Diệp Huyên im lặng.
Bỗng, Trần Thiên khẽ cong ngón tay: “Giết”.
Nơi y chỉ là vị trí Diệp Huyên đang đứng. Bút Tru Thiên hóa thành một tia sáng trắng vọt tới với tốc độ khủng khiếp.
Diệp Huyên không dám xem thường, lập tức giơ kiếm chém ra.
Nhất Kiếm Vô Lượng!
Kiếm vừa ra, một luồng sức mạnh khổng lồ nổ tung trong Thư Giới. Diệp Huyên đã biến mất, nhưng ở nơi hắn vừa đứng là vết máu chảy dài.
Trần Thiên nheo mắt, chập tay lại dẫn đường: “Ngự”.
Bút Tru Thiên lại hóa thành quầng sáng trắng bao phủ lấy y. Diệp Huyên bất thình lình xuất hiện, kiếm Thiên Tru nện vào quầng sáng.
Uỳnh!
Quầng sáng chấn động rồi nứt nẻ, nhưng bản thân Diệp Huyên cũng bị bắn ngược đi.
Khi dừng lại, tay phải hắn đã rạn vỡ, có thể thấy được xương trắng hếu bên trong.
Hắn không khỏi nhìn cây bút kia với kẻ nghiêm trọng.
Liên Thiển lên tiếng: “Bút này không đơn giản chút nào, công được thủ được, hơn nữa cách thủ của nó cũng rất đáng gờm. Nó có thể phản lại sức mạnh của đối thủ, ngươi đã bị thương bởi chính sức mạnh của mình”.
Diệp Huyên cau mày: “Phản sức mạnh? Nghịch thiên đến vậy sao?"
Liên Thiển: “Phải. Không chỉ thế, nó còn hai khả năng khác. Một trong đó chính là sao chép chiêu thức của đối thủ để phản công, cẩn thận...”
Nàng ta vừa dứt lời, cây bút trên đầu Trần Thiên bỗng hóa thành một thanh kiếm, biến thành kiếm quang tấn công Diệp Huyên.
Diệp Huyên sửng sốt.
Kia chính là Nhất Kiếm Vô Lượng!
Thanh kiếm do bút Tru Thiên hóa thành lại có thể thi triển kiếm kỹ này ư?
Nhưng sau đó, sắc mặt hắn trở nên kỳ quặc.
Kia là kiếm.
Nếu cây bút này biến thành hình dạng nào khác như đao thì hắn còn có thể e dè trước sức mạnh của nó, nhưng nó lại hóa thành kiếm...
Diệp Huyên không tránh không né, mặc cho thanh "kiếm" kia đâm vào giữa trán.
Giọng Liên Thiển vang lên: “Ta cũng hết lời với ngươi...”