*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô gái váy trắng!
Người đàn ông áo trắng mở mắt ra, hắn ta nhìn xuống phía dưới, khẽ nói: “Nhiều nhất là ba - bảy! Ta ba, cô ta bảy!”
Nghe vậy, sắc mặt của hai người Trần Độc Cô sa sầm xuống.
Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên mới từ từ mở mắt ra, lúc mở mắt ra, hắn đột nhiên ngồi bật dậy, đưa mắt lướt nhìn xung quanh.
Đây là đâu?
Lúc này trời đã về đêm, cách trước mặt hắn không xa là một tòa thành cổ u ám, một tòa thành to lớn, như thể nó không có biên giới vậy, một cái nhìn không thấy được điểm cuối.
Ngục tối Vô Biên!
Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.
Người đàn ông áo trắng kia đã đưa hắn và Tiểu Phạn đến Ngục tối Vô Biên này!
Tiểu Phạn!
Diệp Huyên nhìn lướt bốn phía, sắc mặt hắn bỗng trắng bệch.
Tiểu Phạn không có ở đây!
Tiểu Phạn đã đi đâu rồi?
Diệp Huyên vội vàng hỏi: “Tiền bối?”
Tầng chín đáp: “Ở trong thành!”
Diệp Huyên lập tức đi về phía trong thành.
Lúc này, tầng chín đột nhiên nói: “Nơi này có chút không đơn giản, cẩn thận chút!”
Diệp Huyên đáp: “Có thể cảm nhận được nguy hiểm sao?”
Tầng chín đáp: “Không cảm nhận được”.
Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống: “Người lại lừa ta!”
Lúc ở vùng đất Vĩnh Sinh, tầng chín cũng nói như vậy, nhưng Diệp Huyên biết tên này vẫn luôn che giấu thực lực của mình.
Tầng chín trầm mặc một lúc, rồi nói: “Tiểu tử, khó khăn và trắc trở, ngươi vẫn phải tự mình đối mặt, thứ ngươi thiếu không phải người giúp đỡ, thứ ngươi thiếu là sự trưởng thành. Ngươi hiện giờ, thật lòng mà nói, quả thực có chút yếu, ngươi nhận cô gái váy trắng làm sư phụ, nhưng ta thấy ngươi ra ngoài đừng nhận mình là đồ đệ của cô gái váy trắng thì hơn, thật quá mất mặt người ta rồi”.
Mặt Diệp Huyên đen lại.
Tầng chín lại nói: “Còn nữa, người cũng đừng quá lo lắng cho cô bé kia, bởi vì cô bé đó mạnh hơn ngươi rất rất nhiều, ngươi có chết, thì cô bé đó cũng không chết được đâu, vậy nên, ngươi vẫn nên tự lo cho bản thân mình đi thì hơn!”
Diệp Huyên bước đến trước cổng thành, hắn khẽ nói: “Tiền bối, người nói xem ta vẫn còn vận may không?”
Tầng chín đáp: “Nếu như ngươi vẫn có thể giống như ở vùng đất Vĩnh Sinh, gặp người nào, người đó cũng cho ngươi lợi ích, lão tử, lão tử sẽ không sống nữa! Thật đó, sống như vậy quá vô vị rồi”.
Diệp Huyên khẽ nói: “Tiền bối, ta cũng cảm thấy như vậy không có thú vị, vẫn cứ là phải có chút thử thách mới được, bằng không, quá vô vị rồi!”
Tầng chín đột nhiên tức giận quát: “Cút! Cút ngay cho lão tử!”
Diệp Huyên cười haha một tiếng, lúc này đã bước vào trong Vô Biên Thành.
Vừa bước vào trong thành, Diệp Huyên liền cảm nhận được một luồng khí u ám, tòa thành này rất rộng lớn, nhưng lại rất trống trải, bởi vì hắn không thể cảm nhận được một chút sinh khí nào.
Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyên vận chuyển Không gian đạo tắc, song, hắn lại kinh ngạc phát hiện, hắn vốn không thể điều động Không gian đạo tắc được nữa!
Chuyện gì thế này?
Diệp Huyên sững sờ, ngay sau đó hắn vội vàng điều động huyền khí trong cơ thể, song, hắn lại không thể điều động huyền khí, không những thế, ngay cả kiếm ý cũng không thể thúc giục, hoàn toàn đã biến thành một người phàm!
