Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3322-3330




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên nhìn về phía cô bé, trong lòng có chút cảm thán.



Kẹo hồ lô!



Đây là thần khí đó nha!




Sau này nhất định phải chuẩn bị thêm nhiều kẹo hồ lô hơn nữa, không chừng vào thời khắc then chốt lại có thể cứu mạng.



Rất nhanh Diệp Huyên đã nướng gà xong, hắn bẻ một chiếc đùi gà đưa cho cô bé, cô bé nhận lấy đùi gà, cũng không có tự mình ăn mà đưa cho chú chó nhỏ bên cạnh. Sau đó cô bé lại nhìn về phía Diệp Huyên.



Diệp Huyên lại bẻ một chiếc đùi gà nữa đưa cho cô bé. Cô bé cũng không có ăn, cô bé nhìn về phía Diệp Huyên, sau đó đưa chiếc đùi gà cho Diệp Huyên.



Diệp Huyên ngẩn người.




Cái này là cho hắn ư?



Cô bé cứ đưa như vậy và không nói gì.



Diệp Huyên xác định đối phương là muốn đưa cho hắn.



Thành thật mà nói giờ phút này hắn lại có chút vừa mừng vừa lo.



Đúng là hiếm có!



Diệp Huyên nhận lấy chiếc đùi gà, hắn hơi lưỡng lự một chút, sau đó hắn đưa cả con gà còn lại cho cô bé. Cô bé cũng không từ chối, cô bé cất xiên kẹo hồ lô còn đang ăn dở vào trong túi áo lấm lem, sau đó bắt đầu ăn con gà mà Diệp Huyên đưa cho.



Tốc độ ăn rất nhanh, chỉ trong chốc lát, toàn bộ con gà đã được chén sạch bay, không thừa khúc xương nào.



Sau khi ăn xong, cô bé lại lấy kẹo hồ lô ra chuẩn bị tiếp tục liếm. Lúc này, đột nhiên Diệp Huyên ngăn cản cô bé, sắc mặt cô bé chợt biến đổi, cô bé vươn tay trái ra, thanh kiếm sắt han rỉ lập tức bay vào trong tay cô bé.



Diệp Huyên biến sắc, hắn vội vàng lấy ra một xiên kẹo hồ lô mới đưa cho cô bé: “Ăn đi, ăn cái này”.



Cô bé nhìn Diệp Huyên, không hề cầm lấy kẹo hồ lô.



Diệp Huyên chỉ vào xiên kẹo hồ lô đã phủ kín bụi bẩn trong tay cô bé: “Cái này, bẩn rồi!”



Nói xong, hắn giơ xiên kẹo hồ lô trong tay mình lên: “Ăn cái này, sạch!”



Cô bé nhận lấy xiên kẹo hồ lô mới của Diệp Huyên, nhưng cũng không đẩy ra, mà tiếp tục liếm xiên kẹo hồ lô đã dính đầy bụi bẩn.



Thấy vậy, Diệp Huyên hơi do dự, không nói gì thêm.



Hắn có thể cảm giác được tâm lý đề phòng của cô bé trước mắt này vô cùng mạnh.



Rốt cuộc cô bé này là ai?



Trong lòng Diệp Huyên tràn ngập sự tò mò.



Thực lực của cô bé này rất kinh khủng.



Vậy mà nơi này lại tồn tại người mạnh như thế, còn có hai con dị thú ban nãy nữa.



Vùng đất Vĩnh Sinh lại là nơi nào?



Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời. Lúc này, trời đã dần dần tối.



Sắp tối rồi!


Lúc này, cô bé đột nhiên cất xiên kẹo hồ lô đi, cô bé nhẹ nhàng sờ sờ chú chó nhỏ, sau đó xoay người rời đi.
Chú chó nhỏ kia cũng vội vàng đi theo.



Phải đi rồi à?



Diệp Huyên nhìn về phía cô bé. Lúc này cô bé dừng bước, cô bé nhìn về phía Diệp Huyên, sau đó đi đến trước mặt Diệp Huyên. Cô bé vỗ nhẹ lên chân Diệp Huyên, sau đó xoay người rời đi.




Hiển nhiên, đây là muốn Diệp Huyên đi theo cô bé.



Vẻ mặt Diệp Huyên có chút kỳ lạ.



