Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2812-2814




2812: Mà Kiếm Tông Cũng Quá Xem Thường Cậu Rồi”


"Ta có thể trò chuyện cùng người đó không”.

Diệp Huyên không đáp.

Trò chuyện ư?
Ban nãy nếu không có Hi Hoàng ra tay, e rằng hắn đã toi mạng rồi.


Lão già này chỉ muốn được lợi chứ không muốn bỏ sức, còn vô liêm sỉ hơn cả hắn.


Tửu Hoàng còn đang muốn nói gì đó thì Kiếm Mộc và Hi Hoàng đã xuất hiện lại trước mặt họ.

Hi Hoàng cười ha hả: “Kiếm Mộc huynh, người này sẽ được ta bảo vệ trong nửa tháng.

Cáo từ!"
Nói xong, ông ta đưa Diệp Huyên cùng biến mất, để lại Kiếm Mộc với sắc mặt khó xem.

Ông ta không thua Hi Hoàng nhưng cũng không thắng được Hi Hoàng.

Chừng nào chưa giết được Hi Hoàng thì ông ta sẽ không thể chạm tới Diệp Huyên.

Sắc mặt Tửu Hoàng cũng có phần xấu xí khi nhận ra ông ta có thể đã lỡ mất gì đó.

Có đôi khi làm việc là phải quyết đoán, không được nhát tay nhát chân.

Tuy quyết đoán có thể khiến cậu đến vỡ đầu chảy máu nhưng cũng có thể mang đến cơ hội.

Đối với cường giả như họ, một cơ hội để thay đổi vận mạng ấy lại là ngàn năm hiếm gặp.

Ông ta dĩ nhiên không muốn bỏ qua nó.

Một chốc sau, Tửu Hoàng biến mất.

Sắc mặt Kiếm Mộc âm u như trời bão.

Diệp Huyên đã được Hi Hoàng bảo hộ trong nửa tháng, ông ta sẽ không thể nào giết hắn.

Có rất nhiều chuyện có thể xảy ra trong khoảng thời gian ấy.

Không thể chờ được nữa!
Kiếm Mộc lạnh lùng nhìn nơi xa, xoay người rời đi.

Trên một đám mây nọ, Hi Hoàng cười hỏi: “Tiểu hữu này, ta có chuyện muốn hỏi cậu”.

Diệp Huyên: “Hỏi đi”.

"Món bảo vật ấy có nằm trong tay cậu hay không?"
Diệp Huyên im lặng trong một giây, đang định đáp thì Hi Hoàng đã cười hớn hở: “Ta biết rồi”.

Vừa dứt lời, một luồng uy áp hùng hậu đã bao phủ lấy Diệp Huyên, linh hồn của ông ta cũng theo đó tiến vào giữa mày hắn.

Hi Hoàng muốn chiếm thân xác mình sao?
Đây là suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Diệp Huyên, nhưng sau đó nhanh chóng nhận ra không phải vậy.

Hi Hoàng dùng linh hồn tiến vào tháp Giới Ngục trong cơ thể hắn, nhưng chỉ vừa chớm tới đã bị tháp cưỡng chế đẩy ra.

Linh hồn Hi Hoàng trở lại cơ thể, ông ta nhìn Diệp Huyên với vẻ chăm chú: “Đó chính là bảo vật Ngũ Duy?"
Diệp Huyên gật đầu: “Phải”.

Hi Hoàng áy náy cười cười: “Tiểu hữu à, ta không có ác ý, nhưng ta biết tính cậu.

Nếu không làm vậy thì cậu sẽ không thừa nhận nó còn nằm trong tay cậu”.

Diệp Huyên: “...”
"Mà Kiếm Tông cũng quá xem thường cậu rồi”.

.

2813: “Vấn Đề Này Thì Không Biết”.  


Hi Hoàng đưa Diệp Huyên vào trong, rót một chén trà, cười nói: “Tiểu hữu dùng trà đi”.

Diệp Huyên đáp lễ: “Cảm ơn”.

"Cậu mang bảo vật ấy đến đây thật sự là dũng cảm đấy”.

Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không có lựa chọn nào khác”.



Nếu được thì hắn cũng muốn yên ổn phát triển, trở nên mạnh mẽ hơn, đáng tiếc người khác lại không cho.

Hi Hoàng khẽ mỉm cười: “Tiểu hữu có biết bảo vật này có ý nghĩa thế nào với chúng ta chăng?"

Ánh mắt ông ta dõi ra ngoài cửa trúc, nhẹ giọng nói: “Năm ấy khi mới đến đây, ta cho rằng thực lực của ta hoàn toàn có thể tiến vào Ngũ Duy, nhưng ta đã sai rồi. Sau vài lần thử nghiệm, ta gần như đã tuyệt vọng”.

