2801: “đây Không Phải Bản Thể Của Ngươi!”
Y vừa đi, hàng loạt thông tin đột nhiên tràn vào trong đầu Diệp Huyên...!
Một số kiến thức Kiếm đạo của người đàn ông áo xanh trước kia!
Một lát sau, Diệp Huyên ngồi xuống, sau đó bắt đầu suy nghĩ.
Lĩnh ngộ!
Khi Diệp Huyên đang lĩnh ngộ, người đàn ông áo xanh cùng cô bé kia và vật nhỏ đã vào trong một tinh không.
Đây là một tinh vực xa lạ.
Y đi được một lát thì dừng lại, trước mặt y không xa có một vòng xoáy đen, bên trong toả ra hơi thở âm trầm.
Nhìn vòng xoáy này, người đàn ông áo xanh trầm mặc.
Lúc này, một giọng nói phát ra từ trong đó, không phải tiếng con người, không biết đang nói gì.
Một lát sau, người đàn ông áo xanh cười khẽ: “Kiếp số ư...”
Lại thêm một lát nữa, y quay lưng rời đi.
...!
Thời gian từ từ trôi qua, trong khoảng thời gian này, việc Diệp Huyên làm mỗi ngày đó là lĩnh ngộ!
Nói chính xác hơn là đang tiếp thu những kiến thức Kiếm đạo của người đàn ông áo xanh!
Không thể không nói sau khi tiếp thu kiến thức Kiếm đạo của người đàn ông áo xanh, hắn có cảm giác như được giác ngộ.
Phương hướng Kiếm đạo càng rõ ràng hơn.
Kiếm Vực!
Mục tiêu của hắn hiện tại là luyện thành Kiếm Vực, lấy kiếm làm vực, nói chính xác là phải dùng kiếm ý để phụ trợ!
Về phần phải làm thế nào thì người đàn ông áo xanh chưa nói cho hắn biết, hắn phải tự lĩnh ngộ!
Làm sao mới có thể lấy kiếm làm vực?
Đây là một vấn đề!
Người đàn ông áo xanh bước vào nhà trúc, cô bé bên cạnh y và con vật màu trắng thì ra ngoài, không làm phiền y.
Y ngồi xếp bằng trước bức chân dung của cô gái kia, hồi lâu không nói gì.
Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, cô gái váy bố bước vào.
Người đàn ông áo xanh mỉm cười: “Đã lâu không gặp!”
Cô gái váy bố lên tiếng: “Đây không phải bản thể của ngươi!”
Y gật đầu: “Chỉ là một ảo ảnh, một ảo ảnh vượt thời không”.
Cô gái váy bố trầm giọng: “Ngươi cũng định nuôi thả hắn sao?”
Người đàn ông áo xanh đáp: “Hắn chỉ có thể tự bước đi trên con đường của mình, người khác không thể giúp hắn.
Con người luôn cần phải trải qua khó khăn mới được”.
Cô gái váy bố hỏi: “Ngươi không định nói cho hắn biết thân thế của mình à?”.
Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Thời cơ chưa đến! Hiện tại hắn còn quá yếu”.
Cô gái váy bố nói: “Vậy nên ngươi mới để lại một ảo ảnh ở đây?”
Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Hắn nhanh hơn ta tưởng nhiều, không tệ lắm, tất nhiên là vẫn chưa đủ!”
Cô gái váy bố trầm giọng: “Tứ Duy này đã không còn đối thủ của các ngươi, không phải sao?”
Y cười, không đáp.
Cô gái váy bố lại nói: “Nhưng ta cảm thấy các ngươi đang kiêng dè gì đó!”
Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Có một số việc không phải chỉ dựa vào đánh nhau là có thể giải quyết”.
Nói tới đây, y quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Là do hắn quá phức tạp!”
Cô gái váy bố trầm giọng nói: “Thân phận của hắn không chỉ là...”
Người đàn ông áo xanh nhẹ giọng: “Còn ta nữa... Ta và nàng ấy đều không dám chặt đứt quá khứ của hắn!”
Cô gái váy bố hơi khó hiểu: “Tại sao?”
Y nhìn nàng ta: “Bởi vì chặt không đứt!”
“Không thể nào!”
Cô gái váy bố cau mày: “Ngươi với nàng ta đều chặt không đứt, chuyện này sao có thể?”
Người đàn ông áo xanh cười: “Không phải chúng ta không làm gì được! Dĩ nhiên, nếu là kẻ địch với hắn, một kiếm là giải quyết xong, nhưng vấn đề là không phải, nên chúng ta không thể dùng sức mạnh với hắn. Hơn nữa, dù có dùng sức mạnh, chúng ta cũng không chắc có thể thành công”.
Cô gái váy bố nhìn chằm chằm vào y: “Rốt cuộc hắn là ai?”
Người đàn ông áo xanh không trả lời.
