Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3278-3280




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mà lúc này, Liên Thiển lại nói: “Nhưng có một nhóc có thể!”



Nói xong, nàng ta nhìn về phía bụng của Diệp Huyên: “Tiểu Linh Nhi ra đây đi!”




Liên Thiển vừa dứt lời, Tiểu Linh Nhi đã xuất hiện trước mặt ba người Diệp Huyên, Tiểu Linh Nhi nhìn về phía Liên Thiển, Liên Thiển cười nói: “Luyện đan đi!”



Luyện đan!



Tiểu Linh Nhi sáng mắt lên: “Đan gì?”



Bây giờ cô bé ngoại trừ trồng cây ra, thì chính là luyện đan!




Liên Thiển nói: “Đưa Đan Kinh của ngươi cho ta!”



Tiểu Linh Nhi gật đầu, cô bé vội vàng đưa quyển Đan Kinh cho Liên Thiển, sau khi Liên Thiển lật sách một hồi, nàng ta chỉ vào một trang trong đó: “Luyện cái này, đan Hàn Linh!”



Tiểu Linh Nhi chớp chớp mắt: “Vật liệu!”



Liên Thiển xoay người về phía Dạ Lan, Dạ Lan vội nói: “Vật liệu để ta tìm, để ta tìm!”



Nói xong, ông ta nhìn thoáng qua Đan Kinh, sau đó nhìn về phía Mộ Thanh ở bên cạnh: “Mộ tiểu thư...”



Mộ Thanh nhìn lướt qua những vật liệu trong quyển Đan Kinh, sau đó nhẹ giọng nói: “Chờ ta một lát!”



Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.



Diệp Huyên nhìn về phía Dạ Tuyết Nhi, cô gái này rất dịu dàng ít nói, từ sau khi nói lời chào, thì không nói thêm một câu nào nữa.



Diệp Huyên cười nói: “Dạ cô nương, chẳng lẽ cô không vui sao?”



Nghe vậy, Dạ Lan nhìn về phía Diệp Huyên: “Sống chết, tất cả đều đã được định trước!”



Diệp Huyên trầm lặng. Hắn biết, cô gái trước mặt đây hiển nhiên là đã nhận mệnh, hoặc là nói, đối phương căn bản không ôm bất kỳ hy vọng gì đối với cách của Liên Thiển!



Chỉ chốc lát, Mộ Thanh đã về tới, nàng ta lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Liên Thiển, Liên Thiển đưa ngay cho Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi vỗ tay, sau đó lấy ra một lò luyện đan, tiếp theo, nàng ta bắt đầu luyện đan ngay trước mắt mọi người!



Không thể không nói, tuy rằng Tiểu Linh Nhi bình thường rất ham chơi, nhưng đến khi luyện đan, cô bé lại vô cùng nghiêm túc.



Chỉ chốc lát, từ trong lò luyện đan truyền ra mùi đan, lúc này, Tiểu Linh Nhi vỗ tay, nắp lò luyện đan đột nhiên bay ra, ngay sau đó, một viên đan dược màu xanh lam nhẹ nhàng bay ra từ trong lò luyện đan. Khi viên đan này xuất hiện, nhiệt độ trong điện lại hạ xuống rất nhiều.



Liên Thiển nhận lấy viên đan kia, sau đó nàng ta đi đến trước mặt Dạ Tuyết Nhi, nàng ta đưa viên đan cho Dạ Tuyết Nhi: “Uống đi!”



Dạ Tuyết Nhi không nói gì, lập tức nhận lấy viên đan và uống, nàng ta vừa nuốt xuống, một luồng hàn khí mạnh mẽ thổi quét ra từ trong cơ thể nàng ta.



Dạ Lan nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi, lúc này, Liên Thiển đột nhiên nói: “Không cần lo lắng, đan dược kia có thể bảo vệ tâm mạch của nàng ta, khiến cho tâm mạch của nàng ta không bị hàn khí trong cơ thể chiếm đoạt: “


Khuôn mặt Dạ Lan thả lỏng, ông ta nhìn về phía Dạ Tuyết Nhi, trong mắt đầy vẻ nuông chiều.
Lúc này, Liên Thiển lại nói: “Kế tiếp, việc nàng ta phải làm chính là phải áp chế hàn khí trong cơ thể mình, phải học được cách khống chế chúng, lúc trước ngươi không thể khống chế, nhưng bây giờ đã có viên đan dược kia bảo vệ tâm mạch của ngươi, ngươi sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, cho nên, hiện tại ngươi có thể thử khống chế những hàn khí này, khiến chúng làm theo ý ngươi!”



