Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3531-3540




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong mắt Diệp Huyên cũng lộ vẻ nặng nề hiếm thấy, lúc này, hắn có hơi nghi ngờ thân thể của mình!



Rốt cuộc có vô địch hay là không?



Hắn sẽ được biết nhanh thôi!




Nắm đấm của Hách Liên Thiên đánh thẳng vào ngực Diệp Huyên…



Bịch!



Người Diệp Huyên run lên, sau đó lùi về sau mấy trượng!



Nhưng hắn không bị làm sao cả!



Diệp Huyên cũng ngây người!



Trong khoảnh khắc khi nãy, hắn không có cảm giác gì cả!




Giọng nói của tầng chín vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Giáp Chúc Long cộng thêm Bất Tử Chi Thân của ngươi thật sự không khác nào gian lận, ai có thể đánh chết ngươi được chứ?”



“Ha ha!”



Diệp Huyên lập tức cười to.



Lúc này, tầng chín lại nói tiếp: “Đừng có cười, trước mắt có rất nhiều người có thể phá được Giáp Chúc Long và Bất Tử Chi Thân của ngươi, ví dụ như Tiểu Đạo, A La, ví dụ như… Mẹ kiếp, ta phát hiện những người có khả năng đó đều có quan hệ với ngươi! Ông đây đúng là bị ngu mà!”



Diệp Huyên: “…”



Hách Liên Chiến trên không trung nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Thân thể của ngươi là cái gì vậy!”



Lão ta biết Diệp Huyên không chỉ có mỗi bộ giáp cứng rắn, mà cả thân thể cũng vô cùng mạnh mẽ!



Diệp Huyên nhìn Hách Liên Chiến: “Ta điều động bút xong rồi! Nào, ông cũng đỡ một chiêu của ta đi!”



Dứt lời, hắn vung bút về phía Hách Liên Chiến, đầu bút lao thẳng đến.



Hách Liên Chiến ở phái xa hơi trợn mắt, lão ta lao nhanh về phía trước, đấm ra một quyền!



Không lùi mà còn tiến!



Cú đấm này mang theo một luồng chiến ý ngút trời!



Thấy nắm đấm của lão ta, sắc mặt Diệp Huyên cũng trở nên vô cùng nặng nề, thực lực của Hách Liên Chiến này quá mạnh mẽ, nếu không có Giáp Chúc Long và Bất Tử Chi Thân thì hắn đã chết chắc rồi!



Dù có bút Thiên Đạo cũng không được!



Vì hắn hoàn toàn không có cơ hội sử dụng bút Thiên Đạo!



Đầu bút lao đến.



Ầm!



Hách Liên Chiến lập tức lùi xa nghìn trượng, trong quá trình lùi lại, không gian xung quanh không ngừng nổ tung, nhưng đầu bút vẫn chưa dừng lại, nó xuyên qua không gian, tiếp tục nhằm vào Hách Liên Chiến!



Hách Liên Chiến nhìn chằm chằm đầu bút kia, lão ta giẫm chân phải, tung người đánh xuống một quyền.



Oanh!



Lực đấm vô cùng bá đạo, chấn động thiên địa!



Một quyền đánh xuống, đầu bút lập tức bị ép dừng lại, nhưng không hề biến mất!



Khoé miệng Hách Liên Chiến có máu tươi chảy ra, tay phải của lão ta bắt đầu nứt ra, nhưng lão ta vẫn không dám thu tay lại, vì đầu bút kia còn chưa biến mất, một khi lão ta thu tay thì lão ta sẽ chết chắc!



Bút Thiên Đạo!



Đây là bút mà Thiên Đạo từng sử dụng!


Thiên Đạo này cũng không phải Thiên Đạo bình thường, đây là Thiên Đạo đứng đầu vũ trụ Ngũ Duy.
Dù so với cả dòng sông lịch sử Ngũ Duy thì cây bút này cũng được xếp vào những bảo vật hàng đầu.



Lúc này, Hách Liên Chiến đột nhiên đấm ra một cú bằng tay trái, một lực lượng mạnh mẽ đánh lên trên đầu bút, đầu bút không ngừng chấn động, nhưng vẫn không biến mất, ngược lại, cả người Hách Liên Chiến đều nứt ra, thân thể bị phá hỏng!



Diệp Huyên vẫn không chịu bỏ qua, hắn lấy một giọt nước suối Sinh Mệnh siêu cấp ra uống vào!




Đây là giọt cuối cùng của hắn rồi!



Sau khi uống xong, thân thể hắn bắt đầu hồi phục với tốc độ rất nhanh.



Thấy cảnh này, Hách Liên Thiên ở cách đó không xa lập tức thay đổi sắc mặt, lão ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Các hạ, Phù Đồ cổ tộc ta chịu thua!”



