Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 3272-3277




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hư Vô Duy Độ.



Đây là một nơi vô cùng thần bí, nơi này chỉ có Tiên Tri từng đi vào và còn sống bước ra.



Đối với nơi này, các cao thủ của vũ trụ Ngũ Duy vừa đầy tò mò lại vừa sợ hãi.




Ngày hôm nay, Nguyên Thiên và Nguyên Chiến đến Hư Vô Duy Độ, nhưng hai người vẫn chưa đi vào, mà ở bên ngoài lối vào Hư Vô Duy Độ.



Nguyên Thiên cung kính hành lễ với Hư Vô Duy Độ: “Bái kiến lão Thiên!”



Lúc này, một ông lão xuất hiện ở lối vào, ông lão lưng hơi gù, tóc xoã thưa, thoạt nhìn trông rất già nua.



Nhưng hai người bọn Nguyên Thiên ở trước mặt ông lão này đến thở mạnh cũng không dám!




Ông lão bảo vệ lăng mộ của Hư Vô Duy Độ!



Tại vũ trụ Ngũ Duy, có ba nơi mà cho dù là sáu cao thủ mạnh nhất cũng phải có lòng kính nể, Hư Vô Duy Độ này chính là một trong số đó!



lão Thiên nhìn thoáng qua hai người bọn Nguyên Thiên: “Chuyện gì?”



Nguyên Thiên cung kính hành lễ: “Đưa quan tài đi!”



lão Thiên nhẹ giọng nói: “Phệ Linh tộc của ngươi gửi ở đây sáu chiếc quan tài, muốn đưa đi mấy chiếc?”



Nguyên Thiên trầm giọng nói: “Ba chiếc!”



Lão Thiên gật đầu, xoay người rời đi.



Nguyên Thiên nhìn thoáng qua lão Thiên, nhẹ giọng nói: “Nhị thúc, lão Thiên này rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào?”



Nguyên Chiến trầm giọng nói: “Sâu không lường được!”



Nguyên Thiên trầm giọng: “Nghe nói năm đó chỉ có Tiên Tri từng đi vào, cũng không biết bên trong rốt cuộc là cái gì!”



Nguyên Chiến nói: “Tổ tiên của Phệ Linh tộc ta đã từng chiến đấu với lão Thiên này!”



Nguyên Thiên hỏi: “Kết quả như thế nào?”



Nguyên Chiến lắc đầu: “Không biết kết quả! Nhưng, nói thật, ở thời đại đó, người có thể chắc chắn áp chế được lão Thiên này sợ là cũng chỉ mình Tiên Tri!”



Tiên Tri!



Nguyên Thiên gật đầu, nếu như Tiên Tri không biến mất, e rằng vũ trụ Ngũ Duy này vẫn rất bình yên! Vào thời đó, các thế gia vọng tộc lớn thậm chí cả những vùng cấm địa này đều lựa chọn ở ẩn, không dám ra ngoài dạo chơi. Cho dù một khoảng thời gian sau khi Tiên Tri biến mất, bọn họ cũng không dám đi ra.



Bao gồm cả Phệ Linh tộc!



Đúng lúc này, lão Thiên lại xuất hiện ở trước mặt hai bọn họ, ông ta vung tay phải lên, ba chiếc quan tài hiện ra trước mặt ba người.



Nguyên Thiên vội hành lễ: “Đa tạ!”



lão Thiên nhìn Nguyên Thiên, không nói gì.



Nguyên Thiên vội vàng lấy ra một chiếc bình màu đen đưa cho lão Thiên, trong bình này có chứa đầy một triệu thể linh hồn!



Lão Thiên nhận lấy chiếc bình, xoay người rời đi.


Ông ta đi rất chậm, nhìn trông rất yếu.
Nguyên Thiên vội thu hồi ba chiếc quan tài, sau đó xoay người rời đi rời đi cùng Nguyên Chiến.



Phù Văn Tông.



