Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3331-3333




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói xong, lệ khí và sát ý trên người ả ta dần biến mất, nét mặt dữ tợn cũng bình thường trở lại.



Nhưng vẻ mặt của Diệp Huyên lại ngày càng nặng nề hơn.



Người điên không đáng sợ, đáng sợ là người điên có lý trí!




Người phụ nữ này sẽ không khai đao với mình đó chứ?



Lúc này, cô gái váy đỏ đột nhiên cười nói: “Loài người, ngươi nói xem ta nên làm gì ngươi đây?”



Diệp Huyên khẽ thở dài: “Ta không đánh lại ngươi, giống như lúc trước ngươi không đánh lại Tiên Tri vậy, chúng ta không có quyền lựa chọn, không phải sao?”



Nghe vậy, cô gái váy đỏ im lặng.




Diệp Huyên nhìn ả ta, mừng thầm trong lòng, còn có đường lui.



Lúc này, cô gái váy đỏ lại nói: “Loài người, nếu ngươi chỉ là một nhân loại bình thường, ta cũng sẽ không làm khó ngươi. Nhưng ngươi không phải”.



Diệp Huyên tỏ vẻ khó hiểu: “Vì sao ta không phải là nhân loại bình thường chứ?”



Cô gái váy đỏ nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Vì ngươi là truyền nhân của hắn!”



Diệp Huyên nhíu mày: “Ta là truyền nhân của Tiên Tri?”



Ả ta cười nhạt: “Đừng nói với ta là tháp nhỏ trong người ngươi không phải của hắn!”



Diệp Huyên ngạc nhiên, hắn vừa định đáp lời thì cô gái lại hờ hững nói: “Không phải chỉ là chết thôi sao? Ngươi sợ cái gì, dù gì ngươi cũng là một kiếm tu mà!”



Diệp Huyên nổi giận: “Không phải ngươi chết, đương nhiên ngươi có thể nói nghe đơn giản rồi!”



Cô gái váy đỏ cười: “Ngươi có tin vào nhân quả không?”



Nhân quả!



Diệp Huyên im lặng.



Hắn tin, nhân quả không phải số phận, mọi chuyện đều có nhân, cũng sẽ có quả!



Cô gái váy đỏ lại nói: “Năm đó sư phụ của ngươi phong ấn ta, hôm nay ngươi lại đến mở phong ấn cho ta, sau đó ta giết ngươi, ngươi nói xem cái này có tính là nhân quả báo ứng không?”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta cảm thấy oan có đầu, nợ có chủ, ông ấy phong ấn ngươi thì ngươi đi tìm ông ấy đi! Ngươi tìm ta làm gì?”



Cô gái váy đỏ nhìn Diệp Huyên: “Ta đánh không lại hắn!”



Diệp Huyên ngây người, sau đó cất lời: “Cho nên ngươi tìm ta?”



Cô gái váy đỏ gật đầu: “Giết ngươi cũng có thể trút bỏ cơn tức trong lòng ta!”



Diệp Huyên hiểu rồi.



Mẹ kiếp, người phụ nữ này là chọn quả hồng mềm để bóp!



Diệp Huyên trầm giọng nói trong lòng: “Tiền bối, người thật không định ra ngoài sao, ta sắp chết rồi!”



Một lát sau tầng chín mới đáp: “Đại ca à, ta xin gọi ngươi là đại ca ruột luôn đấy, ngươi có thể tìm một đối thủ yếu hơn một chút không? Ta thật sự muốn ra ngoài ra oai một chút, nhưng ngươi tự hỏi mình xem kẻ thù ngươi tìm đến bây giờ có phải là người không? Cô bé cầm thiết kiếm gỉ sét trước đó ta không nói! Bây giờ lại kéo đến một nữ nhân không biết đã sống mấy vạn năm đến, đại ca, sao ngươi lại thích đâm đầu vào chỗ chết thế? Ngươi có thể tìm một nữ nhân trẻ tuổi hơn một chút không?”
Diệp Huyên bất đắc dĩ: “Ta cũng đâu có muốn! Nhưng người thấy đó, đâu phải ta chủ động trêu chọc nàng ta đâu!”



Tầng chín nói: “Là ngươi thả nàng ta ra”.



Vẻ mặt Diệp Huyên trở nên cứng đờ.




Không thể không nói lần này là do hắn ngu xuẩn.



Hãm hại người khác biết bao nhiêu năm, đây là lần đầu bị người khác gài lại.



Lúc này, cô gái váy đỏ chợt cất lời: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ nhốt ngươi trong cái cây này, để ngươi cả đời mất đi sự tự do, để ngươi nếm thử cảm giác đau khổ ta đã trải qua bao năm nay!”



Nói xong, ả ta lập tức muốn ra tay. Nhưng đúng lúc này, sắc mặt ả ta chợt thay đổi, sau đó ả ta xoay người, nhìn thấy một cô bé đứng cách đó không xa.



Chính là cô bé cầm thiết kiếm gỉ sét kia.




Cô gái váy đỏ nhìn chằm chằm cô bé: “Thiên Mạch giả, chuyện này không liên quan đến ngươi, tốt nhất ngươi đừng có xen vào!”



Cô bé nhìn ả ta, tay trái nắm chặt thanh kiếm gỉ sét.



Cô gái váy đỏ cười châm chọc: “Tuy là Thiên Mạch giả nhưng linh trí lại bị tổn thương, thật đáng buồn. Thôi, ngươi thế này tiếp tục sống cũng chỉ là giày vò, không bằng để ta giúp ngươi được giải thoát”.