Không nghĩ nhiều, Diệp Huyên phân vân một lát sau đó quyết định đi theo.



Nơi này rất nguy hiểm, hơn nữa còn gặp được một cô bé không có thái độ thù địch, thực lực lại cường đại, thế nào cũng phải ôm lấy đùi đối phương thật chặt.




Dọc đường, cô bé cũng không nói gì, cứ bước đi như vậy. Chỉ là thi thoảng cô bé lại lấy xiên kẹo hồ lô trong túi ra liếm láp một chút.



Diệp Huyên liếc nhìn xung quanh, vừa nãy do cuộc đại chiến giữa hai con dị thú kia, núi non trong phạm vi mấy vạn dặm cơ hồ đều bị san phẳng. Mà cuối tầm nhìn vẫn là những dãy núi cao liền kề trập trùng.



Rốt cuộc đây là nơi nào?



Không có đáp án.



Sắc trời càng ngày càng tối, cô bé gia tăng tốc độ. Cô bé dẫn theo Diệp Huyên và chú chó nhỏ về tới đường lớn của thôn.



Sau khi cô bé đi vào trong thôn, cô bé đến một túp lều tranh, bên trong có kê một chiếc ghế dài bằng gỗ đã bị gãy, cô bé trực tiếp nằm lên chiếc ghế dài bằng gỗ đó, hai tay ôm chặt thanh kiếm sắt han rỉ, hai mắt chậm rãi nhắm lại, chỉ một lát đã ngủ mất tiêu.



Còn chú chó nhỏ thì nằm dưới băng ghế dài bằng gỗ, yên lặng nằm sấp.



Diệp Huyên nhìn qua cô bé và chú chó nhỏ, một người một chó thật sự đã ngủ rồi.



Diệp Huyên ngồi khoanh chân trên mặt đất, trong lòng hắn hỏi: “Tiền bối, có đó không?”



Không có ai trả lời.



Diệp Huyên lại hỏi: “Tiền bối”.



Tầng chín vẫn không hề đáp lại như cũ.



Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, tầng chín này không phải là bị xử lý rồi đấy chứ?



Diệp Huyên lại gọi thêm mấy lần, nhưng vẫn không có hồi âm.



Vì thế, hắn bắt đầu gọi Liên Thiển, nhưng vẫn không có ai đáp lại như cũ.



Lúc này, hắn bỗng nhiên hiểu ra một chút rồi.



Chắc là Liên Thiển và tầng chín đang kiêng dè cô bé kia.



Diệp Huyên nhìn cô bé đang nằm trên chiếc ghế dài bằng gỗ ở phía xa, trông cô bé như đã ngủ say nhưng tay trái của cô bé vẫn ôm chặt lấy thanh kiếm sắt đã hoen rỉ kia, còn tay phải của cô bé vẫn cầm xiên kẹo hồ lô hắn đã đưa trước đó.

1642740682754.png


Ở nơi này, hắn cảm giác cực kỳ không an toàn.



Khoảng nửa canh giờ sau, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn.



Không có trăng, không có sao, mặt đất một mảnh tối đen, có chút yên tĩnh đến đáng sợ.




Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên mở to hai mắt, hắn quay đầu nhìn về phía đường lớn ngoài thôn, hình như nhìn thấy cái gì đó, sắc mặt hắn hoàn toàn thay đổi, không kiềm nổi mà lùi về sau mấy bước.











Trên đường lớn ngoài thôn có một người phụ nữ đang đứng. Nàng ta mặc một bộ quần áo màu đỏ, hai tay giấu trong tay áo, tóc dài tung bay trong gió, thân thể hư ảo.




Quan trọng nhất là vẻ mặt dữ tợn như một nữ quỷ.



Diệp Huyên nhanh chóng bình tĩnh lại, nếu đối phương là nữ quỷ, vậy bản thân không cần sợ hãi.



Có kiếm Trấn Hồn ở đây!



Nghĩ vậy, Diệp Huyên trấn tĩnh lại, hắn lấy kiếm Trấn Hồn ra, lại nhìn về phía người phụ nữ kia, người phụ nữ vẫn đang bay lơ lửng, nàng ta cũng đang nhìn hắn.



Diệp Huyên nhìn về phía người phụ nữ: “Ngươi là ai?”