Sau khi Diệp Huyên và Diệp Liên trở về Phù Văn Tông, Diệp Huyên về phòng của mình, hắn lấy ra một quyển sách cổ.




Chính là quyển sách cổ bùa Thiên Địa mà nữ phu tử tặng hắn.



Bùa Thiên Địa!



Bùa chú xếp trên cả bùa bảy sắc!



Nếu hắn có thể vẽ ra loại bùa này, hắn có thể dựa vào loại bùa này chống lại những cao thủ tương tự như Diệp Liên.




Không biết đánh thắng được hay không, nhưng có thể đánh!



Mà hiện nay nếu hắn một mình đấu, vẫn là không đánh lại được Diệp Liên.



Diệp Huyên mở sách cổ, sau khi nhìn một lát, Diệp Huyên nhíu mày thật sâu, bởi vì hắn phát hiện, điều kiện để vẽ được bùa Thiên Địa này cực kỳ hà khắc!



Muốn vẽ loại bùa Thiên Địa này, cho dù là khí hỗn độn cũng không đủ tư cách!



Ngoài ra còn một vài vật liệu linh tinh mà hắn còn chưa từng nghe qua!



Khó!



Diệp Huyên tối sầm mặt, muốn luyện chế bùa Thiên Địa này không phải khó bình thường!



Không đúng!



Dường như nhớ ra gì đó, Diệp Huyên mắt sáng lên, hắn thiếu chút nữa quên Tiểu Linh Nhi!



Mặc dù hắn không có linh khí tốt hơn cả khí hỗn độn, nhưng mà Tiểu Linh Nhi có!



Linh khí Tiểu Linh Nhi dùng để luyện đan kia nhất định có thể vẽ bùa Thiên Địa!



Nhưng những vật liệu này là một vấn đề lớn!



Sau khi suy nghĩ, Diệp Huyên ra khỏi phòng, tìm thấy Thẩm Tinh Hà.



Diệp Huyên lấy quyển bùa Thiên Địa kia ra đưa cho Thẩm Tinh Hà: “Lão Thẩm, xem đi!”



Thẩm Tinh Hà nhìn thoáng qua Diệp Huyên, sau đó nhận lấy quyển bùa Thiên Địa kia, một lát sau, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.



Lão Thẩm nhìn về phía Diệp Huyên, run giọng nói: “Bùa Thiên Địa?”



Diệp Huyên gật đầu: “Là phu tử cho ta, nàng ta nói là do Tiên Tri nghiên cứu ra, vào lúc đó, chỉ có tổ sư và Tiên Tri có thể vẽ ra!”



Lão Thẩm trầm giọng nói: “Điều kiện vẽ bùa này rất khó, trong đó có hai loại vật liệu cho dù là Phù Văn Tông ta cũng không có”.



Diệp Huyên vội vàng hỏi: “Hai loại nào?”



Lão Thẩm nói: “Đá sao trời, gỗ phượng hoàng!”



Diệp Huyên hỏi: “Còn lại thì sao?”



Lão Thẩm nói : “Những vật còn lại Phù Văn Tông ta đều có, nhưng cũng không nhiều!”
Nói xong, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Khó nhất chính là huyền khí, bùa này cần có huyền khí cực mạnh mới được, cho dù là khí hỗn độn cũng không được, mà hiện nay, ta không tìm ra huyền khí nào cao cấp hơn khí hỗn độn!”



Diệp Huyên cười nói: “Huyền khí ta có! Bây giờ ta thiếu chính là vật liệu!”



Lão Thẩm kinh ngạc nói: “Tiểu sư tổ có huyền khí?”




Diệp Huyên gật đầu: “Huyền khí có, nhưng mà không có vật liệu!”



Lão Thẩm trầm lặng một lúc, sau đó nói: “Chuyện vật liệu này để ta nghĩ cách!”