Lão ta biết nếu Diệp Huyên tiếp tục ra tay, Hách Liên Chiến có thể sẽ chết dưới bút Thiên Đạo này, nếu thế, thì Phù Đồ cổ tộc sẽ chịu thiệt hại nặng nề!




Cho dù thế nào, Hách Liên Chiến cũng không thể chết được!



Chịu thua?



Vẻ mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc, không nói lời nào.



Sắc mặt Hách Liên Thiên hơi u ám, một lát sau, lão ta đánh ra một chưởng, một chưởng này không phải nhằm vào Diệp Huyên, mà là nhằm vào Mạc Thiên bên dưới.



Một chưởng đánh xuống, Mạc Thiên còn chưa kịp phản ứng đã biến thành một làn sương máu!



Tất cả mọi người xung quanh đều sửng sốt.



Không ngờ Hách Liên Thiên này lại ra tay với tộc nhân của mình?



Tống Thành ở bên cạnh nhìn Hách Liên Thiên: “Hách Liên Thiên này cũng quyết đoán đấy! Nhưng lão ta làm vậy cũng có hơi ngu xuẩn, như thế sẽ làm mất lòng rất nhiều người! Đương nhiên nếu không làm vậy, có thể sẽ mất càng nhiều hơn! Nếu Hách Liên Chiến kia thật sự chết trận hoặc bị thương nặng, e rằng Phù Đồ cổ tộc sẽ phải suy sụp rất nhiều năm!”



Hách Liên Thiên trên không trung nhìn Diệp Huyên: “Các hạ, người làm bạn cậu bị thương đã chết, chuyện này có thể bỏ qua không?”



Bỏ qua?



Vẻ mặt Diệp Huyên trở nên dữ tợn!



Sao hắn có thể bỏ qua được?



Nếu đã kết thù thì đương nhiên phải đuổi cùng giết tận, không thể để lại hậu hoạ!



Vào lúc Diệp Huyên muốn sử dụng bút Thiên Đạo một lần nữa, một cô gái đột nhiên xuất hiện trên không trung.



Tiểu Đạo!



Nhìn thấy cô gái này, những cường giả xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm!



Nếu còn đánh tiếp, chắc chắn ngục tối Vô Biên này sẽ gặp phải tai bay vạ gió.



Tiểu Đạo nhìn Hách Liên Thiên: “Tại sao lại động vào người của hắn?”



Sắc mặt Hách Liên Thiên hơi khó coi: “Tiểu Đạo cô nương, chuyện này là lỗi của Phù Đồ cổ tộc ta, chúng ta xin chịu thua!”


“Chịu thua?”
Tiểu Đạo cười nói: “Lúc các ông động vào người của hắn chắc chắn là đang nghĩ ta sẽ không vì hắn mà đối phó với Phù Đồ cổ tộc, dù sao ta cũng từng có qua lại với tiên tổ của Phù Đồ cổ tộc, các ông nghĩ thế cũng không sai, ta sẽ không ra tay giúp hắn, có điều, các ông đã ngu xuẩn đánh giá thấp thực lực của hắn”.



Vẻ mặt Hách Liên Thiên trở nên phức tạp, lúc trước sở dĩ bọn họ không nể mặt Diệp Huyên là vì Tiểu Đạo có quen biết tiên tổ của Phù Đồ cổ tộc bọn họ, nhưng đúng như Tiểu Đạo nói, bọn họ đánh giá thấp thực lực của Diệp Huyên rồi!



Đương nhiên bọn họ không ngờ Tiểu Đạo lại đưa bút Thiên Đạo kia cho Diệp Huyên!




Nếu không có bút Thiên Đạo, Diệp Huyên hoàn toàn không có uy hiếp gì với Phù Đồ cổ tộc cả!



Tiểu Đạo lạnh lùng nhìn Hách Liên Thiên: “Ngu xuẩn!”



Nói xong, nàng xoay người nhìn về phía Diệp Huyên: “Chuyện này dừng lại ở đây, được chứ?”



Diệp Huyên lắc đầu: “Không được!”




Nghe thấy lời của Diệp Huyên, mọi người xung quanh sửng sốt.



Vẻ mặt Tống Thành trở nên kỳ lạ, Diệp Huyên này thậm chí còn không thèm nể mặt Tiểu Đạo, thật sự quá khó tin!



Hách Liên Thiên cũng tỏ vẻ ngạc nhiên!



Diệp Huyên này không nghe lời Tiểu Đạo?



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Người làm bạn ngươi bị thương đã chết rồi!”



Diệp Huyên lắc đầu: “Vẫn chưa đủ!”



