Mà lúc này, Liên Thiển lại nói: “Nhưng có một nhóc có thể!”
Nói xong, nàng ta nhìn về phía bụng của Diệp Huyên: “Tiểu Linh Nhi ra đây đi!”
Liên Thiển vừa dứt lời, Tiểu Linh Nhi đã xuất hiện trước mặt ba người Diệp Huyên, Tiểu Linh Nhi nhìn về phía Liên Thiển, Liên Thiển cười nói: “Luyện đan đi!”
Luyện đan!
Tiểu Linh Nhi sáng mắt lên: “Đan gì?”
Bây giờ cô bé ngoại trừ trồng cây ra, thì chính là luyện đan!
Liên Thiển nói: “Đưa Đan Kinh của ngươi cho ta!”
Tiểu Linh Nhi gật đầu, cô bé vội vàng đưa quyển Đan Kinh cho Liên Thiển, sau khi Liên Thiển lật sách một hồi, nàng ta chỉ vào một trang trong đó: “Luyện cái này, đan Hàn Linh!”
Tiểu Linh Nhi chớp chớp mắt: “Vật liệu!”
Liên Thiển xoay người về phía Dạ Lan, Dạ Lan vội nói: “Vật liệu để ta tìm, để ta tìm!”
Nói xong, ông ta nhìn thoáng qua Đan Kinh, sau đó nhìn về phía Mộ Thanh ở bên cạnh: “Mộ tiểu thư...”
Mộ Thanh nhìn lướt qua những vật liệu trong quyển Đan Kinh, sau đó nhẹ giọng nói: “Chờ ta một lát!”
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Diệp Huyên nhìn về phía Dạ Tuyết Nhi, cô gái này rất dịu dàng ít nói, từ sau khi nói lời chào, thì không nói thêm một câu nào nữa.
Diệp Huyên cười nói: “Dạ cô nương, chẳng lẽ cô không vui sao?”
Nghe vậy, Dạ Lan nhìn về phía Diệp Huyên: “Sống chết, tất cả đều đã được định trước!”
Diệp Huyên trầm lặng. Hắn biết, cô gái trước mặt đây hiển nhiên là đã nhận mệnh, hoặc là nói, đối phương căn bản không ôm bất kỳ hy vọng gì đối với cách của Liên Thiển!
Chỉ chốc lát, Mộ Thanh đã về tới, nàng ta lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Liên Thiển, Liên Thiển đưa ngay cho Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi vỗ tay, sau đó lấy ra một lò luyện đan, tiếp theo, nàng ta bắt đầu luyện đan ngay trước mắt mọi người!
Không thể không nói, tuy rằng Tiểu Linh Nhi bình thường rất ham chơi, nhưng đến khi luyện đan, cô bé lại vô cùng nghiêm túc.
Chỉ chốc lát, từ trong lò luyện đan truyền ra mùi đan, lúc này, Tiểu Linh Nhi vỗ tay, nắp lò luyện đan đột nhiên bay ra, ngay sau đó, một viên đan dược màu xanh lam nhẹ nhàng bay ra từ trong lò luyện đan. Khi viên đan này xuất hiện, nhiệt độ trong điện lại hạ xuống rất nhiều.
Liên Thiển nhận lấy viên đan kia, sau đó nàng ta đi đến trước mặt Dạ Tuyết Nhi, nàng ta đưa viên đan cho Dạ Tuyết Nhi: “Uống đi!”
Dạ Tuyết Nhi không nói gì, lập tức nhận lấy viên đan và uống, nàng ta vừa nuốt xuống, một luồng hàn khí mạnh mẽ thổi quét ra từ trong cơ thể nàng ta.
Dạ Lan nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi, lúc này, Liên Thiển đột nhiên nói: “Không cần lo lắng, đan dược kia có thể bảo vệ tâm mạch của nàng ta, khiến cho tâm mạch của nàng ta không bị hàn khí trong cơ thể chiếm đoạt: “
Khuôn mặt Dạ Lan thả lỏng, ông ta nhìn về phía Dạ Tuyết Nhi, trong mắt đầy vẻ nuông chiều.
