ở nơi nào?"
"Ngươi muốn đi tìm sao?"
Trương Văn Tú gật đầu: “Ta muốn biết lai lịch của mình”.
Tiểu Đạo suy nghĩ một hồi rồi nói: “Bọn họ ở Ma thôn, cách khá xa nơi này”.
Trương Văn Tú nhìn sang Diệp Huyên: “Đến lúc ấy, ngươi đi cùng ta một chuyến”.
Hắn vừa gật đầu thì Tiểu Đạo đã xen vào: “Tốt nhất đừng nên”.
Thấy cả hai nhìn sang, nàng ta cười: “Ma tộc căm thù con người đến tận xương tủy. Ban đầu, nền văn minh của họ biến mất cũng do con người gây nên”.
Nói đến đây, nàng ta chợt dừng lại như nghĩ đến gì đó trước khi tiếp tục: “Nhưng ngươi đi thì có lẽ sẽ khác”.
Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?"
Tiểu Đạo nhàn nhạt đáp: “Vì mặt ngươi dày”.
Diệp Huyên: “...”
Ước chừng nửa giờ sau, Tiểu Đạo đã đưa Diệp Huyên và Trương Văn Tú đến một vùng không gian mang theo tử khí dày đặc và cảm giác nặng nề áp bách.
Diệp Huyên lướt nhìn bốn phía rồi hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, nơi này là?"
Nàng ta cười: “Tinh vực Thiên Hà. Ở nơi này từng có một thế lực hùng mạnh vô cùng, vào thời kỳ huy hoàng chỉ yếu hơn Đại Hoang Quốc của Bất Bại A La một chút xíu. Cũng không đúng, Đại Hoang Quốc mạnh, tám phần là do A La. Thế lực này thì không chỉ có một người, mà tất cả đều mạnh mẽ, việc họ biến mất quả thật có chút đáng tiếc”.
"Đó là thế lực gì vậy, Tiểu Đạo cô nương?", Diệp Huyên hỏi.
Tiểu Đạo mỉm cười: “Ma La tộc. Ta phải công nhận, tộc trưởng của họ là một thiên tài vô cùng lợi hại”.
Diệp Huyên tỏ ra hiếu kỳ: “Lợi hại thế nào?"
"Ngoại trừ thực lực, nàng ta còn rất thiện kinh doanh. Ma La năm ấy từ một chủng tộc bé nhỏ, được nàng ta lèo lái xây dựng thành một chủng tộc khổng lồ. Có thể nói, trong những siêu chủng tộc tự cổ chí kim, Ma La có thể đứng ở năm hạng đầu tiên”.
Nàng ta dừng lại một chút: “Tiên Tri cũng là một nhân vật lợi hại theo kiểu toàn năng. Hiểu biết của hắn về thế giới này không hề thua kém thiên đạo. Tóm lại, số cường giả siêu cấp từng xuất hiện từ đó đến giờ là rất rất nhiều, ai nấy cũng đều vô cùng lợi hại”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Ta cảm thấy Tiểu Đạo cô nương cũng lợi hại lắm”.
Nàng ta nhìn hắn cười: “Ta lợi hại lắm?"
Hắn gật đầu: “Ta thấy cô lợi hại nhất”.
Tiểu Đạo cười: “Ta cũng thấy vậy”.
Đoạn nàng ta nhìn sang một nơi gần đó: “Đến rồi”.
Diệp Huyên và Trương
Diệp Huyên tròn mắt: “Chợ đen vũ trụ?"
Tiểu Đạo gật đầu: “Đây là khu giao dịch lớn nhất vũ trụ Ngũ Duy cho đến giờ, hoàn cảnh phức tạp vô cùng, bất kỳ bảo vật nào cũng có thể xuất hiện. Bút Thiên Đạo của ngươi là do ta tìm ra ở đây đấy”.
Diệp Huyên không khỏi ngây ra.
Tiểu Đạo cười: “Khó tin đúng không? Ta mỗi năm sẽ đến đây một, hai lần, xem xem có bảo vật gì không”.
Nàng ta dẫn hai người lên cầu. Vừa đặt chân lên, Diệp Huyên đã bị một sạp hàng bên hè hấp dẫn, bèn dẫn Trương Văn Tú đi đến.
Sạp hàng do một ông lão bày ra, hắn nhìn trúng một con dao găm, vừa ngắn lại vừa không nguyên vẹn, thoạt nhìn không có bất kỳ chỗ đặc thù não cả.
Ông lão chủ sạp bỗng bật cười: “Các hạ thật là tinh mắt. Dao găm này có tên Đồ Lục, được tạo thành từ đuôi, răng và vảy của một yêu thú thượng cổ, sắc bén vô ngần, được xưng là lưỡi dao sắc nhất kim cổ!"
Diệp Huyên xòe tay, gọi kiếm Thiên Tru ra, đưa cho ông lão: “Các hạ nhìn một chút”.
Sắc mặt ông lão đanh lại khi nhìn thấy thanh kiếm, một hồi sau mới lãnh đạm hỏi: “Các hạ đến phá quán hay sao?"
Diệp Huyên chỉ cười: “Không phải, ta chỉ cảm thấy dao găm này không tệ, ông bán thế nào?"