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên, không nói một lời.



Diệp Huyên nói: “Nếu lúc đó ta đến muộn một chút thì bạn ta đã mất mạng rồi! Nếu khi nãy không phải ta có mấy lá bài tẩy thì ta cũng mất mạng luôn! Bọn họ muốn giết bạn ta, còn muốn giết ta, sao ta phải bỏ qua chuyện này chứ?”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Ngươi không tiêu diệt được Phù Đồ cổ tộc đâu!”



Diệp Huyên cười nói: “Ta biết một mình ta không thể nào tiêu diệt được! Nhưng mà…”



Nói đến đây, hắn đột nhiên gằn giọng: “Ta không chỉ có một mình! Hôm nay, ta phải tiêu diệt Phù Đồ cổ tộc, ta sẽ không nể mặt ai cả!”



Nghe thấy câu này, mọi người xung quanh đều sửng sốt!



Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy?



Sao Diệp Huyên này lại cãi nhau với Tiểu Đạo luôn rồi?



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Không có bút Thiên Đạo, một mình ngươi cũng không giết được!”



Diệp Huyên chợt nói: “Ta trả lại cho cô!”



Dứt lời, hắn vung tay phải lên, bút Thiên Đạo quay lại trước mặt Tiểu Đạo.



“Vậy sao?”



Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên dưới, một khắc sau, một bóng trắng chậm rãi bay lên, một người đàn ông trung niên lơ lửng bên trong bóng trắng đó!



Thấy người đàn ông trung niên này, vô số cường giả Phù Đồ cổ tộc đang có mặt

1643887403821.png


“Ông là cái thá gì chứ?”



Lúc này, một giọng nói vang lên từ sau lưng Diệp Huyên: “Hắn nói đúng, hôm nay chúng ta không nể mặt ai cả, Phù Đồ cổ tộc này chết chắc rồi!”



Mọi người rối rít quay lại khi nghe giọng nói này vang lên.




Một cô bé tay cầm thanh kiếm gỉ sắt không biết xuất hiện tự bao giờ, đang đứng sau Diệp Huyên một khoảng không xa.



Vừa nhìn thấy cô bé, Tống Thành không khỏi run lên.



Kia chính là A La.



Bất Bại A La!



Nàng ta đã đến rồi!




Bất Bại A La là người thế nào?



Chính là người phụ nữ mạnh nhất Hàn Võ Kỷ.



Nhìn thấy Bất Bại A La đến, đôi mắt Hách Liên Viêm khẽ nheo lại: “Ngươi là A La”.



Ông ta tuy không thuộc cùng thời đại với Bất Bại A La nhưng đều thuộc về Hàn Võ Kỷ, vì vậy tất nhiên biết nàng ta là ai.



Đó chính là nhân vật tiêu biểu cho thời kỳ này.



A La đi đến bên Diệp Huyên. Hách Liên Viêm trong mắt nàng ta chỉ như một mẩu rác không đáng để vào mắt, không thèm nhìn ông ta lấy một cái.



Nàng ta cười nói với Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương định ngăn cản huynh muội chúng ta sao?"



Huynh muội?!



Hai chữ này vừa được thốt ra, những người khác lập tức cả kinh.



Diệp Huyên và Bất Bại A La là huynh muội?



Mồ hôi lạnh tuôn như mưa trên người Tống Thành.



Nghĩ đến việc Diêm Điện ban đầu cứ khăng khăng muốn bắt nàng, ông ta chỉ hận không thể giáng cho mình vài bạt tai. Bây giờ nghĩ lại, Diêm Điện có thể sống sót đúng là một sự may mắn.



Tiểu Đạo nói với Bất Bại A La: “Không dám. Nếu ta ngăn cản huynh muội các ngươi thì người nào đó sẽ lại gọi những nhân vật càng lợi hại hơn đến thôi”.



Hiển nhiên nàng ta đang nói về cô gái váy trắng kia.



Nói về chỗ dựa, vũ trụ Ngũ Duy này có ai hơn được Diệp Huyên?



A La mỉm cười: “Cô nương à, không phải huynh muội chúng ta không nể mặt cô, nhưng Phù Đồ cổ tộc là người gây chuyện trước, cô cũng nhìn thấy rồi đấy”.



Tiểu Đạo chỉ nhìn Diệp Huyên, không nói gì.



Nàng ta có thể ngăn A La ra tay, nhưng nàng ta cũng biết tính tình khó chịu của Diệp Huyên, mọi chuyện sẽ chỉ càng nghiêm trọng hơn.



Đến mức nào sao?



Đến mức mọi người ở ngục tối Vô Biên này sẽ phải bỏ mạng.