Nói xong, nàng ta dừng một chút, lại nói: “Ngươi nhất định phải học cách khống chế chúng, nếu không, khi tác dụng của đan dược biến mất, ngươi khó tránh khỏi cái chết!”



Dạ Tuyết Nhi hơi cúi đầu, không nói gì.




Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Những năm qua, ngươi chắc là đã phải chịu rất nhiều giày vò, thậm chí có ý nghĩ từ bỏ mạng sống, nhưng ngươi phải nghĩ về cha của ngươi, nghĩ về người nhà ngươi!”



Dạ Tuyết Nhi nhìn thoáng qua Dạ Lan ở bên cạnh, trầm lặng.



Diệp Huyên lại nói: “Nếu đã có cơ hội sống, thì nhất định phải sống thật tốt!”




Dạ Tuyết Nhi về phía Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ sống tốt!”



Nói xong, nàng ta tháo dây chuyền trên cổ mình xuống, sau đó đưa cho Diệp Huyên: “Gỗ thần phượng hoàng ở trong này, ngươi cầm đi!”



Diệp Huyên cũng không từ chối, hắn cầm lấy dây chuyền kia, lập tức cảm thấy một lực lượng nóng như lửa truyền đến.



Gỗ thần phượng hoàng!



Sau khi nhận được gỗ thần phượng hoàng, Diệp Huyên nhìn về phía Dạ Lan, hắn chắp tay làm lễ: “Dạ tiền bối, còn có Mộ Thanh cô nương, ân tình hôm nay của hai vị, Diệp Huyên ta sẽ nhớ kỹ! Ngày sau nếu có gì cần, hai vị có thể phái người đến Phù Văn Tông, trong khả năng cho phép, Diệp Huyên nhất định sẽ không từ chối!”



Thẩm Tinh Hà cũng nói: “Phù Văn Tông ta cũng nhớ kỹ!”



Nghe vậy, Mộ Thanh cười nói: “Hai vị, ta cũng nói dối, ta đúng là muốn để hai vị nợ Tội Thành một ân tình, đương nhiên, ta chỉ muốn có một bùa bảo vệ trong tương lai cho Tội Thành của ta”.



Dạ Lan ở bên cạnh nói: “Diệp thần sư chữa bệnh cho tiểu nữ, là nhà họ Dạ ta nợ ân tình của Diệp thần sư, nếu Diệp thần sư cần gì, dặn dò một tiếng là được!”



Diệp Huyên cười nói: “Hai vị, cho dù như thế nào, ân tình này ta nhớ kỹ! Ta còn có việc, không nán lại đây nữa! Cáo từ!”



Nói xong, hắn cùng Thẩm Tinh Hà còn có Liên Thiển và Tiểu Linh Nhi lập tức biến mất tại chỗ.



Đám Diệp Huyên đi rồi, Mộ Thanh nhẹ giọng nói: “Diệp thần sư này tuổi còn nhỏ, thực lực đã mạnh như thế, lại là Thần Phù Sư, hơn nữa, cô bé bên cạnh hắn còn là một vị Thần Đan Sư siêu cấp... Phúc duyên thâm hậu!”



Dạ Lan nhíu mày: “Thần Đan Sư siêu cấp?”



Mộ Thanh gật đầu: “Ta đã điều tra qua, cô bé kia có thể luyện chế kim đan tu di, Tông chủ của Luyện Đan Tông từng thỉnh cầu cô bé này gia nhập Luyện Đan Tông, nhưng hình như đã bị Diệp Huyên từ chối!”



Dạ Lan nhìn về phía xa xa ngoài cửa, nhẹ giọng nói: “Hôm nay coi như kết được một mối thiện duyên!”



....



Sau khi trở về Phù Văn Tông, Diệp Huyên lập tức bắt đầu động bút.



Vẽ bùa Thiên Địa!



....