Diệp Huyên nhìn lão Thẩm, lão Thẩm nói: “Cậu đi cùng ta một chuyến đến Tội Thành, nơi đó có lẽ có những vật mà chúng ta cần!”



“Tội Thành?”




Diệp Huyên hỏi: “Đó là nơi nào?”



Lão Thẩm nói: “Đó là một nơi hỗn loạn, nơi đó tốt xấu lẫn lộn, đủ mọi hạng người, nhưng nơi đó cũng là thiên đường giao dịch, bởi vì ở đó ngươi có thể mua được bất kỳ thứ gì ngươi muốn!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Được, chúng ta đến Tội Thành! Việc này không nên chậm trễ, bây giờ đi ngay thôi!”



Lão Thẩm gật đầu.







Hai người rất nhanh đã rời khỏi Phù Văn Tông, tiến đến Tội Thành.



Tội Thành.



Đây là một nơi rất đặc biệt, nơi này không thuộc về bất cứ một thế lực nào, mà ở đây, như lời lão Thẩm nói, tốt xấu lẫn lộn, loại người nào cũng có.



Điều đáng nói là Tội Thành này có thể được coi là thành phồn hoa nhất trong số những đô thành của vũ trụ Ngũ Duy!



Bởi vì nơi này tự do!



Sau khi Diệp Huyên và lão Thẩm bước vào Tội Thành, Diệp Huyên tò mò nhìn xung quanh, không thể không nói, Tội Thành này thật phồn hoa, bên trong toà thành, người đi tấp nập, náo nhiệt lạ thường.



Diệp Huyên đột nhiên nói: “Lão Thẩm, Tội Thành này do người nào quản?”



Lão Thẩm nói: “Thành chủ Tội Thành Mộ Uyên! Tội Thành có được sự phồn hoa như hiện nay không thể tách rời khỏi kinh doanh của Mộ gia, đặc biệt là Mộ Thanh con gái của Mộ Uyên, một nhân tài kinh doanh hiếm có, thương hội Thái Bình lớn nhất ở vũ trụ Ngũ Duy hiện tại chính là do một tay nàng ta lập nên, lần này chúng ta đến cũng là tìm nàng ta nhờ giúp đỡ!”



Diệp Huyên gật đầu, đang muốn nói, đúng lúc này, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt lão Thẩm và Diệp Huyên, người đàn ông cung kính hành lễ với hai người: “Thẩm tông chủ, Diệp thần sư, tiểu thư cho mời!”



Tiểu thư!



Diệp Huyên nhìn sang lão Thẩm, lão Thẩm cười nói: “Có lẽ chính là nàng ta rồi!”



Nói xong, ông ta nhìn về phía người đàn ông, nói: “Dẫn đường đi!”



Người đàn ông lại hành lễ, sau đó nói: “Hai vị đi theo ta!”



Nói xong, hắn hướng về một bên bước đi.

1642486993527.png


Cô gái này chính là Mộ Thanh đại tiểu thư của Tội Thành.



Mộ Thanh đi đến trước mặt Diệp Huyên và Thẩm Tinh Hà, nàng ta chắp tay làm lễ, cười nói: “Thẩm tông chủ và Diệp thần sư đến Tội Thành, ta vốn nên tự mình đi nghênh đón, nhưng thân phận của ta đặc thù, nếu tự mình đi nghênh đón sẽ thu hút sự chú ý của người khác, hai vị đến đây, hẳn là không muốn có quá nhiều chuyện phiền toái, cho nên, chỉ có thể phái thuộc hạ đi tiếp, nếu có chỗ thất lễ, vẫn mong hai vị thứ lỗi!”



Lão Thẩm cười nói: “Đều là chuyện nhỏ! Mộ cô nương, thật không dám giấu diếm, lần này tới là có việc muốn nhờ!”




Mộ Thanh nói: “Hai vị muốn mua thứ gì?”



Lão Thẩm có chút kinh ngạc: “Làm sao cô biết?”