Lúc này, Diệp Huyên có chút hoảng hốt.
Lúc này, tầng chín đột nhiên nói: “Chắc là cái gã đàn ông áo trắng kia đã thi triển cấm thuật gì đó với ngươi, à đúng rồi, ấn kí màu đỏ đó!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Chẳng phải ta đã đánh tan ấn kí màu đỏ đó rồi sao?”
Tầng chín nói: “Ngươi đã đánh tan ấn kí, thế nhưng luồng sức mạnh thần bí kia đã tiến vào trong cơ thể của ngươi, sau đó phong ấn tu vi và huyền khí. Chúc mừng ngươi, giờ ngươi chính là một người bình thường, đương nhiên, thân thể ngươi vẫn có thể, có điều, theo quan sát của ta, có lẽ ngay cả sức mạnh thân xác ngươi cũng không thể điều động được, bởi vì cấm thuật kia đến cả sức mạnh của ngươi cùng đã phong ấn lại rồi. Ngươi cũng đừng quá nản lòng, với thể chất của ngươi, ở nơi này chắc là sẽ bị đánh, tất nhiên, ngươi không thể thúc giục giáp Chúc Long và cơ thể bất tử, vì vậy, cẩn thận chút, đừng để trong nháy mắt đã bị đánh chết rồi”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, sao người lại có thể cười trên nỗi đau khổ của người khác như vậy chứ?”
Tầng chín cười haha một tiếng: “Có sao? Ha ha…”
Diệp Huyên: “…”
Giây sau, Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, người có cách nào giúp ta giải trừ cấm thuật này không?”
Tầng chín nghiêm túc nói: “Giải trừ làm cái gì? Chẳng phải ngươi nói muốn có thử thách sao? Ta thấy hiện giờ đã có thử thách cho ngươi rồi đó, ngươi phải tự tin vào bản thân mình chứ!”
Khóe môi Diệp Huyên khẽ cong lên, hắn cười gượng gạo: “Tiền bối, người xem, nơi này nguy hiểm như vậy, nếu như ta không thể điều động được sức mạnh của mình, ta..”.
Tầng chín đột nhiên nói: “Đừng sợ, ngươi phải tin tưởng bản thân mình, hơn nữa, ta cũng tin ngươi, tiểu tử, ngươi có thể làm được, ta xem trọng ngươi!”
Mặt Diệp Huyên đen lại, tên này sao lại như vậy chứ?
Lúc này, tầng chín lại lên tiếng: “Tiểu tử, không phải là ta không giúp ngươi giải trừ cấm chế, mà là ta cũng lực bất tòng tâm, trước đó mượn thân hoàn hồn, đối với ta mà nói là tiêu hao cực lớn, bởi vì ta là bước ra từ đỉnh tầng chín bị phong ấn này, vậy nên, hiện giờ ta yếu ớt vô cùng, cho nên, chuyện cấm thuật của ngươi, ta thật sự không làm được gì!”
Diệp Huyên do dự một chút, rồi nói: “Thật sao?”
Tầng chín đáp: “Thật đó!”
Diệp Huyên trầm mặc.
Nơi đây là cấm địa, nếu không thể điều động được sức mạnh của bản thân, thì phải làm sao mới có thể sống sót ở nơi này?
Đây căn bản không có cách nào để sinh tồn mà!
Lúc ở vùng đất Vĩnh Sinh, hắn đánh không lại, vẫn có thể
Tầng chín nói: “Nếu như không sợ, vậy thì tiếp tục đi đi chứ!”
Diệp Huyên nhàn nhạt nói: “Chân mềm, nghỉ một chút không được à!”
Tầng chín: “…”
Không thể không nói, Diệp Huyên lúc này đúng là có chút hoảng sợ.
Bởi vì hiện giờ, ngoài thân xác ra thì hắn không thể điều động bất kì sức mạnh nào nữa.
Mà nơi này, là một trong ba đại cấm địa.
Không thể điều động bất kì sức mạnh nào, là mùi vị gì? Chính là mùi vị đến cơ hội chạy trốn hắn cũng không có!
Mưu đồ của người đàn ông áo trắng kia thật là độc địa mà!
Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, hắn liếc nhìn tứ phía một cái, bầu trời của ngục tối Vô Biên này từ trước đến giờ vẫn luôn xám xịt, như thể sắp mưa, mang đến cho con người ta một cảm giác áp bức ngột ngạt.