Người phụ nữ không nói gì, thân thể nàng ta đột nhiên trở nên hư ảo.



Diệp Huyên nhíu mày, đúng lúc này, nàng ta đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, khuôn mặt của người phụ nữ chỉ cách khuôn mặt của hắn một tấc. Nhìn khuôn mặt trước mắt gần trong gang tấc như vậy, Diệp Huyên cảm giác như trái tim mình sắp nhảy ra ngoài.



Không chút do dự, Diệp Huyên rút kiếm chém một nhát.



Kiếm Trấn Hồn !



Khắc chế linh hồn!



Nhưng khoảnh khắc hắn chém kiếm xuống, người phụ nữ đã lặng lẽ biến mất.



Một kiếm này đã chém vào khoảng không.



Biến mất?



Diệp Huyên sửng sốt, hắn nhìn xung quanh, vừa mới đây thôi mà nàng ta đã biến mất.



Hắn quay đầu nhìn về phía cô bé đang nằm trên chiếc ghế gỗ dài, cô bé vẫn còn đang ngủ chưa dậy.



Diệp Huyên lại quay đầu nhìn về phía đường lớn ngoài thôn, nơi đó trống rỗng, không một bóng dáng.



Chẳng lẽ là ảo giác?



Diệp Huyên hơi nghi ngờ.



Một lát sau, Diệp Huyên trở về chỗ, hắn đặt kiếm Trấn Hồn trước mặt: “Tiểu Hồn, vừa rồi là người hay linh hồn?”



Tiểu Hồn nói: “Không phải linh hồn, nhưng cũng không phải người”.



Diệp Huyên nhíu mày: “Vậy là ý gì?”



Tiểu Hồn nói: “Không biết”.



Diệp Huyên đang định nói thì đúng lúc này, phía xa xa trên con đường lớn ngoài thôn, người phụ nữ váy đỏ kia lại xuất hiện.
Diệp Huyên nhìn về phía người phụ nữ váy đỏ, trong lòng thầm đề phòng: “Các hạ là ai?”



Người phụ nữ váy đỏ cứ nhìn Diệp Huyên như vậy, không nói năng gì.



Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó hắn đi tới bên cạnh cô bé, hắn ngồi đó, ở đây hắn có cảm giác an toàn hơn một chút.




Ngoài thôn, người phụ nữ váy đỏ nhìn Diệp Huyên không nói gì cũng không có rời đi.



Một lát sau, người phụ nữ váy đỏ vẫn không chịu rời đi. Diệp Huyên suy nghĩ một lát sau đó hắn đứng dậy đi đến trước mặt người phụ nữ váy đỏ, hắn nhìn người phụ nữ váy đỏ: “Xưng hô với các hạ thế nào?”



Người phụ nữ váy đỏ đột nhiên chìa tay phải ra.



Diệp Huyên nhíu mày: “Ngươi muốn gì?”



Người phụ nữ váy đỏ mấp máy đôi môi đỏ mọng: “Ăn”.




Ăn?



Diệp Huyên ngẩn người, người phụ nữ này cũng háu ăn sao? Không nghĩ nhiều, hắn lấy ra một xiên kẹo hồ lô đưa cho người phụ nữ váy đỏ. Người phụ nữ váy đỏ nhận lấy xiên kẹo hồ lô bắt đầu ăn.



Diệp Huyên quay đầu nhìn qua cô bé, cô bé vẫn đang ngủ chưa có ý định tỉnh dậy.



Diệp Huyên nhìn về phía người phụ nữ váy đỏ: “Tiền bối, đây là đâu?”



Người phụ nữ váy đỏ liếc nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào, chỉ liếm xiên kẹo hồ lô.



Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Tiền bối, ta vừa mới tới đây nên không hiểu rõ nơi này lắm. Có thể giúp tôi không?”



Người phụ nữ váy đỏ nhìn Diệp Huyên: “Rời đi”.



Rời đi?



Diệp Huyên lắc đầu, hắn cũng muốn rời đi.



Ở bên ngoài, tuy hắn không phải vô địch thế gian, nhưng ít có đối thủ. Vậy mà sau khi đến đây hắn cảm thấy trong nháy mắt mình đã biến thành một thằng em trai.



Ở nơi này quả thực không có cảm giác an toàn.