Mộ Thanh cười nói: “Với thân phận và thực lực của hai vị, việc mà ta có thể giúp được, sợ là cũng chỉ có bán chút đồ cho hai vị”.




Lão Thẩm cười nói: “Mộ cô nương trí tuệ hơn người, lần này chúng ta đến quả thật là muốn mua hai loại đồ vật”.



Mộ Thanh nói: “Không biết là vật gì?”



Lão Thẩm nói: “Đá Tinh Không, gỗ phượng hoàng!”



Mộ Thanh nghe vậy, lập tức cau mày.



Lão Thẩm hỏi: “Sao thế?”



Mộ Thanh trầm giọng nói: “Hai loại này đều thuộc loại thần vật trong truyền thuyết, đặc biệt là gỗ phượng hoàng. Lão Thẩm hẳn cũng biết, cái gọi là gỗ phượng hoàng chính là cây thần mà phượng hoàng từng cư trú, mà sức thiêu đốt của phượng hoàng cực kỳ mạnh, cây thần bình thường căn bản không chịu nổi lực lượng của nó, bởi vậy loại gỗ thần phượng hoàng lưu lại này rất ít!”



Thẩm Tinh Hà gật đầu: “Ta biết, cho nên mới đến nhờ Mộ cô nương giúp đỡ!”



Mộ Thanh im lặng một lát, sau đó nàng ta mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một cái hộp, nàng ta đưa hộp đến trước mặt Thẩm Tin Hà: “Hai vị trước tiên hãy nhìn vật này đã!”



Lão Thẩm mở ra, trong hộp là một tảng đá to bằng bàn tay, tảng đá trong suốt sáng long lanh tựa như vì sao, rất là đẹp.



Đá Tinh Không!



Thẩm Tinh Hà nhìn về phía Mộ Thanh: “Mộ cô nương, cô ra giá đi!”



Mộ Thanh cười nói: “Vật này hội tụ lực lượng sao trời hết sức thuần khiết, tác dụng rất lớn, ta không bán. Nhưng mà…”



Nói đến đây, nàng ta nhìn sang Diệp Huyên: “Nếu Diệp thần sư đã muốn, Mộ gia ta sẵn lòng từ bỏ nó, cũng không bán, chỉ tặng miễn phí cho Diệp thần sư, coi như kết mối thiện duyên!”



Nghe vậy, Thẩm Tinh Hà lập tức hiểu ra.



Mộ Thanh này muốn Diệp Huyên nợ Mộ gia một ân tình!



Đối phương muốn không phải Phù Văn Tông nợ ân tình, mà là muốn Diệp Huyên nợ, hiển nhiên, địa vị của Diệp Huyên đã ở trên Phù Văn Tông!



Nhưng cũng là lẽ thường, dù sao Diệp Huyên cũng là tiểu sư tổ của Phù Văn Tông, hắn nợ ân tình, chẳng phải cũng chính là Phù Văn Tông nợ ân tình hay sao? Hơn nữa, phía sau Diệp Huyên còn có một vị Nữ đế Tu La!



Nếu như Diệp Huyên bằng lòng nợ mối ân tình này, đối mộ gia mà nói, thật sự là kiếm được món hời lớn!



Diệp Huyên nhìn Mộ Thanh, cười nói: “Mộ cô nương vì sao không ra một cái giá?”


Mộ Thanh cười nói: “Mộ gia ta cũng không thiếu tiền!”
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó nói: “Vậy đa tạ !”



Nói xong, hắn nhận lấy đá Tinh Không.



Không có cách nào, hắn không thể cự tuyệt!




Bởi vì bây giờ hắn thật sự rất cần đá Tinh Không này, hắn muốn ba ngày sau khi tấn công Phệ Linh tộc vẽ ra được bùa Thiên Địa!