Lúc này, Liên Thiển lại nói: “Kế tiếp, việc nàng ta phải làm chính là phải áp chế hàn khí trong cơ thể mình, phải học được cách khống chế chúng, lúc trước ngươi không thể khống chế, nhưng bây giờ đã có viên đan dược kia bảo vệ tâm mạch của ngươi, ngươi sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, cho nên, hiện tại ngươi có thể thử khống chế những hàn khí này, khiến chúng làm theo ý ngươi!”
Nói xong, nàng ta dừng một chút, lại nói: “Ngươi nhất định phải học cách khống chế chúng, nếu không, khi tác dụng của đan dược biến mất, ngươi khó tránh khỏi cái chết!”
Dạ Tuyết Nhi hơi cúi đầu, không nói gì.
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Những năm qua, ngươi chắc là đã phải chịu rất nhiều giày vò, thậm chí có ý nghĩ từ bỏ mạng sống, nhưng ngươi phải nghĩ về cha của ngươi, nghĩ về người nhà ngươi!”
Dạ Tuyết Nhi nhìn thoáng qua Dạ Lan ở bên cạnh, trầm lặng.
Diệp Huyên lại nói: “Nếu đã có cơ hội sống, thì nhất định phải sống thật tốt!”
Dạ Tuyết Nhi về phía Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ sống tốt!”
Nói xong, nàng ta tháo dây chuyền trên cổ mình xuống, sau đó đưa cho Diệp Huyên: “Gỗ thần phượng hoàng ở trong này, ngươi cầm đi!”
Diệp Huyên cũng không từ chối, hắn cầm lấy dây chuyền kia, lập tức cảm thấy một lực lượng nóng như lửa truyền đến.
Gỗ thần phượng hoàng!
Sau khi nhận được gỗ thần phượng hoàng, Diệp Huyên nhìn về phía Dạ Lan, hắn chắp tay làm lễ: “Dạ tiền bối, còn có Mộ Thanh cô nương, ân tình hôm nay của hai vị, Diệp Huyên ta sẽ nhớ kỹ! Ngày sau nếu có gì cần, hai vị có thể phái người đến Phù Văn Tông, trong khả năng cho phép, Diệp Huyên nhất định sẽ không từ chối!”
Thẩm Tinh Hà cũng nói: “Phù Văn Tông ta cũng nhớ kỹ!”
Nghe vậy, Mộ Thanh cười nói: “Hai vị, ta cũng nói dối, ta đúng là muốn để hai vị nợ Tội Thành một ân tình, đương nhiên, ta chỉ muốn có một bùa bảo vệ trong tương lai cho Tội Thành của ta”.
Dạ Lan ở bên cạnh nói: “Diệp thần sư chữa bệnh cho tiểu nữ, là nhà họ Dạ ta nợ ân tình của Diệp thần sư, nếu Diệp thần sư cần gì, dặn dò một tiếng là được!”
Diệp Huyên cười nói: “Hai vị, cho dù như thế nào, ân tình này ta nhớ kỹ! Ta còn có việc, không nán lại đây nữa! Cáo từ!”
Nói xong, hắn cùng Thẩm Tinh Hà còn có Liên Thiển và Tiểu Linh Nhi lập tức biến mất tại chỗ.
Đám Diệp Huyên đi rồi, Mộ Thanh nhẹ giọng nói: “Diệp thần sư này tuổi còn nhỏ, thực lực đã mạnh như thế, lại là Thần Phù Sư, hơn nữa, cô bé bên cạnh hắn còn là một vị Thần Đan Sư siêu cấp... Phúc duyên thâm hậu!”
Dạ Lan nhíu mày: “Thần Đan Sư siêu cấp?”
