Diệp Huyên cau mày: “Đây là?"
Giọng Liên Thiển vang lên: “Cẩn thận! Đây là Thư Khí!"
Diệp Huyên đang toan mở miệng thì tầng sương trên người Trần Thiên bỗng hóa thành một con rồng lao về phía hắn.
Diệp Huyên nheo mắt lại, bước về trước, vung kiếm bổ xuống. Ánh sáng đỏ lặng lẽ lóe lên trên mũi kiếm.
Ruỳnh!
Con rồng trắng bị đường kiếm của hắn chặn lại, nhưng có vô số làn khói trắng tuôn ra, khiến thân thể hắn lập tức bị ăn mòn khi vừa tiếp xúc.
Diệp Huyên lấy làm kinh hãi, không dám giằng co nữa mà lui về sau. Rồng trắng rít lên một tiếng, lại nhào về phía hắn.
Diệp Huyên tung ra Nhất Kiếm Vô Lượng.
Ầm!
Rồng trắng vỡ vụn trước một chiêu này, Diệp Huyên cũng biến mất.
Ở đầu kia, Trần Thiên đang muốn ra tay thì chợt cau mày khi không phát hiện thấy tung tích Diệp Huyên.
Y đột nhiên xoay người, sau đó đối mặt với lưỡi kiếm Thiên Tru chỉ vào giữa trán mình.
Trần Thiên không chút do dự dùng tay phải nắm lấy lưỡi kiếm, mà Diệp Huyên cũng vung kiếm lên.
Xoẹt!
Năm ngón tay Trần Thiên bị gọt đi mất, nhưng nắm đấm của y cũng đã lao vào ngực Diệp Huyên.
Ầm!
Diệp Huyên bắn ngược về sau, Thiên Tru cũng bay vút khỏi tay hắn.
Phi kiếm!
Trần Thiên nheo mắt lại. Một cây bút màu trắng bỗng xuất hiện từ giữa mày y, va vào thân kiếm.
Choang!
Thiên Tru chấn động, bay tít ra ngoài.
Diệp Huyên đưa tay ra chụp lấy nó, cả người cũng run rẩy theo.
"Đó là bút Tru Thiên!"
Giọng Liên Thiển vang lên.
Bút Tru Thiên?
Diệp Huyên nhìn cây bút kia, hỏi: “Bắt chuyện với nó được không?"
"Được!"
Diệp Huyên khấp khởi vui mừng, nào ngờ lại nghe nàng ta nói: “Ngươi phải khiến cho hắn không thể khống chế cây bút ấy, khi đó ta mới có thể câu thông với nó”.
Diệp Huyên: “Làm cách nào?"
"Không biết”.