Người nơi này không biết thực lực cô gái kia ra sao, nhưng nàng ta thì biết. Một khi Diệp Huyên không tiếc bất kỳ giá nào gọi người kia tới, khi ấy mọi chuyện không chỉ là sự diệt vong của Phù Đồ cổ tộc nữa.



Lấy sự thờ ơ với mạng sống của nàng kia... Đừng nói ngục tối Vô Biên, ngay cả sinh linh trong chư thiên vạn giới này cũng sẽ không khiến nàng ta phải nhíu mày.


Làm bậy rồi.
Tiểu Đạo lắc đầu, quay lại nói với Hách Liên Viêm: “Năm ấy ta đã dặn ngươi phải quản lý hậu duệ của mình cho tốt, bằng không Phù Đồ cổ tộc e rằng sẽ gặp phải kiếp nạn. Nhưng ta không ngờ kiếp nạn này lại có liên hệ đến ta”.



Hách Liên Viêm hạ giọng: “Chuyện này là lỗi của Phù Đồ cổ tộc ta”.



Vào khoảnh khắc nhìn thấy Bất Bại A La, ông ta bèn quyết đoán nhận sai.




Bởi vì đừng nói Phù Đồ cổ tộc hiện nay, cho dù là bọn họ ở thời kỳ đỉnh cao nhất cũng chẳng là cái đinh gì trước mặt nàng ta.



Không sinh ra ở Hàn Võ Kỷ, không biết Bất Bại A La kinh khủng đến nhường nào.



Bỗng Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta không thể ngăn cản hắn tiêu diệt Phù Đồ cổ tộc của ngươi được, vì nếu làm vậy, mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn”.




Hách Liên Viêm do dự một phen: “Tiểu Đạo cô nương, hắn rốt cuộc là ai?"



Tiểu Đạo lãnh đạm đáp: “Không phải việc ngươi nên bận tâm. Trước kia khi ngươi bước ra, nếu không nói câu ấy thì vẫn còn cách cứu vãn, nhưng bây giờ đã hết rồi”.



Thấy nàng ta dợm bước đi, Hách Liên Viêm vội nói: “Tiểu Đạo cô nương, xin hãy nể giao tình trước kia, để Phù Đồ cổ tộc ta...”



Tiểu Đạo quay lại, chỉ vào Hách Liên Thiên, Hách Liên Chiến và Hách Liên Viêm: “Ba người các ngươi chết, những người còn lại của Phù Đồ cổ tộc sống”.



Những người khác nghe vậy đều ngây ngẩn, ba người Hách Liên Thiên cũng không ngoại lệ.



Bảo bọn họ chết đi ư?



Sắc mặt Hách Liên Viêm ra chiều xấu xí: “Dù thế nào cũng phải vậy sao?"



Tiểu Đạo nhìn ông ta: “Ngươi chỉ có một cơ hội”.



Hách Liên Viêm im lặng.



Đúng lúc ấy, Hách Liên Chiến đột nhiên cất bước đi về phía A La: “Nghe đồn rằng ngươi chưa từng bại trận, ta đánh với ngươi một phen”.



A La gật đầu: “Được thôi”.



Hách Liên Chiến đưa tay lên, một luồng sức mạnh khổng lồ tụ tập khắp toàn thân lão ta. Uy áp hùng hậu vừa xuất hiện đã khiến đất trời rung chuyển.



Không chỉ thể, Hách Liên Chiến còn trực tiếp thiêu đốt linh hồn mình.



Lão ta biết nếu Tiểu Đạo không ra tay hỗ trợ, Phù Đồ cổ tộc căn bản không thể ngăn cản A La, vì vậy lão muốn liều mạng một trận, để xem Bất Bại A La trong truyền thuyết này rốt cuộc mạnh đến mức nào!



Lão ta cũng biết mình chỉ có một cơ hội duy nhất, vì vậy trực tiếp thiêu đốt linh hồn.



Đứng bên Diệp Huyên, A La vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, lẳng lặng đợi Hách Liên Chiến ra tay trước.



Bởi vì nếu người ra tay đầu tiên là nàng ta, lão ta sẽ không có bất kỳ cơ hội gì.



Đúng lúc ấy, Hách Liên Chiến tung người nhảy thẳng lên phía trên đỉnh đầu A La. Lão ta đã biến thành một quả cầu lửa, khí tức toàn thân cũng đạt đến đỉnh cao trong đời.



Trong ngọn lửa, nắm đấm Hách Liên Chiến nện xuống.



Đây có thể xem như quả đấm mạnh nhất ông ta từng tung ra trong kiếp này.
Mục tiêu của nó chính là người phụ nữ trong truyền thuyết - A La!