Diệp Huyên đứng tại chỗ một hồi lâu, mà trong khoảng thời gian này, tầng chín cũng không nói gì nữa.
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên đột nhiên lắc đầu cười một tiếng: “Ta đúng là càng sống càng phí hoài rồi!”
Lúc ở Thanh Thành, không phải lúc đó còn yếu hơn bây giờ sao?
Bản thân lúc đó, hai bàn tay trắng, không có gì cả, nhưng, bản thân có lúc nào sợ hãi?
Thực lực cũng giống như quyền lực, đều sẽ khiến con người ta mê muội và sinh ra cảm giác ỷ lại!
Một khi ỷ lại, thì bản thân sẽ trở thành nô lệ của nó, tâm không thể tự do.
Ngẫm đến đây, trong người Diệp Huyên đột nhiên vang lên mấy âm thanh nhỏ của kiếm.
Đó là tiếng của mấy thanh kiếm trong tháp Giới Ngục phát ra!
Lúc này, tầng chín đột nhiên nói: “Tiểu tử, xem ra ngươi vẫn còn cứu được”.
Diệp Huyên có chút không hiểu: “Tiền bối, là ý gì?”
Tầng chín đáp: “Thông qua kiếm của ngươi, ta có thể cảm nhận được, tâm tình của ngươi đã phát sinh thay đổi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Vừa rồi ta đang nghĩ, có thể là ta đã quá ỷ lại vào thực lực của bản thân”.
Tầng chín đáp: “Đó là thực lực của ngươi, ỷ lại cũng bình thường, nhưng, ngươi phải hiểu một điều, đại trượng phu sinh ra ở trên đời, thì nên ngẩng mặt không sợ trời, cúi đầu không sợ đất, bất cứ lúc nào trong lòng cũng chớ sinh ra lòng sợ hãi, cùng lắm thì chết thôi, sợ cái gì chứ?”
Diệp Huyên nói: “Tiền bối, người sợ cô gái váy trắng không?”
Tầng chín phẫn nộ quát: “Cút!”
Diệp Huyên cười haha một tiếng, rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Tâm tình của hắn lúc này đã hoàn toàn khác so với trước đây, giống như lời tầng chín đã nói, đại trượng phu sinh ra ở trên đời, sao phải sống mà sợ này sợ kia chứ?
Sợ gì chứ!
Cùng lắm thì chết thôi!
Chính vào lúc này, tầng chín đột nhiên cười hehe một tiếng.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Tiền bối, người cười gì?”
Tầng chín cười haha một tiếng: “Không, không có gì, ngươi đừng sợ, ngươi không có nguy hiểm gì đâu, thật đó, ngươi hiện giờ, rất an toàn, bốn bề không có gì hết!”
Nghe vậy, Diệp Huyên có chút dựng tóc gáy, ôi mẹ ơi, nhất định là có nguy hiểm rồi!
Tầng chín nhất định là đã phát hiện ra gì đó!
Diệp Huyên lạc giọng nói: “Tiền bối, người đang muốn dọa ta sao?”
Tầng chín đáp: “Đúng, ta là muốn dọa ngươi đó, tiểu tử, ngươi đừng sợ, không có gì đâu thật mà!”
Diệp Huyên nhún vai: “Ta có từng sợ qua ai chứ?”
Dứt lời, hắn tiếp tục đi.
Lúc này, tầng chín đột nhiên nói: “Tiểu tử, ngươi bước chậm một chút, lão thái thái phía sau ngươi, người ta không theo kịp!”
Lão thái thái!
Diệp Huyên bỗng nhiên quay người lại, sau lưng, hoàn toàn vắng vẻ, chẳng có ai cả!
Diệp Huyên cười đáp: “Tiền bối, người tưởng như vậy thì có thể dọa được ta sao? Ta…”
Nói đến đây, hắn chợt khựng lại, bởi vì cách trước mặt hắn không xa, cũng chính là phía trước cổng thành kia, ở đó có một bà lão, bà lão đang cầm một cây chổi, chậm rãi quét.
Bà lão mặc một bộ váy bố rất bình thường, trên đó phủ đầy những mảnh vá, mái tóc bà trắng như tuyết, lưng hơi còng, nhìn có vẻ rất già nua.
Diệp Huyên nhìn bà lão: “Tiền bối?”
