*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đao đến.
Ầm!
Không gian trong bán kính mấy vạn trượng lúc này trực tiếp hóa thành bột mịn, mà cơ thể của người đàn ông áo trắng kia trong nháy mắt lùi ra ngoài đến mấy vạn trượng, hắn ta vừa dừng lại, cơ thể lập tức trở nên hư ảo, rồi biến mất.
Cơ thể đã biến mất, nhưng linh hồn lại vẫn chưa biến mất!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Diệp Huyên bỗng trầm xuống.
Vẫn chưa đủ để giết đối phương!
Sắc mặt của nữ phu tử và Trương Văn Tú cũng có chút khó coi!
Bọn họ không ngờ rằng tòa đại trận do Tiên Tri để lại này vậy mà cũng không thể giết chết đối phương!
Lúc này, tầng chín nói: “Rất bình thường, nếu là đích thân Tiên Tri thi triển một đao này, tên này hẳn là đã bị diệt cả thần hồn rồi, nhưng chỉ lưu lại có một tòa đại trận, thì rất khó để giết chết tên này, có lẽ Tiên Tri cũng không ngờ rằng sẽ có loại cường giả cấp bậc này xuất hiện ở thời đại này, bằng không, ngài ấy có thể sẽ giữ lại thêm vài đao nữa”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Vậy thì để ta giải quyết hắn vậy!”
Dứt lời, hắn xòe lòng bàn tay ra, trong tay hắn xuất hiện Trấn Hồn kiếm, hắn cách không đâm về phía linh hồn người đàn ông áo trắng kia.
Ầm!
Một luồng sức mạnh linh hồn lớn mạnh quét về phía người đàn ông áo trắng, song, luồng sức mạnh linh hồn này vừa đến trước mặt người đàn ông áo trắng thì liền biến mất không dấu vết.
Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Huyên cười nói: “Kiếm Thiên này của ngươi khắc linh hồn, nhưng đáng tiếc, linh hồn của ta bất diệt, không phải là thứ mà kiếm của ngươi có thể nhắm vào!”
Lúc này, Tiểu Phạn đột nhiên xuất kiếm.
Xoẹt!
Nhát kiếm xuyên không chém thẳng về phía người đàn ông áo trắng.
Hai mắt người đàn ông áo trắng chậm rãi nhắm lại: “Thiên địa tịch diệt!”
Ầm!
Một luồng sức mạnh lớn mạnh đột nhiên quét ra khỏi cơ thể hắn, phát giác được luồng sức mạnh này, sắc mặt của ba người Diệp Huyên kinh ngạc, nếu như để luồng sức mạnh này bạo phát ra, bán kính mấy vạn dặm xung quanh nơi này sợ rằng sẽ hóa thành tro tàn!
Chính vào lúc này, Tiểu Phạn đột nhiên cầm kiếm vung về phía trước.
Ầm!
Luồng sức mạnh kia của người đàn ông áo trắng trực tiếp bị ép phải dừng lại!
Mà lúc này, người đàn ông áo trắng đột nhiên gầm lên một tiếng: “Phá!”
Lời hắn ta vừa thốt ra.
Ầm!
Luồng sức mạnh lớn mạnh kia trực tiếp khiến Tiểu Phạn lui về phía sau, mà lúc này, người đàn ông áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên gầm thét: “Tù!”
Ầm!
Một đường sáng màu đỏ như máu trực tiếp khóa chặt lấy người đàn ông áo trắng, tay phải của hắn ta đột nhiên nắm chặt lại.
Ầm!
Đường sáng màu đỏ như máu đó bùng nổ ngay lập tức!
Mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên rút kiếm ra chém một nhát.
Người đàn ông áo trắng tung ra một quyền.
Ầm!
Diệp Huyên trong nháy mắt bị đánh bay, mà hắn vẫn chưa dừng lại thì người đàn ông áo trắng kia lại xuất hiện ở trước mặt hắn, Diệp Huyên phản ứng rất nhanh, kiếm Trấn Hồn trong tay liền đâm mạnh về phía trước!
Nhất Kiếm Định Hồn!
Một kiếm đặc biệt nhắm vào linh hồn!