Mộ Thanh thấy Diệp Huyên nhận lấy, khoé miệng hơi nhếch lên: “Diệp thần sư, về phần gỗ thần phượng hoàng thì ta không có, nhưng ta biết ở đâu có, ta sẵn lòng dẫn ngươi đi, đương nhiên, ta không dám đảm bảo có thể lấy được hay không, vẫn mong thứ lỗi!”



Diệp Huyên gật đầu: “Mời Mộ cô nương dẫn đường!”



Mộ Thanh gật đầu: “Đi theo ta!”



Nói xong, nàng ta dẫn Diệp Huyên và Thẩm Tinh Hà rời khỏi tiểu viện.








Mộ Thanh dẫn Diệp Huyên và Thẩm Tinh Hà đến trước một toà phủ đệ xa hoa, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về hướng tòa phủ đệ kia.



Dạ phủ!



Diệp Huyên nhìn sang Mộ Thanh: “Mộ Thanh cô nương, đây là?”



Mộ Thanh cười nói: “Đây là Dạ tộc, mặc dù không sánh bằng ba thế tộc như Thái Cổ tộc, nhưng cũng không thể khinh thường!”



Lúc này, Thẩm Tinh Hà cũng khẽ gật đầu: “Dạ phủ, từng là tộc lớn đương thời, nhưng về sau không biết vì sao đột nhiên lựa chọn ở ẩn, đến sau này, bọn họ đã dần dần biến mất trước mọi người.”



Mộ Thanh gật đầu: “Có một vài thế gia ẩn náu rất sâu, Dạ tộc này chính là một trong số đó”.



Nói xong, nàng ta đi đến trước cổng, lúc này, một ông lão trông dáng vẻ giống quản gia xuất hiện trước mặt Mộ Thanh, ông lão hơi hành lễ: “Hoá ra là Mộ cô nương!”



Mộ Thanh cười nói: “Làm phiền tiền bối thông báo lên gia chủ Dạ gia, nói tông chủ Phù Văn Tông cùng Diệp thần sư đến thăm hỏi.”



Ông lão nhìn thoáng qua Diệp Huyên và Thẩm Tinh Hà ở gần đó, ông lão hơi hành lễ: “Hoá ra là Thẩm tông chủ và Diệp thần sư, mời hai vị đi theo ta!”



Nói xong, ông ta mở cổng, sau đó dẫn theo ba người bọn Diệp Huyên đi vào.



Bên trong phủ rất ít người, chỉ thỉnh thoảng có vài tên đầy tớ, có vẻ khá quạnh quẽ.



Diệp Huyên nhìn lướt qua bốn phía, hắn không cảm nhận thấy hơi thở hùng mạnh nào!



Nhưng càng như vậy, càng không đơn giản!



Rất nhanh, ba người bước vào trong một đại điện, lúc này, một người đàn ông trung niên ra đón, người đàn ông chắp tay làm lễ với ba người họ, cười nói: “Hoá ra là Thẩm huynh và Diệp thần sư còn cả Mộ tiểu thư đến thăm, không ra tiếp đón từ xa, mong thứ lỗi!”



Lúc này, giọng nói của Mộ Thanh vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Dạ Lan - tộc trưởng đương nhiệm của Dạ tộc!”



Diệp Huyên khẽ gật đầu, hắn không nói gì, vào những lúc như này nên để Thẩm Tinh Hà ra mặt.



Thẩm Tinh Hà cười cười: “Dạ huynh, ta cũng không vòng vo với ngươi, lần này tới, là muốn xin quý phủ một vật phẩm!”



Dạ Lan có chút tò mò: “Không biết là vật gì?”



Thẩm Tinh Hà nói: “Gỗ phượng hoàng!”



Dạ Lan nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.



Thấy thế, sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống, sợ là lần này không suôn sẻ như vậy rồi!

1642487010009.png


Thẩm Tinh Hà do dự một lát, sau đó nói: “Sao lại nói như thế?”