Bà lão khẽ đáp: “Đã rất nhiều năm không có người tới đây rồi!”
Nói đoạn, bà ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Huyên, khẽ mỉm cười: “Nghìn năm qua, ngươi là người thứ hai!”
Nụ cười này, khiến Diệp Huyên có chút dựng tóc gáy, bởi vì nụ cười này có chút u ám.
Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối, ta tới để thăm thú”.
Bà lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, thân pháp này, quỷ thần khó lường.
Bà ta cứ nhìn Diệp Huyên ở khoảng cách gần như thế, mà sắc mặt Diệp Huyên vẫn rất bình tĩnh, không có chút sợ hãi.
Bà lão nhìn Diệp Huyên: “Tới để thăm thú?”
Diệp Huyên gật đầu: “Nghe nói nơi đây hung hiểm vô cùng, nên hiếu kì, tới để thăm thú!”
Bà lão cứ nhìn chằm chằm Diệp Huyên như thế: “Chàng trai trẻ, ngươi có biết ngươi rất yếu không?”
Diệp Huyên khẽ chau mày: “Yếu thì không thể tới để thăm thú sao?”
Bà lão nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Diệp Huyên do dự một chút, rồi nói: “Kỳ thực, ta tới để tìm sư phụ ta”.
Hai mắt bà lão khẽ híp lại: “Sư phụ ngươi?”
Diệp Huyên gật đầu: “Không biết tiền bối có từng gặp qua chưa?”
Bà lão cười u ám: “Nơi này, cả nghìn năm nay, chỉ có hai người tới, sao, chả nhẽ người kia là sư phụ ngươi?”
Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Ta không biết, sau khi sư phụ ta bước vào, thì chưa từng trở ra, ta không biết hiện giờ nàng ấy đang ở đâu”.
Bà lão lạnh nhạt nói: “Vậy thì có thể là đã chết rồi!”
Diệp Huyên đột nhiên phẫn nộ nói: “Không thể nào!”
Bà lão cười khẩy: “Tại sao lại không thể chứ?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Sư phụ ta rất rất mạnh!”
Khóe miệng bà lão nhếch lên tỏ vẻ chế giễu: “Ngươi cảm thấy rất mạnh, đó chẳng qua là ngươi thấy vậy”.
Diệp Huyên trầm mặc.
Bà lão đột nhiên lắc đầu nói: “Cứ tưởng rằng người đến là một nhân vật ghê gớm gì đó, nhưng giờ xem ra, chỉ là một kẻ lỗ mãng”.
Nói đoạn, tay phải bà ta chậm rãi nắm chặt lại.
Mà chính vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lấy ra một thanh kiếm đưa đến trước mặt bà lão.
Kiếm của cô gái váy trắng!
Lúc nhìn thấy thanh kiếm này, sắc mặt của bà ta bỗng kinh ngạc: “Phàm Kiếm!”
Diệp Huyên gật đầu: “Đây là kiếm của sư phụ ta, nàng ấy mặc một bộ váy trắng, không thích nói chuyện cho lắm, tiền bối có từng gặp qua nàng ấy không?”
Bà lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Chủ nhân của kiếm này là sư phụ của ngươi?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy, ta đã tìm nàng ấy rất lâu rồi”.
Bà lão lắc đầu: “Không, ngươi nói dối, nếu như ngươi là đồ đệ của chủ nhân thanh kiếm này, sao ngươi lại yếu như vậy chứ?”
Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Ta yếu sao?”
Bà lão nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không yếu sao?”
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Phải rồi, sư phụ ta nói để ta lĩnh ngộ chân lí kiếm đạo, vì vậy, đã phong ấn tu vi của ta lại”.
Bà ta đột nhiên giơ tay đặt lên vai Diệp Huyên, một luồng sức mạnh to lớn trong chớp mắt khóa chặt lấy toàn bộ cơ thể của Diệp Huyên, mặt hắn không biến sắc.
Sự thực chứng minh, hắn hiện giờ ở trước mặt bà lão, đến cả sức đánh trả cũng không có!
Cho dù không bị phong ấn tu vi, e là cũng khó mà đấu lại được.
Một lát sau, bà lão nhíu chặt mày: “Quả thực đã bị phong ấn”.
Diệp Huyên gật đầu: “Phải đó, nàng ấy nói như vậy ta mới có thể lĩnh ngộ được Phàm Kiếm”.
Phàm Kiếm!