Nhát kiếm này vừa đâm ra, đồng tử của người đàn ông áo trắng đột nhiên co rút lại, hắn không dám miễn cưỡng chống lại nhát kiếm này, lập tức tránh về phía sau cả trăm trượng!
Hắn ta vừa dừng lại, thì Tiểu Phạn ở bên cạnh đột nhiên chém một kiếm vào cổ họng hắn!
Xoẹt!
Đồng tử của người đàn ông áo trắng lập tức co rút thành hình cây kim nhọn, chỉ thấy cổ họng của hắn ta trực tiếp rách toạc.
Linh hồn tan vỡ!
Người đàn ông áo trắng đột nhiên xiết chặt hai tay, một luồng sức mạnh thần bí bao phủ lấy hắn ta, hắn ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Thiên Mạch giả một cách lạnh lùng: “Hay cho một Thiên Mạch giả!”
Diệp Huyên đang định động thủ, lúc này, người đàn ông áo trắng đột nhiên nói: “Diệp Huyên, ngươi thật sự cho rằng ta không có biện pháp đề phòng sao?”
Hai mắt Diệp Huyên hơi híp lại, giây sau, sắc mặt hắn thay đổi: “Phù Văn Tông!”
Người đàn ông áo trắng cười nói: “Phù Văn Tông lúc này, dường như không có ai có thể ngăn cản Nguyên Thiên bọn họ, không phải sao?”
Diệp Huyên nhếch miệng cười một tiếng: “Vậy sao?”
Hai mắt của người đàn ông áo trắng hơi nheo lại, hắn ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phù Văn Tông, trong mắt hắn nhìn thấy một con dị thú!
Lệ Viên!
Mà lúc này, con Lệ Viên này đang đuổi đánh đám người Trần Độc Cô!
Người đàn ông áo trắng thu hồi ánh mắt, khẽ mỉm cười nói: “Hay cho một Diệp Huyên, cái gì cũng bị ngươi tính đến hết rồi”.
Nói đoạn, khóe miệng hắn ta khẽ nhếch lên: “Hình như ngươi đã tính thiếu một chuyện”.
Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo trắng, không nói gì.
Lúc này, trong lòng hắn dấy lên
Dứt lời, tay phải của hắn ta úp xuống.
Ầm!
Một luồng sức mạnh vô hình ngay lập tức bao phủ lấy đám người Diệp Huyên.
Tiểu Phạn đang định rút kiếm ra, người đàn ông áo trắng đột nhiên nhìn về phía cô bé, tay phải hắn ta bỗng nhiên nắm chặt, sau đó tung ra một quyền đấm nhắm về phía Tiểu Phạn: “Kỷ Nguyên Thần Quyền!”
Quyền này vừa xuất ra, dường như ẩn chứa huyền bí vô hạn, sức mạnh to lớn ẩn chứa trong đó tựa như vũ trụ bao la!
Ở phía xa, trong mắt Tiểu Phạn cuối cùng cũng có một tia chấn động, cô bé bước về phía trước một bước, hai tay cầm kiếm chém về phía trước, khoảnh khắc này, thanh kiếm sắt gỉ trong tay cô bé đột nhiên rung lên kịch liệt, một tiếng kiếm vang lên tận trời, xé toạc bầu trời.
Ầm!
Ngay khi hai luồng sức mạnh vừa va chạm nhau, không gian bốn bề ngay lập tức sôi lên sùng sục, tựa như nước sôi vậy, ngay sau đó, từng tấc không gian bắt đầu bị chôn vùi, biến thành một mảnh hư vô!
Mà Tiểu Phạn thì bị luồng sức mạnh kia chấn động điên cuồng lùi về phía sau.
Người đàn ông áo trắng không có đuổi theo Tiểu Phạn, mà nhìn về phía Diệp Huyên, tay phải hắn ta cách không tung ra một trảo hướng về phía Diệp Huyên, một trảo này biến thành một luồng mạnh to lớn trực tiếp bao phủ lấy hắn, mà không gian nơi Diệp Huyên đang đứng trong nháy mắt biến thành một tấm lưới.