Diệp Huyên hạ giọng: “Khó lắm sao?"

Đối phương cười khổ: “Đâu chỉ là khó, đúng hơn là bất khả thi! Càng đi lên, càng đến gần Ngũ Duy, càng tuyệt vọng”.

Ông ta nhìn sang Diệp Huyên: “Vì vậy, bảo vật trong tay cậu với chúng ta không khác gì ánh sáng xuất hiện trong đêm đen vô tận cả. Nhưng lý do mà một số người đến giờ vẫn bàng quan là vì họ còn kiêng kỵ người sau lưng cậu”.

"Tiền bối, có việc này ta không hiểu”, Diệp Huyên lên tiếng.


Hi Hoàng cười: “Chuyện gì?"

"Các người chấp nhất với việc tiến vào Ngũ Duy đến vậy sao?"

Đối phương bật cười: “Tiểu hữu à, lời này của cậu phải đặt mình vào vị trí của chúng ta mới hiểu được, nếu không đạt đến trình độ này thì sẽ không thể hội được cảm giác và tình cảnh đâu. Đối với chúng ta, hoặc là tiến thêm một bước, hoặc cứ thế chờ chết, cậu nói xem chúng ta sẽ làm gì?"

"Ta hiểu rồi”.

Diệp Huyên gật gù, đoạn nhẹ giọng nói: “Liên Thiển cô nương”.

Hắn vừa dứt lời, người được gọi tên đã xuất hiện trong gian nhà trúc.

Hi Hoàng thoáng ngẩn người: “Vị này là?"

Diệp Huyên cười, giới thiệu: “Nàng là Liên Thiển, đạo tắc của tháp, đến từ Ngũ Duy”.

Hi Hoàng khẽ gật đầu với Liên Thiển: “Xin cô nương giúp giải thích nghi hoặc”.

Nàng ta nhìn sang Diệp Huyên, thấy hắn gật đầu mới mở miệng: “Ngươi lý giải thế nào về không gian?"

Sau một hồi trầm ngâm, Hi Hoàng nói: “Không gian là thế giới nơi chúng ta sinh tồn, được tạo thành từ một phương phap đặc biệt...”.

Liên Thiển: “Vật chất. Vạn vật đều sinh ra từ vật chất. Phần lớn cường giả Tứ Duy đều biết điều này, nhưng các ngươi không thể dùng những từ ngữ càng tượng hình hơn để định nghĩa nó. Không gian là hoàn cảnh khách quan để vật chất tồn tại, được thể hiện bởi chiều dài, chiều rộng, chiều cao và kích thước. Nói một cách đúng đắn thì các ngươi vẫn thuộc về không gian Tam Duy, chỉ là thế giới của các ngươi đã có một ít cường giả có thể thay đổi không gian, biến nó thành một hình thức khác nên có thể miễn cưỡng gọi là Tứ Duy. Nhưng...”


Nàng ta thoáng dừng lại trước khi tiếp lời: “Hiểu biết của người ở vũ trụ này về không gian phỏng chừng chỉ đến đây. Tỉ như thực lực của các hạ vô cùng mạnh mẽ, đã biết không gian do vật chất cấu thành, nhưng có biết vật chất do gì cấu thành chăng?"

Hi Hoàng lắc đầu: “Vấn đề này thì không biết”.

Liên Thiển nhẹ giọng: “Nhận thức của các ngươi hiện nay chỉ dừng lại ở tầng vật chất, hơn nữa còn chưa thấu triệt được nó”.

Sau một hồi im lặng, Hi Hoàng hỏi: “Cô nương, nếu ta đến Ngũ Duy thì sẽ là cấp bậc gì?"

Liên Thiển nhìn ông ta rồi lắc đầu: “Thực lực của ngươi ở Ngũ Duy không mạnh cũng không yếu, nhưng ngươi sẽ không đến được đó, cho dù được cũng sẽ chết”.

Hi Hoàng nhíu mày: “Vì sao?"

Đây cũng là thắc mắc của Diệp Huyên, không khỏi nhìn sang Liên Thiển.

Nàng ta đáp: “Cửa ải thứ nhất là cấm chế do chủ nhân lập nên. Thực lực của ngươi không thể chịu được nó, cho dù có được thì thân xác cũng sẽ bị hủy diệt. Thứ hai, người Ngũ Duy không chào mừng Tứ Duy. Khi chủ nhân còn tại thế, Ngũ Duy chưa rơi vào hỗn loạn như vậy nhưng rất nhiều người đã có dã tâm bừng bừng. Chủ nhân đặt ra cấm chế kia không phải muốn hạn chế, mà là để bảo vệ vũ trụ Tứ Duy của các ngươi. Tiếc rằng các cậu lại tìm mọi cách để phá nó”.