Bùa Thiên Địa!


Đối với việc vẽ loại Bùa Thiên Địa này, Diệp Huyên cũng có phần lo lắng.
Bởi vì hắn không có nhiều tài liệu về nó.



Nếu lần này không thành công thì cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ không nào tiếp tục vẽ bùa Thiên Địa trong một khoảng thời gian ngắn.



Thế nên, nhất định phải thành công!




Sắp sửa khai chiến với Phệ Linh tộc rồi, nếu như trong tay có thêm bùa Thiên Địa thì hắn cũng coi như nắm giữ con át chủ bài nữa.



Thử nghĩ mà xem, nếu như dùng bùa Thiên Địa này với Phệ Linh tộc thì kích thích biết mấy.



Trong phòng, Diệp Huyên tập trung tinh thần vẽ hết tấm này đến tấm khác.



Hắn rất nghiêm túc vẽ bởi vì hắn chỉ có duy nhất một cơ hội này, hắn không muốn thất bại!




Đám người Thẩm Tinh Hà cũng không quấy rầy Diệp Huyên, tất cả đều rời khỏi phòng.



Kỹ năng vẽ bùa của Diệp Huyên hiện giờ cũng chẳng thua kém gì bọn họ, nếu họ cứ ở đây sẽ khiến hắn phân tâm.



Bên ngoài điện.



Thẩm Tinh Hà lẳng lặng đứng đó, bên cạnh ông ta là Lưu Ung.



Thẩm Tinh Hà nói khẽ: “Từ giờ trở đi sẽ là khoảng thời gian giao chiến với Phệ Linh tộc!”



Lưu Ung nhìn Thẩm Tinh Hà, nói: “Tông chủ đang lo lắng sao?”



Thẩm Tinh Hà cười nói: “Sao có thể không lo đây? Trận chiến này ảnh hưởng trực tiếp vận mệnh của Phù Văn Tông chúng ta”.



Lưu Ung: “Phù Văn Tông chúng ta không còn đường lui nữa rồi! Chúng ta đã nhận tiểu sư tổ, nên cũng phải nhận luôn cả nhân quả của tiểu sư tổ”.



Thẩm Tinh Hà gật đầu: “Bất kể thế nào, giờ chúng ta cũng chỉ có thể đi theo tiểu sư tổ đến cùng thôi! Ngươi chuẩn bị trước đi, chúng ta sắp phải lên đường đến Phệ Linh tộc rồi!”



Lưu Ung gật đầu.



Ở Võ Quốc.



Chia tay Diệp Huyên xong, Võ Thắng Nam trở lại Võ Quốc rồi bắt đầu bế quan.



Rõ ràng nàng ấy cũng thu hoạch được phần nào từ những bí cảnh tu luyện.



Hôm nay là ngày Võ Thắng Nam xuất quan.



Nàng vừa ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy một ông lão, ông ta hơi cúi người hành lễ rồi nói: “Tiểu thư, quốc chủ cho mời”.



Võ Thắng Nam gật đầu, rồi bóng dáng nàng liền mất hút.



Sau đó, Võ Thắng Nam lẳng lặng xuất hiện trong Võ Điện, nơi này còn một người đàn ông trung niên khác.



Đó chính là quốc chủ Võ Quốc – Võ Trần.



Võ Trần liếc Võ Thắng Nam: “Đột phá rồi à?”



Võ Thắng Nam gật đầu.



1642589542263.png


Ông ta cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng lại không muốn cứ thế dâng cơ nghiệp Võ Quốc cho người ngoài hưởng.



Nhưng ngoài Võ Thắng Nam, thế hệ trẻ của Võ Quốc không một ai đủ khả năng dẫn dắt Võ Quốc tiếp tục phát triển.




Nhưng ông ta cũng biết, nếu cứ tiếp tục cái đà này, thế hệ trẻ của Võ Quốc chẳng ai có thể áp chế được Võ Thắng Nam.



Đúng lúc này, Võ Thắng Nam đột nhiên cất lời: “Nếu phụ thân cảm thấy ta là một mối nguy đối với địa vị của đại ca, ta có thể từ chức thống lĩnh Kỵ binh Táng Thần, đồng thời rời khỏi Võ Quốc”.