Diệp Huyên dùng kiếm đâm mạnh về phía trước, không phải là Thiên Tru kiếm, mà là Thanh kiếm đen, kiếm này đối phó với loại thần thông của sức mạnh ẩn chứa không gian này có hiệu quả!
Song, nhát kiếm này của hắn vừa chém ra thì như lại bị vướng vào một thứ gì đó, không cách nào nhúc nhích.
Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Huyên, trong mắt sát ý phun trào, nhưng, xét cho cùng thì hắn ta cũng không dám xuống tay giết Diệp Huyên, bởi hắn vẫn rất kiêng sợ cô bé gái váy trắng từng suýt chút nữa đã hủy diệt vũ trụ Ngũ Duy kia!
Lúc này, nhìn thấy trong người Diệp Huyên đột nhiên tuôn ra vô số tử khí, người đàn ông áo trắng kia đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lại một lần nữa, hắn đã ở trước mặt Diệp Huyên, ngay sau đó, hắn chỉ tay một cái, một đường ấn kí màu máu ngay lập tức in lên ấn đường của Diệp Huyên.
Ầm!
Trong phút chốc, đám tử khí trong người Diệp Huyên kia im bặt, không chỉ vậy, Diệp Huyên lúc này cũng không thể điều động bất kỳ sức mạnh nào!
Sắc mặt Diệp Huyên hiện lên một tia dữ tợn, điên cuồng gầm thét, trong người, đám tử khí kia trong chớp mắt chuyển động.
Ầm!
Một luồng tử khí ngập trời từ trong người Diệp Huyên quét ra.
Cơ thể bất tử!
Ở thời khắc quyết định quan trọng này, hắn đã thúc giục cơ thể bất tử của bản thân, mà ấn kí màu máu ở ấn đường của hắn kia trong nháy mắt tan vỡ. Diệp Huyên đâm một kiếm hướng về phía người đàn ông áo trắng trước mặt, nhưng, nhát kiếm này lại đâm vào không khí, bởi vì người đàn ông áo trắng đã lùi ra xa đến trăm trượng.
Người đàn ông áo trắng nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Hay cho một Tử Nhân Kinh, không hổ là từng là kẻ yêu nghiệt nhất ngoài Kỳ Nhân!”
Lúc này, Tiểu Phạn, người đã bị đánh lui trước đó, xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên, Tiểu Phạn nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng, thanh kiếm trong tay cô bé đang rung lên!
Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo trắng, đang định ra tay thì lúc này, người đàn ông áo trắng đột nhiên nói: “Cũng thường thôi!”
Nói đoạn, hắn xòe lòng bàn tay ra, dưới chân Diệp Huyên và Tiểu Phạn đột nhiên xuất hiện một tia sáng màu đen!
Sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, hắn đang định ra tay, đường sáng kia đột nhiên rung lên kịch liệt, ngay sau đó, Diệp Huyên và Tiểu Phạn trong quang trận bị một đường sáng màu trắng bao phủ, trong nháy mắt, hai người biến mất.
Bị cưỡng ép truyền tống đi rồi!
Một bên, Trương Văn Tú đang định ra tay thì lại bị nữ phu tử ngăn lại: “Ngươi không phải là đối thủ của hắn!”
Người đàn ông áo trắng liếc nhìn hai người con gái một cái, rồi xoay người rời đi.
Nữ phu tử đột nhiên nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Người đàn ông áo trắng dừng bước: “Không giết hai người các ngươi, là nể mặt Tiên Tri, mặc dù ta và hắn không cùng lý tưởng, nhưng ta kính nể nhân cách của hắn, cũng như kính nể cách cư xử của hắn, hắn xứng đáng được ta tôn trọng”.
Hai mắt của nữ phu tử híp lại: “Ngươi đã gặp tiên sinh?”
Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Đã gặp qua!”
Nữ phu tử trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Người đàn ông áo trắng đáp: “Chuyện này không quan trọng!”
Trương Văn Tú đột nhiên nói: “Ngươi đã đưa bọn họ đi đâu?”
Người đàn ông áo trắng cười nói: “Ta muốn xem thử, lần này hắn có phải cũng nghịch thiên giống như ở vùng đất Vĩnh Sinh không”.