Ở dưới, A La bỗng rút kiếm, vung ra một nhát chém vững vàng, không có chút dao động năng lượng.



Diệp Huyên chỉ thấy nàng ta vung kiếm rồi thu kiếm một cách vô cùng đơn giản, nhưng khí tức hùng mạnh mà Hách Liên Chiến thả ra kia đã biến mất không còn tung tích, tựa như chưa từng xuất hiện.




Hách Liên Chiến rơi xuống trước mặt A La, hai mắt dại ra, miệng hấp háy như muốn nói gì đó, rồi lại không thể thốt nên lời. Dần dần, ánh mắt lão ta mất đi mọi thần thái.



Thần hồn câu diệt.



Bốn bề tĩnh lặng, có thể nghe được tiếng kim rơi, không ai ngờ Hách Liên Chiến lại sẽ chết đi như vậy.




Tống Thành lại càng sướng rơn vì đã có thể hòa giải với Diệp Huyên ngay từ lúc đầu, bằng không Diêm Điện đã có thể bị xóa sổ trên đời.



A La không tiếp tục nhìn Hách Liên Chiến nữa, không phải xem thường mà là hoàn toàn không cần nhìn tới.



Trong những đối thủ nàng ta từng gặp, lão quá mức yếu ớt.



Nàng quay sang Hách Liên Viêm và Hách Liên Thiên: “Các ngươi tự kết liễu hay muốn ta ra tay?"



Hách Liên Thiên bỗng gằn giọng: “Ta không cam!"



Mọi tầm mắt đổ dồn lại, chỉ thấy lão ta trừng Diệp Huyên muốn tóe lửa: “Diệp Huyên, cô gái kia của ngươi vẫn không có mệnh hệ gì, vì sao ngươi phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?"



Diệp Huyên vô cảm đáp: “Nếu các ngươi bắt được nàng ấy, mà ta vì quá yếu mà quỳ xuống van xin, các ngươi sẽ tha cho chúng ta sao? Không. Đừng nói ta tuyệt tình, nếu các ngươi mạnh hơn, chắc chắn sẽ càng tuyệt tình hơn ta”.



Hách Liên Thiên còn đang muốn nói gì đó thì A La bỗng rút kiếm.



Xoẹt!



Đầu của lão ta bắn ra ngoài, máu phun như suối.



A La đưa mắt sang nhìn Hách Liên Viêm: “Đến lượt ngươi”.



Lão ta chỉ nói với Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, kiếp nạn hôm nay của Phù Đồ cổ tộc là do chúng ta tự tìm lấy, hy vọng cô nương sẽ bảo vệ những tộc nhân còn lại, cho chúng ta một đường sống”.



Vừa dứt lời, ông ta đã tự nhấn mình vào một ngọn lửa, hơn nữa không phải thể xác mà là linh hồn.



Ông ta không lựa chọn phản kháng, bởi đừng nói hiện nay, ngay cả thời điểm đỉnh cao của ông ta cũng không đáng được A La để vào mắt. Ở nơi này, người duy nhất có thể cản bước A La chỉ có một mình Tiểu Đạo.



Hơn nữa, ông ta lại nhìn ra nàng ta kiêng kỵ Diệp Huyên, không dám ngăn cản hắn.



Mà người có thể khiến Tiểu Đạo e dè đến vậy tuyệt đối không phải là nhân vật mà Phù Đồ cổ tộc có thể trêu vào.



Tiểu Đạo đứng một bên, bảo trì im lặng.



Nàng ta biết rõ tính tình Diệp Huyên, vì vậy không thể ra tay ngăn cản. Hắn dễ trở nên cực đoan, một khi cho rằng mình đã đi vào ngõ cụt mà gọi cô gái váy trắng kia đến thì không cần phải đợi Ngũ Duy Kiếp gì nữa đâu, bởi vì người phụ nữ kia - ở một góc độ nào đó - còn đáng sợ hơn cả Ngũ Duy Kiếp.



1643887422473.png


Hắn vốn không hề gọi nàng ta.



A La chỉ cười: “Biết ngươi gặp chuyện nên đến xem một chuyến”.



"Cảm ơn”.




Nàng ta lắc đầu: “Không có chi! Hiện ta đang đến thời điểm mấu chốt, phải trở về bế quan, trong một khoảng thời gian sắp tới sẽ không thể giúp đỡ, ngươi phải hành sự cẩn thận”.



Diệp Huyên gật đầu: “Ta nhớ rồi”.



Khi A La quay lại nhìn, Tiểu Đạo đã rời đi.



"Ngươi có kế hoạch gì tiếp theo?", nàng ta hỏi.




Diệp Huyên hạ giọng: “Tạm chưa nghĩ ra”.