Mí mắt bà lão khẽ giật, bà ta nhìn Diệp Huyên, đang do dự.
Lúc này, Diệp Huyên lại nói: “Tiền bối, người có từng gặp sư phụ ta không?”
Bà lão nhàn nhạt nói: “Chưa từng gặp qua”.
Sắc mặt Diệp Huyên đột nhiên trắng bệch: “Sư phụ ta nàng ấy sẽ không chết ở nơi này chứ?”
Nghe vậy, mí mắt bà lão khẽ giật, chủ nhân của Phàm Kiếm chết ở đây?
Có thể sao?
Chắc là không đâu!
Cứ cho là vị đó, cũng không giết nổi chủ nhân của Phàm Kiếm đâu.
Diệp Huyên đột nhiên có chút hoảng sợ, lẩm bẩm nói: “Tính, tính sao đây, tính sao đây!”
Bà lão liếc nhìn Diệp Huyên một cái, nhàn nhạt nói: “Cô ta chắc vẫn chưa chết đâu!”
Diệp Huyên nhìn về phía bà lão: “Thật không?”
Bà lão gật đầu.
Diệp Huyên lập tức thở phào một hơi, hắn do dự một chút, rồi nói: “Nhưng ta không tìm thấy nàng ấy”.
Bà lão nhìn Diệp Huyên: “Ngươi tốt nhất nên rời khỏi đây!”
Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao?”
Bà lão đáp: “Nơi này nguy hiểm!”
Diệp Huyên do dự một chút, rồi nói: “Đâu có đâu! Ta thấy nơi này rất an tĩnh, không có nguy hiểm”.
Bà lão lắc đầu: “Trí thông minh này của ngươi…”
Nói đoạn, bà ta chỉ tay về phía xa: “Ngươi mau đi đi, đừng chết ở chỗ của ta, lão phụ không muốn chuốc phiền phức!”
Dứt lời, bà ta định rời đi.
Thì Diệp Huyên lại đột nhiên kéo bà ta lại: “Tiền bối, người có thể giúp ta không?”
Bà lão nhìn Diệp Huyên: “Muốn ta giúp ngươi tìm người sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Phải, phải! Ta muốn tìm sư phụ ta!”
Bà lão đáp: “Ta được lợi gì?”
Diệp Huyên lập tức đưa kiếm của cô gái váy trắng cho đối phương: “Kiếm này tặng người!”
Mí mắt bà lão khẽ giật: “Ngươi…. Ngươi không biết kiếm này sao?”
Diệp Huyên đáp: “Biết chứ, đây là kiếm sư phụ tặng cho ta, nhưng kiếm này chẳng hữu dụng gì cả, không hữu dụng như thanh kiếm khác của ta”.
Bà lão đột nhiên tức giận nói: “Ngươi có biết đây là kiếm gì không?”
Diệp Huyên nhìn bà lão, đáp: “Thì… thì là thanh kiếm bình thường thôi! Ta dùng chẳng quen gì cả!”
Bà lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Sư phụ ngươi tại sao lại muốn nhận ngươi làm đồ đệ cơ chứ?”
Diệp Huyên nhoẻn miệng cười một cái: “Sư phụ nói thiên chất ta thông minh, là nhân tài trong vạn người. Còn nữa còn nữa, đại ca ta cũng nói ta là thiên tài kiếm đạo thiên hạ vô song, còn nữa, sư đệ ta cũng vậy, bọn họ đều nói ta là kì tài kiếm đạo!”
Bà lão nhíu chặt
Ông trời ơi!
Ba thanh Phàm Kiếm!
Từ khi nào mà Phàm Kiếm lại biến thành rau cải trắng rồi?
Bà lão nhìn về phía Diệp Huyên, trong lòng tựa như thủy triều đang cuồn cuộn, thiếu niên trước mặt này rốt cuộc là ai?
Diệp Huyên nói: “Tiền bối, người có thể giúp ta tìm sư phụ của ta không? Nếu người có thể tìm được, ba thanh kiếm này của ta đều tặng cho người!”
Bà lão: “…”
Diệp Huyên lại nói: “Được khum?”
Bà lão hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Ngươi… sư phụ ngươi thật sự đã từng đến đây?”
Diệp Huyên gật đầu: “Thật mà, nàng ấy đã đến đây! Nói muốn tìm người nào đó, rồi không thấy trở ra nữa!”