Hi Hoàng: “Cô nương có từng nghĩ đến, cấm chế kia cũng đang hạn chế chúng ta không?"

Nhưng Liên Thiển lắc đầu: “Nếu không có nó, vũ trụ của các ngươi sẽ không thể tồn tại. Mỗi một thế giới đều có chiến tranh, mà Ngũ Duy không phải là thứ mà các ngươi có thể chống lại”.

Ánh mắt nàng ta nhìn thẳng vào Hi Hoàng: “Nhưng các ngươi cũng sẽ không quan tâ m đến vũ trụ này sống chết ra sao, đúng chứ?"

Đối phương chỉ cười mỉm chi.


2814: “Tất Nhiên Là Được Rồi”.  


Liên Thiển thở dài lắc đầu: “Ta hiểu các ngươi. Khi đạt đến một trình độ nhất dịnh rồi, không thể tiến thêm một bước quả thật khó mà cam lòng, nhưng... Thật ra thì nếu đạt đến trình độ cao nhất của vũ trụ Tứ Duy, các ngươi cũng không cần đến Ngũ Duy, hay đúng hơn là muốn đến Ngũ Duy cũng không phải việc khó gì nữa”.

Đôi mắt Hi Hoàng nheo lại: “Trình độ cao nhất của Tứ Duy? Cô nương cho rằng đó là trình độ thế nào?"

Liên Thiển nhàn nhạt hỏi lại: “Ngươi cho rằng các ngươi đã đạt đến cực hạn chứ gì?"

Đối phương mỉm cười: “Cho dù chưa đến thì cũng không kém quá xa”.



Nhưng nàng ta lắc đầu: “Kém rất xa”.

Thấy Hi Hoàng lẳng lặng nhìn mình, Liên Thiển hờ hững: “Không tin ư?"

"Quả thật không tin”.

Nghe vậy, nàng ta nhìn sang Diệp Huyên: “Cho hắn ta xem thanh kiếm trên đỉnh tháp đi”.

Diệp Huyên có một thoáng do dự rồi gật đầu, lấy ra thanh kiếm của cô gái vái trắng.


Hi Hoàng vừa nhìn thấy nó thì cả gương mặt ngập một sắc kinh ngạc: “Đây là... Phàm Kiếm... Phàm Kiếm chân chính...”

Ông ta nhìn Diệp Huyên: “Đây là kiếm của ai?"

Hắn suy nghĩ rồi nói: “Của sư tôn ta”.

Đồng tử Hi Hoàng co lại: “Sư tôn cậu...”

Vừa ngồi xuống, ông ta vừa lẩm bẩm: “Khó trách... khó trách...”

Có thể nhìn ra Hi Hoàng đang khiếp sợ vô cùng, chứng tỏ rằng Phàm Cảnh cũng là cảnh giới vô cùng hiếm thấy ở nơi này.

Hi Hoàng nhẹ giọng nói: “Kiếm tu cấp Phàm Kiếm chưa từng xuất hiện ở Lưỡng Giới Thiên hay thậm chí là Kiếm Tông, chúng ta chỉ cho rằng đó là truyền thuyết....”

Ông ta nhìn Diệp Huyên đầy phức tạp: “Ta đã hiểu ra vì sao cậu có thể sống đến bây giờ rồi”.

Có một vị sư tôn cấp Phàm Kiếm làm chỗ dựa...

Hi Hoàng lắc đầu thở dài: “Kiếm Tông này...”


Như nghĩ đến gì đó, ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Sư tôn của cậu có thể tiến vào Ngũ Duy không? Ý ta là đường hoàng tiến vào, không dựa vào vật ngoài khác”.

Liên Thiển đáp: “Có thể”.

Thấy ông ta nhìn sang, nàng ta khẽ nói: “Vì vậy ta mới nói cực hạn của Tứ Duy sẽ không thua kém gì Ngũ Duy. Các ngươi không cần phải đặt toàn bộ hy vọng vào tháp này, bởi nếu dùng nó để đến Ngũ Duy thì các ngươi sẽ không sống được. Người Ngũ Duy càng thèm khát bảo vật này hơn các ngươi, mang nó theo chẳng khác gì đi tìm chết”.

Hi Hoàng im lặng một hồi rồi nói: “Ta hiểu rồi”.

Liên Thiển gật đầu, không nói gì nữa.

Một hồi sau, Hi Hoàng hỏi Diệp Huyên: “Tiểu hữu, có thể cho ta mượn đạo tắc Không Gian của cậu để nghiên cứu một chút không?"

Diệp Huyên cười đáp: “Tất nhiên là được rồi”.

Hắn cong cong ngón tay, để đạo tắc xuất hiện trước Hi Hoàng.

Ông ta gật đầu: “Đa tạ”.

Gương mặt ông ta nhìn nó mang đầy vẻ tư lự.