A La gật đầu: “Dù thế nào đi nữa thì nếu gặp chuyện gì, cứ việc đến Đại Hoang Quốc, ở đó sẽ không ai khinh thường ngươi được”.



Nàng ta dứt lời thì xoay gót rời đi, chỉ trong chớp mắt đã không còn tung tích.



Diệp Huyên im lặng một hồi rồi đi đến trước mặt Trương Văn Tú, thấy nàng ta đã khôi phục lại gần như hoàn toàn.



Hắn nhẹ giọng hỏi: “Không sao chứ?"



"Không sao”.



"Sao cô lại đến đây?"



Trương Văn Tú lạnh nhạt đáp: “Ngươi đi vào lâu như vậy, không có lấy một chút tin tức, có biết bên ngoài đã cho rằng ngươi chết rục xương rồi không?"



Diệp Huyên khẽ nói: “Xin lỗi, ta không nghĩ đến điều này”.



Trương Văn Tú lắc đầu: “Cho dù thế nào thì cũng không được để chuyện này xảy ra nữa. Ngươi không chỉ có một mình!"



"Được”.



Diệp Huyên nhoẻn cười, đoạn nhìn về phương xa: “Đi thôi”.



Nói xong, hắn nắm lấy tay Trương Văn Tú, cất bước rời đi.



Nàng ta khẽ giật lại nhưng vô ích, bèn đơ mặt thầm nghĩ: Tại hắn nắm chặt, không liên quan đến mình.



Bỗng Diệp Huyên như nhớ đến gì đó, quay lại nói với Tống Thành cách đó không xa: “Cảm ơn tiền bối đã đến báo tin cho ta, ân tình này ta sẽ ghi nhớ”.



Tống Thành vội cười: “Chuyện nhỏ mà thôi”.



Diệp Huyên gật đầu: “Dù thế nào thì ta vẫn sẽ nhớ kỹ”.



Nói rồi, hắn dẫn Trương Văn Tú rời đi, để lại Tống Thành lẩm bẩm: “Rốt cuộc hắn có bao nhiêu chỗ dựa vậy?"



Hàn Lãnh gằn giọng: “E rằng không ít. Hắn quá bí ẩn”.



Tống Thành gật đầu: “Quả thật là vậy”.



Như nghĩ đến gì đó, sắc mặt ông ta chợt trở nên dữ tợn: “Vậy mà người hộ đạo lại bảo chúng ta giết người này, thật là lòng dạ hiểm độc!"


Sắc mặt Hàn Lãnh cũng sa sầm: “Phải, suýt nữa đã gây nên họa lớn”.
Tống Thành khẽ nói: “Cho dù thế nào đi nữa thì kết cục của chúng ta vẫn còn tốt, mà Phù Đồ cổ tộc... Tuy Diệp Huyên không tàn sát hết già trẻ trên dưới, nhưng những cường giả mạnh nhất đã ngã xuống, bọn họ xem như hoàn toàn sụp đổ”.



Vẻ mặt ông ta nhuốm màu phức tạp: “Sau này nhất định phải nhớ kỹ, không được chọc vào kẻ có chỗ dựa”.



Trận chiến giữa Diệp Huyên và Phù Đồ cổ tộc được lan truyền đi khắp ngục tối Vô Biên.




Bất Bại A La lại xuất hiện!



Hơn nữa còn là huynh muội với Diệp Huyên!



Thông tin này quá mức kinh ngạc, vì vậy toàn bộ ngục tối đều đã biết đến sự tồn tại của Diệp Huyên.



Sau lưng hắn không chỉ có Tiểu Đạo mà còn có Bất Bại A La, không thể trêu chọc.




Mà ai lại có thể trêu vào chứ?



Không thấy kết cục của Phù Đồ cổ tộc sao?



...



Diệp Huyên không rời khỏi ngục tối Vô Biên mà đưa Trương Văn Tú đến hiệu cầm đồ Thiên Đạo.



Tiểu Đạo vẫn còn ở đó, thấy hắn thì cười hỏi: “Có việc gì sao?"



Diệp Huyên do dự nói: “Chuyện trước kia...”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta không giận vì ngươi không nể mặt ta, bởi suy cho cùng, đó là chuyện giữa ngươi và Phù Đồ cổ tộc, không can hệ đến ta. Ta lên tiếng chỉ vì từng có chút sâu xa với tổ tiên của họ mà thôi”.



Nói xong, nàng ta nhìn Diệp Huyên, ngón tay khẽ cong, để bút Thiên Đạo xuất hiện trước mặt hắn: “Bút này đã đưa cho ngươi thì là của ngươi”.