Tìm người?
Bà lão khẽ nhíu mày, tìm ai?
Giây sau đó, bà lão lắc đầu: “Ta không biết sư phụ ngươi đang ở đâu, cũng sẽ không tìm người, ngươi…”
Nói đoạn, bà ta chỉ về phía trước mặt: “Người đi về hướng phía trước, cứ đi thẳng, chừng trăm trượng thì rẽ phải, ở đó có một tiệm cầm đồ, tên là tiệm cầm đồ Thiên Đạo, ngươi có thể đến đó hỏi thử”.
Tiệm cầm đồ Thiên Đạo?
Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Bọn họ biết sao?”
Bà lão đáp: “Tin tức của bọn họ khá nhanh nhạy, có lẽ sẽ biết”.
Diệp Huyên do dự một chút, rồi nói: “Được!”
Dứt lời, hắn đem một trong ba thanh kiếm đưa cho bà lão: “Tiền bối, kiếm này tặng cho người, coi như cảm ơn người”.
Mí mắt bà lão khẽ giật, kiếm này bà ta nào dám lấy?
Nhân quả này, bà ta nhận không nổi!
Trên mặt bà lão lộ ra một nụ cười: “Chỉ là chút chuyện nhỏ, không cần phải như vậy, ngươi mau đi đi! Trời mà sáng thì bọn họ sẽ đóng cửa đó”.
Diệp Huyên do dự một chút, rồi nói: “Người thực sự không cần sao?”
Bà lão lắc đầu: “Không cần!”
Diệp Huyên gật đầu: “Tiền bối, người đúng là một người tốt!”
Bà lão khẽ nhoẻn miệng cười, không nói gì.
Diệp Huyên khẽ hành một lễ với bà lão, rồi xoay người rời đi.
Lúc này, bà lão đột nhiên nói: “Gượm đã!”
Diệp Huyên quay người lại nhìn về phía bà lão, bà ta do dự một chút, rồi nói: “Ta dẫn ngươi đi vậy! Bằng không, ngươi lại không biết chỗ nào!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, tầng chín đột nhiên lên tiếng: “Ngươi vô địch rồi!”
Trên đường đi, Diệp Huyên và bà lão đi chầm chậm.
Xung quanh rất yên tĩnh.
Trên đường, Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Tiền bối, tại sao trong thành không có người vậy?”
Bà lão nói: “Ngươi đến chưa đúng lúc, nơi này chỉ có canh ba nửa đêm mới có người, bình thường đều không có ai cả!”
Diệp Huyên nhìn bà lão: “Tại sao?”
Bà lão do dự một lát rồi đáp: “Do một vài nguyên do đặc biệt!”
“Ồ…”
Diệp Huyên gật đầu, sau lại nói: “Tiền bối, người có biết Ngũ Duy Kiếp không?”
Nghe thấy vậy mắt bà lão khẽ giật, bà ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cũng biết Ngũ Duy Kiếp?”
Diệp Huyên gật đầu: “Biết chứ! sư phụ ta đã từng nói với ta!”
Bà lão trầm giọng: “Sư phụ ngươi nói thế nào?”
Diệp Huyên nói: “Sư phụ ta nói nàng ấy muốn chống lại Ngũ Duy Kiếp, bảo ta tự mình chăm sóc bản thân, tiền bối, sư phụ ta không thắng được Ngũ Duy Kiếp sao?”
Bà lão chần chừ rồi nói: “Sợ rằng có chút khó khăn!”
Diệp Huyên nói: “Đại ca ta và cả huynh đệ ta cũng sẽ giúp đỡ sư phụ ta!”
Ba vị chủ nhân Phàm Kiếm!
Bà lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta không biết!”
Diệp Huyên đang định nói thì lúc đó, một ông lão lưng còng đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.
Nhìn thấy ông lão còng lưng này, Diệp Huyên cũng sững người, sau đó nhìn sang bà lão.
Ông lão lưng còng nhìn bà lão, cười lạnh một tiếng: “Cửu Âm, bà vượt giới rồi!”
Bà lão tên Cửu Âm lạnh giọng nói: “Ta tiễn hắn một đoạn”.
Ông lão lưng còng nhìn Diệp Huyên: “Người bên ngoài!”
Diệp Huyên gật đầu: “Chào tiền bối!”