Võ Trần nhìn Võ Thắng Nam: “Có ý gì?”



Võ Thắng Nam nói khẽ: “Chẳng phải từ trước tới giờ phụ thân luôn đề phòng ta đấy sao?”




Võ Trần im lặng không nói.



Võ Thắng Nam tiếp lời: “Cơ nghiệp của Võ Quốc sẽ không giao cho nữ nhân tiếp quản, sự tồn tại của ta lại là trở ngại với quốc chủ đời tiếp theo, bây giờ phụ thân cùng các vị trưởng lão vẫn còn thì có thể áp chế được ta, nhưng khi thực lực của ta ngày càng mạnh, chẳng bao lâu nữa, ngay cả phụ thân cũng không thể áp chế được, vậy thì thế hệ trẻ lại càng chẳng người nào có thể là đối thủ của ta được cả. Hơn nữa, ta lại còn đang cai quản kỵ binh Táng Thần, thế nên phụ thân và các trưởng lão vẫn luôn phải dè chừng”.



Võ Trần không nói gì.



Võ Thắng Nam: “Một quân chủ anh minh sẽ không để quốc chủ đời tiếp theo phải chịu uy hiếp, mà ta lại chính là mối uy hiếp ấy!”



“Sai rồi!”



Đúng lúc này, một ông lão xuất hiện phía sau Võ Thắng Nam.



Người này là Võ Kiên – quốc chủ đời trước của Võ Quốc, cũng là ông nội của Võ Thắng Nam.



Vừa thấy Võ Kiên, Võ Trần vội vàng đứng lên cung kính hành lễ.



Có thể nói Võ Kiên chính là người mạnh nhất Võ Quốc hiện nay – trụ cột không thể thiếu của Võ Quốc.



Sau khi bước hẳn vào điện, Võ Kiên lạnh lùng nhìn liếc qua Võ Trần: “Ngươi hồ đồ rồi hả?”



Võ Trần thoáng do dự, rồi nói: “Phụ vương có ý gì?”



Võ Kiên lạnh lùng đáp: “Vì sao Võ Quốc chúng ta có thể truyền thừa đến tận bây giờ? Là bởi vì thực lực cường đại! Bao đời quốc chủ từ xưa đến giờ dù cũng có tranh đấu, nhưng không bao giờ để xảy ra chuyện hủy diệt thiên tài chỉ vì muốn ngồi vững chỗ. Nhân tài là nguyên khí của quốc gia, người trong hoàng gia mới là căn cơ của hoàng thất. Nếu đám con trai kia của ngươi có bản lĩnh thì tất nhiên hoàng vị sẽ thuộc về bọn chúng, còn không, dù chúng có lên được ngai vị thì cũng có thể làm gì được? Tương lai sẽ bị kẻ khác kéo xuống mà thôi!”



Võ Trần không dám ho he.



Võ Kiên quay lại nhìn Võ Thắng Nam: “Con à, con muốn trở thành quốc chủ Võ Quốc cũng được. Nhưng ông nội chỉ có duy nhất một yêu cầu, đó là nếu sau này Võ Quốc chúng ta có con cháu nào giỏi giang, con hãy truyền ngai vàng cho con cháu Võ gia chúng ta. Suy cho cùng, đây cũng là cơ nghiệp mà tổ tiên để lại, không thể dâng hết cho người ngoài được!”



Võ Thắng Nam chỉ lắc đầu: “Con không cần!”



Võ Kiên thấp giọng thở dài: “Tạm thời cứ gác lại chuyện này đã. Về chuyện hợp tác với thư viện Vạn Duy để đánh nhau với Phệ Linh, con thấy thế nào?”



Võ Thắng Nam ngẫm nghĩ, sau đó mới nói: “Trước tiên quan sát tình xem sao”.



Võ Kiên nói: “Không tham gia sao? Ý của ta là, chẳng phải Diệp Huyên đã đồng ý với con rằng nếu như chúng ta giúp đỡ thì sẽ cho chúng ta lợi ích sao?”


Võ Thắng Nam lắc đầu: “Ở thời buổi loạn lạc như thế này, khư khư giữ được mình đã là tốt lắm rồi!”



Võ Kiên nhíu mày: “Con à, nếu con biết gì thì cứ việc nói thẳng!”