Diệp Huyên thấp giọng thở dài: “Tiểu Đạo cô nương đã giúp ta rất nhiều, ta luôn ghi khắc trong tâm khảm. Nếu Phù Đồ cổ tộc làm gì ta, ta vẫn có thể nhịn, nhưng họ lại nhằm vào bạn ta, ta không thể nhịn”.



Hắn biết khi ấy chỉ cần chậm một chút, Trương Văn Tú sẽ rơi vào kết cục thảm thương.



Tiểu Đạo nhìn hắn: “Có khi hành sự quá quyết tuyệt cũng chưa chắc tốt. Nhưng như lời ngươi nói, nếu thực lực của ngươi không đủ thì Phù Đồ cổ tộc sẽ càng tuyệt tình hơn, vì vậy hành động của ngươi là dễ hiểu”.



Diệp Huyên lắc đầu: “Dù sao đi nữa, cô cũng đã giúp ta rất nhiều, nếu trước kia có gì đắc tội xin hãy tha thứ cho”.



Dứt lời, hắn quay qua Trương Văn Tú: “Chúng ta đi thôi”.



Nàng ta gật đầu.



Thấy hai người dợm bước đi, Tiểu Đạo bỗng lên tiếng: “Đi ngay sao?"



Diệp Huyên quay lại: “Cũng nên đi”.



Nào ngờ nàng ta lắc đầu: “Ta đề nghị ngươi hãy đợi thêm một thời gian ngắn. Bằng không, lấy thực lực của ngươi bây giờ, ra ngoài vẫn không chống lại được những người hộ đạo kia”.



Diệp Huyên chần chừ một phen: “Ta cảm thấy ta đã là mạnh lắm rồi”.



Tiểu Đạo mỉm cười: “Ngươi có hiểu biết rõ về người hộ đạo không?"



Hắn lắc đầu: “Không biết”.

1643887435842.png


Tiểu Đạo gật đầu: “Đúng vậy”.



Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Nếu vậy thì những người phản đối Ngũ Duy Kiếp đều là đối thủ của họ, đúng chứ?"



Tiểu Đạo lắc đầu: “Sai rồi. Thứ nhất, trừ một vài thế lực cấp cao bên ngoài ra, không ai là đối thủ của họ. Thứ nhì, họ chỉ nhằm vào những người có thực lực đối kháng với Ngũ Duy Kiếp. Tòa tháp nhỏ của ngươi khiến bọn họ cảm thấy bị uy hiếp, vì vậy mới ghi thù ngươi”.




Diệp Huyên hạ giọng: “A La có từng bị bọn họ nhắm vào không?"



Tiểu Đạo nhìn hắn: “A La không chống lại Ngũ Duy Kiếp, nàng ta chỉ mang một bộ phận người còn sống đi thôi”.



Diệp Huyên: “Vì vậy nên ngay từ đầu họ không hề ra mặt ngăn cản A La?"



Thấy đối phương gật đầu, hắn hỏi tiếp: “Vì sao bọn họ lại cho rằng ta nguy hiểm hơn A La?"



Tiểu Đạo nhìn hắn, không nói gì, đến khi Diệp Huyên toan mở miệng mới lắc đầu.




"Có một vài chuyện phức tạp vô cùng, lại khó bề làm rõ. Ngươi chỉ cần biết một điều: ngươi hiện giờ không thể chống lại họ”.



Diệp Huyên nhìn nàng ta, mỉm cười: “Tiểu Đạo cô nương muốn ta làm gì?"



Tiểu Đạo mở miệng định đáp lời nhưng bỗng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, hai hàng lông mày cau lại.



Diệp Huyên: “Sao vậy?"



Nàng ta khẽ nói: “Ác ma kia đã phá phong ấn. Đi nhìn xem!"



Vừa dứt lời, nàng ta đã mang theo Diệp Huyên, cùng biến mất trong hiệu cầm đồ.



...



Dưới vực sâu Thánh Gia Bảo, từng luồng khí tức hùng hậu cuồn cuộn tản ra như những đợt sóng dữ, lay động bầu trời.



Vào giờ phút này, toàn bộ cường giả Thánh tộc đều tụ tập lại cạnh vực sâu, người dẫn đầu chính là Thánh Thiên.



Hắn ta nhìn xuống với gương mặt vô cảm, không rõ đang suy nghĩ điều gì.



Phía sau là một nhóm cường giả Thánh tộc.



Đúng lúc ấy, dưới đáy vực sâu bỗng chấn động, khí tức của ác ma hùng mạnh kia ngày một tăng lên khiến các cường giả Thánh tộc biến sắc.



Từ khí tức này, có thể thấy họ tuyệt đối không phải đối thủ của nó.



Phải làm sao đây?