Dứt lời, ả ta đột nhiên biến mất.



Diệp Huyên vội nói: “Cẩn thận!”



Cô bé ở phía xa đột nhiên tung người nhảy lên, hai tay cầm kiếm chém xuống, một kiếm này không hề chứa đựng kiếm khí và kiếm quang, chỉ là một cái chém đơn giản, nhưng Diệp Huyên lại cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ bên trong!



Lúc này, hắn biết dù với thể chất đặc biệt của mình cũng không thể chịu được một kiếm này.



Vào khoảnh khắc kiếm của cô bé chém xuống…



Ầm!



Một bóng người lùi về sau!



Chính là cô gái váy đỏ!



Trong lúc ả ta lùi lại, cô bé đột nhiên cầm kiếm chém nhẹ về phía trước mặt.



Xoẹt!



Cú chém nhẹ này khiến không gian trước mặt cô bé nứt ra, cô gái váy đỏ phía xa trợn mắt, đột nhiên dang hai tay: “Thiên Hữu!”



Ả ta vừa dứt lời, không gian chỗ ả ta đứng lập tức nứt ra cùng với thân thể của mình.



Mà lúc này, cô bé lại chém một kiếm tới.



Rắc!



Không gian chỗ cô gái váy đỏ như có thứ gì đó bị chém nứt, chớp mắt một cái ả ta đã lùi xa cỡ trăm trượng, một khe hở không gian đen nhánh dài đến trăm trượng xuất hiện trước mặt ả ta, trong khe hở tản ra làn khí vừa âm u vừa đáng sợ.



Cô gái váy đỏ nhìn chằm chằm cô bé, ả ta giơ tay về phía cô bé rồi siết chặt lại, sau đó nâng lên: “Gian Diệt!”



Trong nháy mắt, không gian xung quanh cô bé trở nên mờ ảo tựa như sắp biến mất.



Đúng vào lúc này, cô bé đột nhiên đâm kiếm vào ngực mình.



Oanh!



Cô gái váy đỏ lập tức khom người lùi mười mấy trượng, sau khi ả ta dừng lại, trước ngực ả ta xuất hiện một vết kiếm sâu, khoé miệng cũng chậm rãi có máu tươi chảy xuống.

1642740783500.png


Dứt lời, ả ta xoay người nhìn về phía Diệp Huyên, gào thét: “Cả ngươi nữa! Nhân loại đáng chết, ta cho ngươi biết, mạng của ngươi, không ai có thể giữ được đâu!”



Diệp Huyên tức giận nói: “Nữ nhân chết tiệt này, nếu ta biết nạp điện thì bây giờ ta sẽ lập tức gọi người chém chết ngươi!”




Cô gái váy đỏ lại nhìn Diệp Huyên và cô bé một cái bằng ánh mắt thù hằn, sau đó xoay người biến mất ở cuối chân trời.



Thấy người phụ nữ này rời đi, Diệp Huyên thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu đấu tay đôi, hắn thật sự không thể đánh lại người phụ nữ này.



Lúc này, cô bé đi tới trước mặt Diệp Huyên, cô bé dùng thanh kiếm gỉ sét kia rạch nhẹ một cái, lực lượng thần bí trên người Diệp Huyên lập tức biến mất tăm.



Diệp Huyên nhìn cô bé: “Không sao chứ?”




Cô bé nhìn Diệp Huyên một cái rồi xoay người rời đi.



Diệp Huyên vội vàng đuổi theo.



Lúc quay về thôn Đại Đạo thì chân trời đã nhuộm một màu trắng bạc.



Trong thôn, cô bé ngồi dưới đất, nhẹ nhàng liếm kẹo hồ lô.



Diệp Huyên đi tới trước mặt cô bé, hắn nhìn trước ngực cô bé, nơi đó đã dính đầy màu đỏ.



Thấy cảnh này, Diệp Huyên sa sầm mặt.



Hắn biết khi nãy lúc cô bé làm cô gái váy đỏ bị thương nặng bằng cách đâm một kiếm vào ngực mình, tuy một kiếm đó làm cô gái váy đỏ trọng thương, nhưng rõ ràng cũng tổn hại đến cô bé!



Diệp Huyên thôi suy nghĩ, hắn chỉ vào trước ngực bé gái: “Đau không?”



Cô bé nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó lấy một bình nước suối Sinh Mệnh ra, ngồi xổm xuống đưa cho cô bé: “Cái này có thể chữa thương”.



Cô bé nhìn bình bạch ngọc trong tay Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Uống rất ngon!”



Cô bé nhận lấy bình bạch ngọc, sau đó nhìn con chó nhỏ kia, thấy vậy, Diệp Huyên vội lấy một bình khác ra để trước mặt con chó.



Con chó nhỏ “gâu” một tiếng, sau đó cọ nhẹ vào ống quần của Diệp Huyên.



Diệp Huyên cười khẽ nhìn về phía cô bé, cô bé thấy chó con cũng có thì không do dự nữa, cô bé mở bình bạch ngọc ra bắt đầu uống, nhưng sau đó cô bé nhớ đến điều gì nên dừng lại.



Cô bé đưa nửa bình còn lại cho Diệp Huyên, rõ ràng là muốn Diệp Huyên uống.



Thấy vậy, Diệp Huyên ngây người, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.



Trên đời này có rất nhiều người vong ơn bội nghĩa.


Nhưng cũng có những người thế này, ngươi tốt với họ, họ cũng sẽ tốt với ngươi.