Lúc này, người phụ nữ váy đỏ nhìn qua cô bé đang ngủ đằng xa kia: “Nguy hiểm”.



Diệp Huyên vội hỏi: “Cô bé là ai?”



Người phụ nữ váy đỏ trầm mặc.



Diệp Huyên hỏi: “Không được sao?”



Người phụ nữ váy đỏ nhìn về phía Diệp Huyên, nàng ta nhẹ nhàng liếm liếm xiên kẹo hồ lô: “Nguy hiểm”.



Diệp Huyên im lặng.



Hắn biết cô bé này nguy hiểm, hơn nữa còn cực kỳ nguy hiểm. Trước đó hai con dị thú kia rời đi chắc chắn không phải vì Diệp Huyên hắn, mà là vì cô bé này.



Hai con dị thú kia đều sợ cô bé này như vậy, cô bé có thể không đáng sợ hay sao?



Nhưng cũng chính bởi vì thế nên hắn càng tò mò thân phận của cô bé.



Người phụ nữ đồ đỏ đột nhiên hỏi: “Tại sao lại đến đây?”



Diệp Huyên nói: “Bên ngoài nguy hiểm, bị người khác đuổi giết”.



Người phụ nữ váy đỏ lắc đầu: “Ở đây còn nguy hiểm hơn”.



Diệp Huyên hỏi: “Tại sao?”



Người phụ nữ váy đỏ im lặng.

1642740704672.png


Khi hắn ở Vô Địch Tông đã từng nghe về luyện tập võ nghệ qua thời kỳ kỷ Bạch Ác.



Nơi này có quan hệ gì với thời kỳ kỷ Bạch Ác?



Diệp Huyên vội hỏi: “Chúng có quan hệ gì với thời kỳ Bạch Ác?”




Người phụ nữ váy đỏ nói: “Thời kỳ kỷ Bạch Ác, Ngũ Duy đại nạn, có một kỳ nhân, lợi dụng kỳ thư “Dị Thú Kinh” để thu thập tất cả những dị thú và một số người vào trong đó. Những con thú này đều tồn tại, có điều “Dị Thú Kinh” bị thiệt hại nghiêm trọng, rơi vào ngủ mê. Khoảng thời gian đó, người bên ngoài không thể tiến vào, người và dị thú trong này cũng không có cách nào ra ngoài được. Nhưng rất nhiều năm về trước, Dị Thú Kinh dần dần khôi phục, lúc ấy vốn tưởng rằng có thể đi ra ngoài, nhưng có một người đàn ông đã đến đây, người đàn ông đó rất mạnh”.



Nàng ta dừng lại một chút, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, sau đó nói tiếp: “Thực sự rất mạnh”.



Diệp Huyên vội hỏi: “Mạnh cỡ nào?”



Người phụ nữ váy đỏ trầm mặc một lát, sau đó nói: “Đại bàng bị ông ấy đánh gãy cánh”.




Diệp Huyên: “…”



Người phụ nữ váy đỏ lại nói: “Trên người ngươi có hơi thở đó”.



Hắn?



Diệp Huyên ngây người, sau đó nói: “Ta có hơi thở đó ư?”



Người phụ nữ váy đỏ gật đầu.



Diệp Huyên nhíu mày, một lát sau hắn đã hiểu ra.



Lúc trước người vào đây không phải ai khác chính là Tiên Tri.



Mà trên người hắn có tháp Giới Ngục, đương nhiên là có hơi thở của Tiên Tri.



Trong lòng Diệp Huyên thầm cảm thán, không hổ danh là Tiên Tri, từng là cường giả siêu cấp bậc nhất Ngũ Duy, thật sự đã đánh gãy cánh con chim khổng lồ kia.



Lúc này, người phụ nữ váy đỏ lại nói: “Người kia, hiện tại chúng ta vẫn chưa thể ra ngoài”.



Diệp Huyên hỏi: “Tại sao?”



Người phụ nữ đồ đỏ hơi do dự, sau đó nói: “Hắn ta, những con dị thú trong này lệ khí quá nặng. Bây giờ nếu ra ngoài nhất định sẽ hủy diệt thế giới bên ngoài”.



Diệp Huyên đã hiểu.