Một lát sau, nàng ta lắc đầu thở dài: “Phức tạp!”
Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Rất phức tạp! Nhân quả của hắn... không thể giải quyết bằng kiếm, nếu không ta với nàng ấy đã giải quyết từ lâu rồi”.
Cô gái váy bố trầm giọng: “Rốt cuộc bây giờ nàng ta đang làm gì?”
Y đáp: “Ngăn cản từng nhân quả giúp hắn”.
Cô gái váy bố nhìn y: “Còn ngươi?”
Y đáp: “Ta đang tìm ngọn nguồn của nhân quả đó”.
Nàng ta hỏi: “Đã tìm được chưa?”
Người đàn ông áo xanh trả lời: “Đã có chút manh mối”.
Nói tới đây, y tạm dừng rồi nói tiếp: “Nhưng chuyện đã phức tạp hơn!”
Cô gái váy bố hỏi: “Tại sao?”
Người đàn ông áo xanh khẽ thở dài: “Đau đầu!”
Nói tới đây, y nhìn cô gái váy bố: “Nhớ đến tìm ta!”
Cô gái váy bố im lặng.
2803: Một Nơi Rất Xa!
Trong mắt người đàn ông áo xanh loé lên vẻ kinh ngạc: “Khá thú vị...”
Cô gái váy bố hỏi: “Kiếm Vực?”
Y gật đầu: “Ngộ tính của hắn không tệ, biết dùng kiếm ý làm vực nền, tuy chưa tính là Kiếm Vực hoàn chỉnh nhưng đã hoàn thành cơ sở, sau này lĩnh ngộ nhiều hơn là có thể lấy kiếm làm vực”.
Lấy kiếm làm vực!
Lúc này Diệp Huyên mở mắt ra, trên mặt hắn đầy phấn khích: “Tiền bối... Ta đã được tính là thành công chưa?”
Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Chỉ là bắt đầu! Giờ cậu chỉ mới tiếp xúc với Kiếm Vực! Vả lại phạm vi Kiếm Vực của cậu hiện tại quá nhỏ, chưa thể dùng để đối địch, hiểu không?”
Diệp Huyên cười khổ: “Thế chẳng phải là vô dụng sao?”
Người đàn ông áo xanh cười: “Sao có thể vô dụng? Cậu thử thôi động Kiếm Vực xem”.
Nghe vậy, Diệp Huyên làm theo, sử dụng kiếm ý tạo thành một Kiếm Vực nhỏ bên cạnh mình.
Người đàn ông áo xanh nhìn cô gái váy bố: “Thử xem!”
Nàng ta gật đầu rồi xoè tay ra, một lực lượng bí ẩn lập tức bao trùm lấy Diệp Huyên.
Pháp tắc Âm Dương!
Diệp Huyên biến sắc, bởi vì lúc này bên trong cơ thể hắn đang dần lão hoá, người đàn ông áo xanh bảo: “Dùng Kiếm Vực!”
Diệp Huyên vội vàng dùng Kiếm Vực, lực lượng bí ẩn trong cơ thể hắn lập tức bị trấn áp, mặc dù nó chưa biến mất hoàn toàn nhưng tốc độ lão hoá của hắn lại giảm hơn mười mấy lần!
Diệp Huyên ngây người, sau đó nhìn người đàn ông áo xanh: “Tiền bối...”
Người đàn ông áo xanh cười: “Vực này khắc chế mọi pháp tắc trên thế gian, trong đó có cả đạo tắc. Đương nhiên, nếu thực lực của người ta cao hơn cậu nhiều, cậu không thể trấn áp được, có điều không đến mức không có sức đánh trả!”
Nghe vậy, Diệp Huyên vội vàng gật đầu.
Trước đó khi đối đầu với cô gái váy bố, hắn hoàn toàn không có sức đánh trả, đừng nói hắn, ngay cả cao thủ cấp bậc như Lý Trần Phong cũng không có sức đánh trả khi đứng trước cô gái váy bố!
Nhưng giờ đây, hắn vừa luyện thành Kiếm Vực lại có thể trấn áp pháp tắc này!
Điều này có nghĩa gì?
Nghĩa là có Kiếm Vực, hắn có thể đối kháng với nhiều cao thủ mạnh hơn hắn rất nhiều, ít nhất sẽ không đến nỗi không có sức đánh trả!
Kiếm Vực!
Việc hắn cần làm bây giờ đó là khai phá triệt để Kiếm Vực, nó sẽ là một đòn sát thủ của hắn.
Lúc này, người đàn ông áo xanh chợt cười: “Ta phải đi rồi”.
Nghe vậy, Diệp Huyên nhìn về phía y: “Tiền bối, bây giờ người đi đâu?”
Người đàn ông áo xanh đáp: “Một nơi rất xa chỗ của cậu!”
Một nơi rất xa!
Diệp Huyên đang định nói, y đã ngắt lời: “Sau này gặp!”