Trương Văn Tú nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng: “Ngươi muốn mượn đao giết người!”
Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Phải!”
Trương Văn Tú nói: “Tại sao không đích thân giết? Nếu ngươi và những người phía sau ngươi cùng lúc ra tay, ta tin rằng ngươi vẫn có cơ hội tốt để giết hắn ta và cô bé gái nhỏ đó, không phải sao?”
Người đàn ông áo trắng liếc nhìn về một hướng, không nói gì, rồi xoay người rời đi.
Sau khi người đàn ông áo trắng rời đi, nữ phu tử đột nhiên lên tiếng: “Chắc là hắn kiêng dè cô gái váy trắng đó!”
Kiêng dè cô gái váy trắng?
Trương Văn Tú quay đầu lại nhìn về phía nữ phu tử: “Kiêng dè? Vậy tại sao còn động thủ với hắn chứ?”
Nữ phu tử khẽ nói: “Chắc là không thể không ra tay! Mà theo ta thấy, chắc là hắn không phải muốn có thư phòng kia cho bằng được!”
Hai mắt Trương Văn Tú khẽ híp lại: “Ý của ngươi là hắn có âm mưu khác?”
Nữ phu tử lắc đầu: “Không biết, nhưng trực giác mách bảo ta rằng, hắn không phải muốn có được thư viện kia cho bằng được”.
Trương Văn Tú trầm giọng nói: “Hai người bọn họ đã đi đâu?”
Nữ phu tử mặt không cảm xúc: “Hắn muốn mượn đao giết người, mà trong vũ trụ Ngũ Duy này, nơi mà có thể giết được hai người bọn họ, chỉ có hai nơi!”
Trương Văn Tú nói: “Hai cấm địa đó!”
Nữ phu tử gật đầu: “Phải”.
Nói đoạn, nàng ta nhìn về phía chân trời xa xa rồi khẽ nói: “Xem ra, hắn ta muốn lợi dụng hai cấm địa đó để đối phó với cô gái váy trắng”.
Trương Văn Tú trầm mặc một lúc, rồi nói: “Từ khi tên đó đem theo tháp Giới Ngục xuất hiện, vũ trụ Ngũ Duy này liền trở nên không giống với trước kia nữa rồi!”
Nữ phu tử gật đầu.
Vũ trụ Ngũ Duy hiện nay, quả thực là nhiễu loạn.
Đám người và dị thú đến từ
Trương Văn Tú đột nhiên lại nói: “Dường như ngươi không hề lo lắng cho hắn!”
“Hắn” ở đây, tất nhiên là ám chỉ Diệp Huyên!
Nữ phu tử cười nói: “Lo cái gì chứ? Có gì mà phải lo chứ?”
Trương Văn Tú nhìn nữ phu tử, nữ phu tử hỏi ngược lại: “Hình như ngươi rất lo lắng cho hắn!”
Trương Văn Tú hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Nữ phu tử lắc đầu: “Không có vấn đề gì! Ngươi cũng đừng quá lo lắng, bởi vì kẻ mặt dày, thì đều không dễ chết như thế đâu, ta và ngươi vẫn nên đột phá Luân Hồi Cảnh thì hơn, bằng không, sau này xảy ra đánh nhau chỉ có thể đứng một bên mà nhìn”.
Dứt lời, nàng ta xoay người rời đi.
Trương Văn Tú nhìn về phía xa xăm, trầm mặc, nhưng trong mắt nàng ta lại hiện lên một tia lo âu.
Một bên khác.
Người đàn ông áo trắng đang ở trên một đám mây, hắn ta đang ngồi xếp bằng trên mây, cơ thể đang bắt đầu khôi phục từng chút từng chút một.
Lúc này, Nguyên Thiên kia đột nhiên xuất hiện trước mặt người đàn ông áo trắng, Nguyên Thiên trầm giọng nói: “Bệ hạ, giờ là thời điểm tốt nhất để chúng ta tiêu diệt Thư viện Vạn Duy và Phù Văn Tông!”