Theo như lời Tiên Tri nói, nếu những con yêu thú trong này đi ra ngoài, đối với bên ngoài vũ trụ mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt.



Lúc này, người phụ nữ váy đỏ lại nói: “Ban đầu tất cả mọi người đều muốn ra ngoài bởi vì linh khí đã chậm rãi biến mất, nếu tiếp tục ở trong này sẽ không thể tu luyện được. Nhưng người kia đã chuẩn bị và mang đến cho chúng ta rất nhiều linh mạch cực kỳ tốt. Nơi này của chúng ta không thể kém hơn so với bên ngoài, chúng ta có thể ở lại chăm chỉ tu luyện. Hơn nữa nếu sau này ai muốn ra ngoài thì người đó có thể ra ngoài, nhưng không thể làm xằng làm bậy ở bên ngoài”.



Diệp Huyên nói: “Có người hay dị thú nào ra ngoài không?”



Người phụ nữ váy đỏ lắc đầu: “Không có”.



Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Vì sao?”



Người phụ nữ váy đỏ nói: “Vì Dị Thú Kinh chưa được khôi phục hoàn toàn, vẫn còn phong ấn, nếu miễn cưỡng ra ngoài sẽ bị Dị Thú Kinh trấn sát. Có điều Dị Thú Kinh cũng sắp khôi phục xong rồi”.


Diệp Huyên hỏi: “Sao?”
Người phụ nữ váy đỏ nói: “Không biết nói với ngươi thế nào, dù sao thì ta cũng có thể cảm nhận được”.



Diệp Huyên trầm mặc, một lát sau hắn nói: “Đúng vậy, vùng đất Vĩnh Sinh này chính là Dị Thú Kinh, mà người và dị thú ở đây đều là thời kỳ kỷ Bạch Ác sao?”



Người phụ nữ váy đỏ gật đầu.




Thời kỳ Bạch Ác.



Diệp Huyên hít sâu một hơi, hắn thật không ngờ nơi này lại là thời kỳ Bạch Ác may mắn còn tồn tại.



Chẳng trách một số người ngoài đi vào sẽ chết, cho dù là loại cường giả như Diệp Linh đi vào cũng sẽ rất nguy hiểm.



Giống như nghĩ đến cái gì, Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía cô bé đang nằm ở phía xa kia: “Cô bé là ai?”




Người phụ nữ váy đỏ liếc nhìn cô bé, nàng ta im lặng.



Diệp Huyên nói: “Cô cũng không biết ư?”



Người phụ nữ váy đỏ nói: “Cô bé là mạch giả”.



“Mạch giả?”



Diệp Huyên nhíu mày: “Đó là cái gì?”



Người phụ nữ váy đỏ im lặng một lát, sau đó nói: “Người có tám kỳ kinh mạch, ngươi có biết chứ?”



Diệp Huyên gật đầu: “Biết”.



Người phụ nữ váy đỏ nhìn về phía cô bé: “Còn cô bé không chỉ có tám kỳ kinh mạch mà còn có mạch này sinh mạch khác. Ở thời kỳ Bạch Ác, người kia tạo ra kỳ nhân của Dị Thú Kinh, cô bé chính là mạch giả. Chúng ta ở trong thời kỳ đó gọi mạch giả có nghĩa là vô địch”.



Vô địch!



Diệp Huyên thấp giọng nói: “Ở đây cô bé kia là lợi hại nhất sao?”



Người phụ nữ váy đỏ lắc đầu: “Không hẳn, nhưng không có ai hay dị thú nào dám trêu chọc cô bé. Cô bé mà phát điên lên thì thật sự đáng sợ”.



Diệp Huyên liếc nhìn cô bé, tuy thực lực của cô bé vô cùng cường đại, nhưng hắn thấy cô bé này cũng có hơi đáng thương. Vừa rồi hắn đã quan sát xung quanh, bốn phía chỉ có một ít xương vụn, trên những khúc xương đó vẫn còn sót lại máu tươi và thịt, hiển nhiên cô bé đều ăn sống.



Đây là lý do tại sao lúc trước cô bé rất thích món gà quay của hắn.



Lúc này, người phụ nữ váy đỏ lại nói: “Ta biết một nơi có bảo bối, ngươi đi không?”



Bảo bối?



Hai mắt Diệp Huyên sáng lên: “Bảo bối gì?”