Ông lão vẫn nhàn nhạt đáp lời: “Có thần kiếm như của các hạ, căn bản không cần dùng đến dao găm của ta, xin mời tìm một sạp khác đi thôi”.
Diệp Huyên còn định nói gì thì Tiểu Đạo đã cười: “Đến sạp tiếp theo thôi”.
Hắn mới gật đầu.
Ba người tiếp tục đi về trước. Sạp hàng bày bán hai bên cầu rất nhiều, người lui tới cũng tấp nập, trông rộn rã vô cùng.
Diệp Huyên phát hiện khí tức của những người này cũng cực kỳ mạnh mẽ, không phải người thường.
Bỗng Tiểu Đạo dừng bước, đưa mắt nhìn sang sạp hàng bên phải gần đó, nơi có một chiếc bình màu trắng được bày bán
Diệp Huyên: “Gì vậy?"
Tiểu Đạo quan sát chiếc bình ngọc kia một phen, cười đáp: “Món này quả thật không tệ”.
Đoạn nàng ta hỏi ông lão trước mặt: “Bán thế nào?"
Ông ta giơ hai ngón tay lên: “Hai trăm luồng Tiên Thiên Đạo Khí”.
Tiểu Đạo gật gù rồi đưa tay ra, hai mươi luồng Tử Khí xuất hiện.
Ông lão ngây ra trước khi nhanh chóng thu chúng về rồi lập tức đứng dậy, chỉ trong nháy mắt đã biến mất ở nơi xa.
Diệp Huyên cũng ngớ người.
Tử Khí được ưa chuộng vậy sao?
Ông đây có một đống luôn đó!
Lúc này Tiểu Đạo giơ bình bạch ngọc lên, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: "Biết đây là gì không?"
Diệp Huyên hỏi: "Ta nhìn được không?"
Tiểu Đạo cười nói: "Được chứ!"
Nói xong, nàng ta búng tay một cái, bình bạch ngọc bay đến trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên cầm bình bạch ngọc, hắn ngắm nghía một chút, thấy bình ngọc có hơi cũ nát, trên miệng còn bị mẻ một mảnh nhỏ.
Diệp Huyên nhìn nửa ngày rồi lắc đầu: "Chẳng có gì đặc biệt cả!"
Tiểu Đạo cười nói: "Bình này người bán cũng không nhìn ra đâu!"
Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Đạo: "Tiểu Đạo cô nương, rốt cuộc đây là thứ gì?"
Tiểu Đạo mỉm cười: "Đây là bình Hải Tận, một bảo vật rất tốt, ngươi đừng thấy nó nhỏ mà xem thường, bên trong nó còn có một càn khôn khác đấy".
Diệp Huyên hỏi: "Càn khôn gì?"
Tiểu Đạo cười: "Trong bình chứa nước của một vùng biển, nếu thôi thúc nó, một khi nước biển tràn ra, ha ha..."
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Nước của một vùng biển?"
Tiểu Đạo gật đầu: "Nhưng linh của vật này đã bị hủy rồi, lại có thêm một phong ấn thần bí nữa, vì thế nó chỉ trông giống một bình ngọc bình thường thôi, chứ thật ra là một thần khí đấy!"
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Tiền bối, thứ này lợi hại như thế thật sao?"
Tiểu Đạo cười mỉm: "Ngươi không tin vào mắt nhìn đồ của ta à?"
Diệp Huyên vội lắc đầu: "Không, tất nhiên là ta tin vào mắt nhìn đồ của cô nương rồi, nhưng ta vẫn muốn tự mình lĩnh giáo thử... Chi bằng cô cho ta đi, ta chơi một lúc thử?"
Nghe Diệp Huyên nói thế, Tiểu Đạo cất luôn bình bạch ngọc đi: "Chơi cái gì mà chơi? Có gì vui mà chơi! Đi, đi chỗ khác xem!"
Nói xong, nàng ta lại rảo bước về phía xa xa mà không hề quay đầu lại.
Diệp Huyên đen mặt, Tiểu Đạo này có ý gì?
Mình cũng có cướp bảo vật của nàng ta đâu!
Lúc này Trương Văn Tú bỗng lên tiếng: "Đi thôi!"
Diệp Huyên gật đầu, hai người tiếp tục bước đi.
Dọc đường, Diệp Huyên thấy được không ít bảo vật, không thể không nói, những thứ kia đều là đồ tốt, nhưng mà bây giờ bảo vật bình thường đã không còn hấp dẫn với hắn nữa.
Bây giờ trên thân hắn, chỉ tiện tay lấy ra một món thôi cũng là thần khí đỉnh cao rồi!
Khoảng chừng một phút sau, Tiểu Đạo đột nhiên dừng lại ở trước một quầy hàng nhỏ, ông chủ là một gã mặc áo đen, toàn thân ẩn dưới lớp áo choàng thùng thình, không nhìn rõ được khuôn mặt.
Ánh mắt của Tiểu Đạo rơi vào một đầu thương trên quầy hàng: "Thứ này hợp với bạn của ngươi đấy!"
Nói xong, nàng ta nhìn Trương Văn Tú.
Hai người Diệp Huyên cũng nhìn sang đầu thương kia, Diệp Huyên ngắm nghía một lúc rồi hỏi: "Chỉ có đầu thương thôi à?"