Mộ Thanh gật đầu: “Ta đã điều tra qua, cô bé kia có thể luyện chế kim đan tu di, Tông chủ của Luyện Đan Tông từng thỉnh cầu cô bé này gia nhập Luyện Đan Tông, nhưng hình như đã bị Diệp Huyên từ chối!”
Dạ Lan nhìn về phía xa xa ngoài cửa, nhẹ giọng nói: “Hôm nay coi như kết được một mối thiện duyên!”
....
Sau khi trở về Phù Văn Tông, Diệp Huyên lập tức bắt đầu động bút.
Vẽ bùa Thiên Địa!
....
Bùa Thiên Địa!
Đối với việc vẽ loại Bùa Thiên Địa này, Diệp Huyên cũng có phần lo lắng.
Bởi vì hắn không có nhiều tài liệu về nó.
Nếu lần này không thành công thì cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ không nào tiếp tục vẽ bùa Thiên Địa trong một khoảng thời gian ngắn.
Thế nên, nhất định phải thành công!
Sắp sửa khai chiến với Phệ Linh tộc rồi, nếu như trong tay có thêm bùa Thiên Địa thì hắn cũng coi như nắm giữ con át chủ bài nữa.
Thử nghĩ mà xem, nếu như dùng bùa Thiên Địa này với Phệ Linh tộc thì kích thích biết mấy.
Trong phòng, Diệp Huyên tập trung tinh thần vẽ hết tấm này đến tấm khác.
Hắn rất nghiêm túc vẽ bởi vì hắn chỉ có duy nhất một cơ hội này, hắn không muốn thất bại!
Đám người Thẩm Tinh Hà cũng không quấy rầy Diệp Huyên, tất cả đều rời khỏi phòng.
Kỹ năng vẽ bùa của Diệp Huyên hiện giờ cũng chẳng thua kém gì bọn họ, nếu họ cứ ở đây sẽ khiến hắn phân tâm.
Bên ngoài điện.
Thẩm Tinh Hà lẳng lặng đứng đó, bên cạnh ông ta là Lưu Ung.
Thẩm Tinh Hà nói khẽ: “Từ giờ trở đi sẽ là khoảng thời gian giao chiến với Phệ Linh tộc!”
Lưu Ung nhìn Thẩm Tinh Hà, nói: “Tông chủ đang lo lắng sao?”
Thẩm Tinh Hà cười nói: “Sao có thể không lo đây? Trận chiến này ảnh hưởng trực tiếp vận mệnh của Phù Văn Tông chúng ta”.
Lưu Ung: “Phù Văn Tông chúng ta không còn đường lui nữa rồi! Chúng ta đã nhận tiểu sư tổ, nên cũng phải nhận luôn cả nhân quả của tiểu sư tổ”.
Thẩm Tinh Hà gật đầu: “Bất kể thế nào, giờ chúng ta cũng chỉ có thể đi theo tiểu sư tổ đến cùng thôi! Ngươi chuẩn bị trước đi, chúng ta sắp phải lên đường đến Phệ Linh tộc rồi!”
Lưu Ung gật đầu.
Ở Võ Quốc.
Chia tay Diệp Huyên xong, Võ Thắng Nam trở lại Võ Quốc rồi bắt đầu bế quan.
Rõ ràng nàng ấy cũng thu hoạch được phần nào từ những bí cảnh tu luyện.
Hôm nay là ngày Võ Thắng Nam xuất quan.
Nàng vừa ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy một ông lão, ông ta hơi cúi người hành lễ rồi nói: “Tiểu thư, quốc chủ cho mời”.
Võ Thắng Nam gật đầu, rồi bóng dáng nàng liền mất hút.
Sau đó, Võ Thắng Nam lẳng lặng xuất hiện trong Võ Điện, nơi này còn một người đàn ông trung niên khác.
Đó chính là quốc chủ Võ Quốc – Võ Trần.
Võ Trần liếc Võ Thắng Nam: “Đột phá rồi à?”
Võ Thắng Nam gật đầu.