Người phụ nữ váy đỏ hơi lưỡng lự, sau đó nói: “Kiếm Vĩnh Sinh”.



Kiếm Vĩnh Sinh!



Diệp Huyên nhìn về phía người phụ nữ váy đỏ ngạc nhiên, hắn hơi kinh hãi: “Thật sự là kiếm Vĩnh Sinh ư?”



Người phụ nữ váy đỏ gật đầu: “Nhưng có thể sẽ có nguy hiểm, ngươi đi không?”



Diệp Huyên do dự một chút, sau đó hỏi: “Kiếm Vĩnh Sinh kia thật sự có thể khiến con người bất tử sao?”


Người phụ nữ váy đỏ lắc đầu: “Không biết. Ta chưa dùng bao giờ”.
Diệp Huyên nhìn người phụ nữ váy đỏ: “Vậy phiền cô dẫn ta đi”.



Người phụ nữ váy đỏ nói: “Ta dẫn ngươi đi lấy kiếm, đến lúc đó ngươi dẫn ta ra ngoài, được không?”



Diệp Huyên nói: “Chẳng phải bị Dị Thú Kinh phong ấn rồi sao?”




Người phụ nữ váy đỏ chỉ chỉ vào bụng Diệp Huyên: “Ta vào trong đó là có thể ra ngoài”.



Diệp Huyên hiểu ra.



Đối phương đã phát hiện ra Tháp Giới Ngục rồi.



Diệp Huyên suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Thành giao”.




Người phụ nữ váy đỏ nói: “Hiện tại là buổi tối, hầu hết dị thú đều đang ngủ, là cơ hội tốt nhất của chúng ta”.



Diệp Huyên nhìn về phía cô bé, người phụ nữ váy đỏ nói: “Cô bé không có nguy hiểm, không có dị thú nào dám tìm đến cô bé gây phiền toái đâu”.



Diệp Huyên gật đầu, hắn hơi phân vân, sau đó lấy ra một đống linh quả và một bó xiên kẹo hồ lô lớn đặt dưới chiếc ghế dài bằng gỗ. Tiếp đó hắn nhìn về phía người phụ nữ váy đỏ: “Chúng ta đi thôi”.



Cứ thế, Diệp Huyên và người phụ nữ đồ đỏ rời khỏi con đường lớn của thôn.



Ngay khi hai người rời đi, cô bé đang nằm trên chiếc ghế dài bằng gỗ đột nhiên mở hai mắt, cô bé liếc nhìn đống linh quả và kẹo hồ lô và trầm mặc.



Trong màn đêm đen kịt, Diệp Huyên đi theo người phụ nữ váy đỏ. Xung quanh âm u, sâu bên trong những ngọn núi lớn thường có tiếng dã thú gầm gừ.



Diệp Huyên nhìn xung quanh đề phòng, người phụ nữ váy đỏ bỗng cười nói: “Đừng sợ, mấy con dị thú kia cách chúng ta rất xa”.



Diệp Huyên gật đầu: “Còn bao lâu nữa mới tới?”



Người phụ nữ váy đỏ nói: “Sắp tới rồi đây”.



Ước chừng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên và người phụ nữ váy đỏ đi tới trước một cây cổ thụ. Phía trên cây cổ thụ có treo một thanh trường kiếm màu vàng rực rỡ.



Kiếm Vĩnh Sinh?



Hai mắt Diệp Huyên sáng lên, nhưng hắn vẫn sáng suốt không có đi tới.



Người phụ nữ váy đỏ nói: “Đây chính là kiếm Vĩnh Sinh. Có điều nếu ngươi muốn lấy thanh kiếm này thì phải xé tấm bùa kia xuống”.



Nàng ta chỉ tay vào thân cây, nơi có dán một lá bùa màu vàng.



Khi nhìn thấy tấm bùa màu vàng này, sắc mặt Diệp Huyên nhất thời trở nên ngưng trọng.



Cấp bậc của tấm bùa này e là còn cao hơn tấm địa phù.



Trên địa phù còn có bùa cấp bậc cao hơn?



Trong lòng Diệp Huyên có chút nghi hoặc, không nghĩ nhiều, hắn thấp giọng nói: “Ai dán cái này ở đây vậy?”