Khi bọn họ rối rít nhìn sang, chỉ thấy Thánh Thiên đi đến bên vực sâu, nhìn xuống dưới: “Lập giao kèo không?"



Một tiếng cười khẽ vọng ra: “Giao kèo? Giao kèo gì?"



Thánh Thiên lãnh đạm: “Thánh tộc sẽ không cản trở ngươi đi ra”.



Ác ma im lặng.



Thánh Thiên: “Những ân oán trước kia, xóa bỏ toàn bộ”.



Hắn ta biết Thánh tộc hôm nay không đủ để ngăn bước ác ma, mà đã không được thì không làm thôi. Tổ huấn của tổ tiên đến giờ đã không còn phù hợp nữa.



Người trong thiên hạ đã không quan tâm đến Thánh tộc, vì sao Thánh tộc phải để tâm đến họ?



Đúng lúc ấy, tiếng cười của ác ma vọng lên khiến



Thánh Thiên cau mày: “Ngươi cười cái gì?"



Đối phương nói: “Cười ngươi ngu xuẩn! Giao kèo với ta ư? Ngươi không có tư cách!"
Nó vừa dứt lời, vực sâu bỗng nhiên chấn động, một chùm sáng đen vút lên từ dưới đáy. Dưới ánh mắt của mọi người, một người đàn ông trung niên bước ra từ trong đó.



Y có mái tóc dài chấm vai, quanh người là khí đen vấn vít, tản ra một luồng khí tức mạnh mẽ mà tà ác.



Đây chính là ác ma.




Thánh Thiên trợn trừng nhìn y, đang toan mở miệng thì đối phương đã cất tiếng cười: “Ra rồi!"



Y tham lam hít vào một hơi: “Bây giờ ông đây mới phát hiện, không có gì quan trọng hơn tự do cả!"



Thánh Thiên trầm giọng: “Các hạ...”



Người đàn ông kia bỗng vung tay phải lên, bắn ra một tia khí đen quấn quanh cổ họng hắn ta như một sợi xích, khiến hắn ta im lặng.



Thấy vậy, những cường giả khác tái mặt.




Y nhìn Thánh Thiên, cười nói: “Yếu quá!"



Thánh Thiên gầm lên: “Gọi tổ tiên!"



"Mau gọi tổ tiên!"



Vô số giọng nói giận dữ vang lên trong Thánh tộc.



Uỳnh!



Một cột sáng trắng bỗng phóng vút lên từ Thánh Gia Bảo.



Ác ma nhìn theo nó, chỉ cười không nói.



Khi ánh sáng tản đi, một người đàn ông mặc áo bào gấm xuất hiện trong mắt những người khác.



Đây là Thánh Quân, tộc trưởng đời đầu tiên của Thánh tộc.



Các cường giả Thánh tộc có mặt vội vã quỳ xuống.



Ác ma nhìn người mới xuất hiện, toét miệng cười: “Thánh Quân, lâu rồi không gặp”.



Trên không trung, Thánh Quân khẽ nói: “Phục Ách, lâu rồi không gặp”.



Phục Ách phá ra cười: “Thánh Quân à, mọi việc luôn kỳ diệu thế đấy. Năm đó ngươi phong ấn ta, nhưng ta không chết, ngươi lại chết. Xem ra sống lâu mới là kẻ thắng. Đánh không lại ngươi thì ta sống dai hơn ngươi vậy, ha ha!"



Thánh Quân hết nhìn Phục Ách rồi lại nhìn về phía chân trời, nơi một nam một nữ đang đứng trên đám mây.



Tiểu Đạo và Diệp Huyên.



Phục Ách cùng nhìn theo, đôi mắt hơi nheo lại khi thấy Tiểu Đạo. Thánh Quân năm xưa tuy rất mạnh nhưng căn bản không thể phong ấn y, mà lý do y bị phong ấn chính là bởi vì người phụ nữ này.



Hận ư?



Phục Ách thấp giọng cười, đoạn khẽ thi lễ với Tiểu Đạo: “Chào Tiểu Đạo cô nương”.



Tiểu Đạo nhìn y: “Đi ra rồi sao?"



Y gật đầu: “Vừa ra thôi, đang định đến thăm hỏi cô nương một phen”.



Tiểu Đạo lãnh đạm: “Đến trả thù?"



Phục Ách lập tức lắc đầu: “Không không, năm ấy là lỗi của ta đã mạo phạm Tiểu Đạo cô nương. Lần này ta đi ra là muốn đến xin lỗi cô nương. Năm ấy vãn bối tuổi trẻ ngu dại, mong cô nương tha thứ”.


Tiểu Đạo nhìn gã: “Biết lỗi rồi chứ?"