Dạ Lan thấp giọng thở dài: “Thể chất của con gái ta đặc biệt, từ nhỏ cơ thể đã giống như tảng băng, may mắn có gỗ thần phượng hoàng hộ thân, mới có thể ngăn chặn hàn khí trong cơ thể, nếu như không có gỗ thần phượng hoàng này, thì sợ là tiểu nữ không sống được quá nửa canh giờ!”




Thẩm Tinh Hà nhíu mày: “Thể chất đặc biệt?”



Dạ Lan gật đầu: “Ta cũng không biết là thể chất gì!”



Nói xong, lão ta chắp tay làm lễ: “Thẩm huynh, nếu là vật gì khác, ta thậm chí không cần chớp mắt, nhất định sẽ đưa cho ngươi, nhưng vật này liên quan đến tính mạng của tiểu nữ, thật sự xin lỗi!”



Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Tiền bối, có thể dẫn ta đi gặp thiên kim tiểu thư không? Ta không có ý gì khác, ta chỉ muốn xem xem có thể giúp gì không, nếu ta bất lực, ta và lão Thẩm sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không nói về gỗ thần phượng hoàng nữa, được không?”




Dạ Lan do dự một lát, sau đó gật đầu: “Cũng được! Để Diệp thần sư thử xem sao! Ba vị chờ một chút, ta đi gọi tiểu nữ ra!”



Nói xong, lão ta xoay người rời đi.



Trong điện, Thẩm Tinh Hà nhìn về phía Diệp Huyên: “Có nắm chắc không?”



Diệp Huyên lắc đầu cười: “Nào có nắm chắc, ta còn chưa nhìn thấy con gái của Dạ tộc trưởng!”



Thẩm Tinh Hà gật đầu: “Đợi lát xem xem, nếu thật sự không có cách nào, chúng ta cũng không gò ép!”



Diệp Huyên cười nói: “Đương nhiên!”



Một lát sau, Dạ Lan dẫn theo một cô gái đến đại điện, cô gái vừa bước vào đại điện, nhiệt độ của cả đại điện lập tức hạ xuống, ba người Diệp Huyên nhìn về phía cô gái. Cô gái khoảng tầm mười tám tuổi, mặc một chiếc váy dài màu trắng, cả người trông rất mềm yếu.



Mà trên người nàng ta tản ra một luồng hàn khí lạnh thấu xương!



Cô gái nhìn thoáng qua ba người Diệp Huyên, hơi hành lễ: “Dạ Tuyết Nhi bái kiến ba vị tiền bối!”



Diệp Huyên đi đến trước mặt Dạ Tuyết Nhi, hắn nhìn đánh giá Dạ Tuyết Nhi một lượt, nói khẽ trong lòng: “Liên Thiển cô nương, có biết nàng ta là thể chất gì không?”



Liên Thiển trầm lặng một lát, sau đó nàng ta đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Diệp Huyên, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn lên người Liên Thiển.



Liên Thiển nhìn đánh giá Dạ Tuyết Nhi, một lát sau, trong mắt nàng ta hiện lên vẻ kinh ngạc: “Linh thể hàn băng!”



“Linh thể hàn băng?”



Dạ Lan vội vàng nói: “Vị cô nương này, cô biết đây là thể chất gì?”



Liên Thiển gật đầu: “Hẳn là không sai! Nàng ta đây là linh thể hàn băng trong truyền thuyết, loại thể chất này vô cùng tốt, đặc biệt là khi tu luyện công pháp và võ kỹ hệ băng, quả thật là được trời ưu ái! Nhưng mà loại thể chất này cũng cực kỳ nguy hiểm, nếu tự nàng ta không thể chế ngự được, thì có thể sẽ chết bởi loại thể chất này.”



Dạ Lan run giọng nói: “Vị cô nương này, cô có cách nào có thể làm cho tiểu nữ chế ngự được thể chất này không?”



Liên Thiển lắc đầu: “Ta không có cách nào!”



Dạ Lan sửng sốt.