Người phụ nữ váy đỏ nói: “Là người đàn ông đã vào kia. Lúc đó ông ấy đã trấn áp thanh kiếm này, bởi vì trước đấy ông ấy và thanh kiếm này đã từng đánh qua lại, lệ khí quá nặng nên đã bị ông ấy trấn áp”.



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Ta có đánh thắng được thanh kiếm này không?”



Người phụ nữ váy đỏ nói: “Có thể, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để ngươi thu phục nó, vì bây giờ chính là lúc nó yếu ớt nhất”.
Diệp Huyên lại hỏi: “Vậy tại sao không ai đến lấy thanh kiếm này đi?”



Người phụ nữ váy đỏ chỉ vào tấm bùa màu vàng: “Vì tấm bùa này rất lợi hại, người bình thường không dám tới gần”.



Diệp Huyên nhìn về phía tấm bùa màu vàng, hắn hơi do dự một chút, sau đó hắn đi tới trước mặt tấm bùa. Tấm bùa kia lắc lư, một luồng sáng vàng lúc ẩn lúc hiện. Diệp Huyên biến sắc, đang định lùi về phía sau nhưng lúc này, tia sáng vàng đột nhiên biến mất.




Chứng kiến cảnh này, trong mắt người phụ nữ váy đỏ lập tức hiện lên một tia kinh ngạc.



Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía người phụ nữ váy đỏ, người phụ nữ váy đỏ nói: “Tấm bùa này không bài xích ngươi, ngươi có thể gỡ nó xuống”.



Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía thanh kiếm màu vàng. Hắn không cảm nhận được thanh kiếm màu vàng, bởi vì thần thức của hắn vừa mới rời khỏi thân thể, càng sẽ biến mất không dấu vết.



Đây thật sự là kiếm Vĩnh Sinh sao?




Diệp Huyên trầm mặc một lát, sau đó hỏi: “Chỉ cần gỡ tấm bùa này xuống là được à?”



Người phụ nữ váy đỏ gật đầu: “Đây là bùa trấn áp, chỉ cần gỡ tấm bùa này xuống là có thể lấy được kiếm. Loài người, nếu ngươi lấy được kiếm này, hãy nhớ phải dẫn ta ra khỏi đây, không được nuốt lời”.



Diệp Huyên liếc nhìn người phụ nữ váy đỏ, cười nói: “Được!”



Hắn trực tiếp gỡ tấm bùa màu vàng kia xuống, vừa mới gỡ ra, cây cổ thụ trước mặt hắn đột nhiên rung lên dữ dội. Ngay sau đó, không gian xung quanh cũng trực tiếp rung lên. Trong lòng Diệp Huyên cả kinh, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, thanh kiếm màu vàng rực rỡ đã biến mất không thấy tăm hơi.



Diệp Huyên sững sờ, hắn cảm giác sự việc có chút không ổn, lập tức dán lại tấm bùa lên trên thân cây. Đúng lúc này, một cỗ sức mạnh cường đại đột nhiên bao phủ lấy hắn. Trong nháy mắt hắn bị cỗ sức mạnh này bao phủ không thể nhúc nhích, đến cả điều động huyền khí cũng không thể.



Bị gài rồi!



Sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên u ám.



Đúng lúc này, người phụ nữ váy đỏ kia đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Nàng ta nhìn Diệp Huyên nhếch miệng cười, nụ cười có phần dữ tợn. Nàng ta lấy ra xiên kẹo hồ lô mà Diệp Huyên đã đưa cho nàng ta rồi ném xuống đất: “Loài người ngu xuẩn, ngươi thật sự nghĩ xiên kẹo hồ lô này có thể thu phục được ta sao? Ngươi nghĩ nhiều rồi”.



Diệp Huyên trừng mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ váy đỏ: “Rốt cuộc cô là ai?”



Người phụ nữ váy đỏ nhếch miệng cười: “Ta là ai? Ha ha…”



Hai mắt nàng ta bỗng chốc trở nên đầy thù hận: “Ta chính là Dị Thú Kinh bị tên Tiên Tri chết tiệt kia làm khốn khổ trong suốt bao năm”.



Diệp Huyên: “…”











Dị Thú Kinh!



Lúc này, Diệp Huyên đã hiểu rồi.