Võ Thắng Nam trầm giọng: “Lúc ở trong bí cảnh con đã biết được một chuyện. Đó là cứ mỗi một triệu năm thì Ngũ Duy sẽ lại gặp phải kiếp nạn”.




Võ Kiên hỏi: “Kiếp nạn của Ngũ Duy? Là sao?”



Võ Thắng Nam đáp: “Sở dĩ thời đại Bạch Ác trống rỗng cũng là bởi vì kiếp nạn này! Kiếp nạn xảy ra, chúng sinh đều bị hủy diệt!”



Võ Kiên nghe thấy vậy liền tỏ ra kinh ngạc: “Chúng sinh đều bị hủy diệt? Nghiêm trọng tới mức đó sao?”



Võ Thắng Nam nói khẽ: “Cả một thời đại bị xóa bỏ”.



Võ Kiên trầm mặc.




Đúng lúc này, Võ Thắng Nam lại nói: “Tiên Tri biết việc này, cũng từng đề cập đến nó, có khả năng sự biến mất của ông ấy có liên quan đến việc này!”



Võ Trần đột nhiên nói: “Sao ngươi biết?”



Võ Thắng Nam: “Đạo tắc bên trong tháp của Diệp Huyên nói thế, nàng ấy từng đi theo Tiên Tri một thời gian”.



Võ Trần nói khẽ: “Vậy chắc hẳn việc đó là thật rồi”.



Võ Thắng Nam nhìn Võ Kiên: “Đám yêu ma quỷ quái ngày càng xuất hiện nhiều ở Ngũ Duy, Võ Quốc không nên tiếp tục tham dự vào, cứ để mình con là đủ rồi”.



Võ Kiên hỏi Võ Thắng Nam: “Là sao?”



Võ Thắng Nam nói khẽ: “Con muốn đi ra ngoài trải nghiệm xem sao. Chỉ lấy danh nghĩa của cá nhân con, mọi người đừng nhúng tay vào, như vậy nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì Võ Quốc cũng không bị ảnh hưởng”.



Võ Trần trầm giọng: “Ngươi theo phe nào?”



Võ Thắng Nam nói: “Diệp Huyên!”



Võ Trần hỏi: “Vì sao? Bởi vì thực lực của hắn?”



Võ Thắng Nam lắc đầu: “Không phải!”



Võ Trần lại hỏi: “Vậy thì tại sao?”



Võ Thắng Nam ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Bởi vì hắn có nhiều người chống lưng”.



Võ Trần: “…”



Võ Thắng Nam lại nói: “Phụ thân yên tâm, ta không muốn tranh đoạt hoàng vị, nếu như ta có ý định đó, phụ thân chắc chắn không ngăn cản được ta, tại Võ Quốc bây giờ, ngoài ông nội ra không ai có thể giết chết ta được. Mà ta, có được ngày hôm nay không thể không kể đến công lao bồi dưỡng của Võ Quốc, giờ ta lấy danh nghĩa cá nhân đi tìm Diệp Huyên, nếu như chúng ta thắng, ta sẽ cố giành lợi ích về cho Võ Quốc, nếu thua cũng chỉ một mình ta chết, không làm liên lụy đến Võ Quốc”.



Nói xong, nàng hơi cúi đầu thi lễ với hai người rồi quay gót rời đi.



Lúc này, Võ Trần đột nhiên chỉ một cái, một viên đá không gian liền xuất hiện trước mặt Võ Thắng Nam: “Cầm lấy đi, nếu gặp phải nguy hiểm thì cứ truyền tin về cho ta”.



Võ Thắng Nam lắc đầu: “Ta không cần”.



Nàng vừa dứt lời đã không thấy bóng dáng đâu nữa.



Trong điện, Võ Trần trầm mặc.



Võ Kiên đột nhiên nói: “Ngươi nghĩ thế nào?”



Trong mắt Võ Trần lóe lên một tia phức tạp: “Nếu con bé là nam thì tốt biết mấy”.



Nếu Võ Thắng Nam là nam, chắc chắn nàng sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí quốc chủ đời tiếp theo của Võ Quốc. Đáng tiếc, đó chỉ là nếu mà thôi

1642589558423.png