Người đàn ông áo trắng mở mắt ra: “Diệt một Phù Văn Tông và một Thư viện Vạn Duy thì có ích gì? Ngươi có thể lấy được thư phòng kia sao? Ngươi có thể giải quyết vấn đề thực sự sao?”
Nguyên Thiên khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ cứ tha cho bọn chúng như vậy sao?”
Người đàn ông áo trắng nhìn về phía Nguyên Thiên: “Xem ra, ngươi vẫn chưa nắm rõ vị trí của bản thân!”
Dứt lời, một bóng đen đột nhiên xuất hiện sau lưng Nguyên Thiên, sắc mặt Nguyên Thiên trở nên kinh ngạc, vừa định ra tay, nhưng hắn ta lại kinh ngạc phát hiện mình không thể nhúc nhích.
Bởi vì hai cánh tay của hắn ta đã bị chém đứt!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Trần Độc Cô, Tông chủ Vô Địch Tông đang đứng một bên đột nhiên thay đổi.
Bởi vì người động thủ đã biến mất, mà hắn, không thể cảm nhận được đối phương!
Người đàn ông áo trắng trước mặt này rốt cuộc là ai?
Trong lòng Trần Độc Cô cũng rất hiếu kì, thực lực của đối phương quá kinh người.
Trong số những người mà hắn quen biết, cũng chỉ có tầng chín mới có thể đánh bại đối phương thôi!
Người đàn ông áo trắng nhìn về phía Nguyên Thiên: “Ngày đó ta cứu Phệ Linh tộc ngươi, hẳn là trong lòng ngươi nên có sự cảm kích”.
Nếu như không phải lúc đó hắn ta thông báo cho Phệ Linh tộc rút lui, với thực lực của Diệp Huyên và Thiên Mạch giả hiện giờ, là hoàn toàn có thể tiêu diệt toàn bộ Phệ Linh tộc! Nguyên Thiên liếc mắt nhìn người đàn ông áo trắng một cái, rồi nói: “Vừa rồi đã mạo phạm nhiều, mong bệ hạ thứ lỗi!”
Người đàn ông áo trắng cười nói: “Đừng không phục, cũng đừng có oán khí trong lòng, bởi vì Phệ Linh tộc ngươi không đủ tư cách, hiểu chưa?”
Nguyên Thiên khẽ gật đầu: “Đã hiểu”.
Người đàn ông áo trắng quay đầu lại nhìn về phía xa xăm, khẽ nói: “Ngươi thân là tộc trưởng, phải có tầm nhìn xa ra một chút. Điểm này thì Trần tông chủ đã làm rất tốt!”
Trần Độc Cô lên tiếng: “Bệ hạ, tại sao Diệp Huyên kia ở vùng đất Vĩnh Sinh lại có nhiều kì ngộ như vậy?”
Người đàn ông áo trắng khẽ nói: “Đây cũng là chỗ ta rất hiếu kì, Dị Thú Kinh chắc biết rõ, có điều, cô ta không nói cho ta biết. Mà hiện giờ, ta cũng không thích hợp đối địch với cô ta, nếu người phụ nữ đó khôi phục hoàn toàn, cũng sẽ rất mạnh!”
Trần Độc Cô nói: “Bệ hạ đã đưa Diệp Huyên đến một trong hai cấm địa kia?”
Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Phải!”
Trần Độc Cô trầm giọng nói: “Bệ hạ muốn mượn đao giết người, để cấm địa đó đối phó với cô gái váy trắng, nhưng, bệ hạ không sợ Diệp Huyên đó lại một lần nữa có được kì ngộ sao?”
Người đàn ông áo trắng khẽ nói: “Ta thật sự không tin vận may của một người lại có thể nghịch thiên như vậy!”
Trần Độc Cô do dự một chút, rồi nói: “Người khác có thể không có, nhưng Diệp Huyên này nói không chừng có thể! Tên này...”
Người đàn ông áo trắng cười nói: “Nếu như hắn may mắn như vậy, ta liền nhận thua!”
Nói đoạn, hai mắt hắn ta từ từ nhắm lại.
Lúc này, Trần Độc Cô đột nhiên nói: “Bệ hạ cũng chưa nắm chắc sẽ đánh thắng cô gái váy trắng đó sao?”