Thứ trước mắt đã từng bị Tiên Tri phong ấn, mà mục đích đối phương tìm đến mình là để mình mở phong ấn cho ả ta!



Một khi phong ấn của Dị Thú Kinh được mở thì có nghĩa là gì?

1642740746698.png


Bây giờ hắn không nghĩ thế giới bên ngoài sẽ như thế nào, mà là mình sẽ như thế nào!



Thực lực của người phụ nữ này chắc chắn mạnh hơn hắn!



Diệp Huyên thầm nói: “Tiền bối, người có đó không?”




Gọi tầng chín!



Thấy tầng chín không nói gì, Diệp Huyên định gọi thêm lần nữa, lúc này, giọng nói của tầng chín vang lên: “Ta không có ở đây!”



Diệp Huyên: “…”



Lúc này, cô gái váy đỏ chợt bật cười. Nụ cười trông có hơi đáng sợ, ả ta cứ nhìn chằm chằm Diệp Huyên như thế: “Ta vốn muốn thử thôi, không ngờ ngươi lại thật sự có thể mở phong ấn. Xem ra đúng là ông trời giúp ta!”




Diệp Huyên nhìn cô gái váy đỏ: “Nói đúng ra là ta cứu ngươi, ngươi sẽ không lấy oán báo ơn đúng không?”



Ả ta đột nhiên thù hằn nói: “Ta sẽ!”



Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Tại sao?”



Váy đỏ nổi giận: “Người bên ngoài các ngươi đều đáng chết! Đặc biệt là Tiên Tri kia, hắn dựa vào cái gì mà phong ấn ta? Dựa vào cái gì chứ?”



Diệp Huyên nói: “Ông ấy vốn có thể tiêu diệt ngươi nhưng ông ấy lại không làm thế, mà chỉ phong ấn ngươi thôi”.



Cô gái váy đỏ nói với vẻ giận dữ: “Đó là vì hắn ngu xuẩn!”



Diệp Huyên cạn lời.



Sự thật chứng minh có nhiều lúc không nên nhân từ, vì sự nhân từ của bạn chỉ là ngu xuẩn trong mắt kẻ thù thôi.



Vẻ mặt cô gái váy đỏ càng trở nên dữ tợn hơn: “Ngươi nói xem, hắn dựa vào cái gì mà phong ấn ta?”



Diệp Huyên khẽ thở dài: “Ngươi thật sự muốn nghe ta nói à?”



Cô gái váy đỏ nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Nói đi!”



Diệp Huyên nói: “Còn dựa vào đâu được nữa? Đương nhiên là vì ông ấy mạnh hơn ngươi, nắm đấm của ông ấy có sức hơn ngươi rồi!”



Cô gái váy đỏ trợn mắt, đương nhiên không ngờ Diệp Huyên sẽ nói thế.



Lần này ả ta không tức giận nữa, nét mặt dần trở nên bình tĩnh hơn. Một lát sau, ả ta nhẹ giọng nói: “Ngươi nói đúng, không phải dựa vào cái gì cả, chỉ vì hắn mạnh hơn ta, chỉ vì ta không đánh lại hắn, cho nên ta bị phong ấn cũng là đáng đời!”



Diệp Huyên hơi do dự, sau đó nói: “Ngươi đổi góc nhìn khác thử đi, dù ông ấy phong ấn nơi này, nhưng cũng không làm hại các ngươi, ngược lại còn đưa cho các ngươi rất nhiều linh mạch cực phẩm, để các ngươi có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ, các ngươi…”



Cô gái váy đỏ ngắt lời Diệp Huyên: “Ta nhốt ngươi lại, mỗi ngày cho ngươi ăn ngon uống ngon, ngươi có đồng ý không?”



Diệp Huyên im lặng.



Tự do!



Hắn không nói gì nữa, cô gái váy đỏ nói đúng, nếu mình bị hạn chế tự do, chắc chắn mình cũng sẽ nổi điên.


Cô gái váy đỏ lắc đầu cười một tiếng: “Mấy năm nay, mỗi ngày ta đều sống trong sự thù hằn đến mức biến mình thành thế này, lúc này lời ngươi nói đột nhiên cảnh tỉnh ta một chút, ta có gì mà căm thù chứ? Thế giới này cao thủ là nhất, thực lực không bằng người khác là do ta đáng đời”.