Ông lão còng lưng sững người, sau đó nhìn Cửu Âm, lúc này đột nhiên bà ta truyền âm huyền khí: “Thiết còng, ngươi nhìn kiếm trong tay hắn thử xem!”
Ông lão tên Thiết còng nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Huyên, khi nhìn thấy ba thanh kiếm, ông ta lập tức hóa đá tại chỗ.
Ba thanh Phàm Kiếm?
Thiết còng khẽ nuốt nước bọt, sau đó nhìn Cửu Âm: “Đây, đây là chuyện gì?”
Cửu Âm lạnh giọng nói: “Hắn đến tìm sư phụ hắn! Không muốn chết thì mau tránh ra!”
Thiết còng liếc nhìn Diệp Huyên: “Sư phụ ngươi là chủ nhân kiếm này?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”
Vẻ mặt Thiết còng trở nên kỳ lạ.
Thiết còng đang định nói, đột nhiên Cửu Âm nói: “Chúng ta đi!”
Diệp Huyên gật đầu, cứ như vậy, hắn lại tiếp tục đi về phía trước cùng Cửu Âm.
Cả đường đi, mặc dù cũng gặp được một vài người kỳ lạ nhưng đều bị Cửu Âm đuổi đi.
Rất nhanh sau đó, Cửu Âm dẫn theo Diệp Huyên đến tiệm cầm đồ Thiên Đạo kia, bên trong tiệm cầm đồ đèn đuốc sáng trưng, rõ ràng là có người.
Cửu Âm nói: “Đến rồi, ngươi tự mình vào đi!”
Diệp Huyên kính cẩn hành lễ với Cửu Âm: “Đa tạ tiền bối!”
Cửu Âm khẽ gật đầu: “Ở chỗ này thì cẩn thận chút, nơi này không giống với thế giới bên ngoài của ngươi”.
Diệp Huyên nói: “Được!”
Cửu Âm nhìn Diệp Huyên: “Sau này gặp lại!”
Nói xong, bà ta quay người rời đi, không lâu sau đã biến mất nơi cuối đường.
Diệp Huyên trầm mặc một lúc, quay người đi vào tiệm cầm đồ Thiên Đạo kia.
Trong tiệm cầm đồ bày trí rất đơn giản, chỉ có một quầy hàng. Trước quầy hàng là một băng ghế cao, mà phía sau băng ghế cao thì có một cô gái nằm sấp trên quầy, đang ngủ.
Diệp Huyên đưa mắt nhìn xung quanh đang định lên tiếng, thì lúc này, đột nhiên tầng chín lại nói: “Tiểu tử, cẩn thận, nơi này tự mình tạo thành kết giới, không hề đơn giản!”
Tự tạo thành kết giới!
Diệp Huyên gật đầu, sau đó đi đến trước quầy hàng, hắn nhìn cô gái kia: “Có đó không?”
Không có phản ứng!
Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nhẹ nhàng đẩy cô gái: “Này!”
Lúc này, cô gái đột nhiên ngẩng đầu, vẻ ngoài cô gái thanh tú, hai mắt rất lớn, rất có hồn.
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Người bên ngoài?”
Diệp Huyên gật đầu.
Cô gái liếc nhìn quan sát Diệp Huyên, sau đó nói: “Có thể đến được chỗ này, kẻ bên ngoài như ngươi không hề đơn giản đấy!”
Diệp Huyên nói: “Một vị tiền bối đưa ta đến!”. Cô gái cầm đùi gà không biết lấy từ đâu ra mà gặm, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Đến làm gì?”
Diệp Huyên do dự, sau đó nói: “Tìm người!”
Cô gái nói: “Tìm người ở thế giới bên ngoài hay người ở trong này?”
Diệp Huyên nói: “Người ở đây!”
Cô gái hỏi: “Ngươi có thể cầm được cái gì?”
Diệp Huyên cầm ba thanh kiếm đặt lên trên quầy, sau đó nhìn cô gái.
Nhìn thấy ba thanh kiếm này, ánh mắt cô gái chợt lóe lên chút ngạc nhiên: “Phàm Kiếm!”
Thấy vậy, Diệp Huyên cũng kinh ngạc.
Cô gái này nhìn thấy ba thanh Phàm Kiếm thì chỉ có chút kỳ lạ, nhưng không hề kinh sợ hay chấn động!
Cô gái cầm ba thanh kiếm lên quan sát một lát, rồi nói: “Ba thanh kiếm