Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2617-2619




2617: Bên Trên Chân Cảnh Chính Là Minh


Viên Tiểu Đao cười nói: “Chẳng lẽ các hạ thật sự cảm thấy Diệp Huyên kia sẽ cam tâm tình nguyện giao thứ này ra à?”Ông lão hờ hững nói: “Bây giờ thứ này nằm trong tay ta”.

Viên Tiểu Đao nhìn ông lão, một lát sau, ả ta cười nói: “Đi thong thả”.


Ông lão dời mắt, tiếp tục đi về phía xa.

Sau khi ông ta đi, một người đàn ông mặc áo choàng trắng xuất hiện sau lưng Viên Tiểu Đao.

Người đàn ông đầu đội nón rộng vành, bên hông đeo một thanh trường kiếm.

Người đàn ông áo choàng trắng nói: “Chúng ta có tới hai người, hoàn toàn có thể khống chế ông ta!”Viên Tiểu Đao lắc đầu: “Không cần thiết!”Người đàn ông áo bào trắng nhíu mày: “Vì sao?”Viên Tiểu Đao khẽ nói: “Vì có vấn đề!”Người đàn ông áo bào trắng trầm giọng: “Cô còn đang lo lắng về Diệp Huyên kia à?”Viên Tiểu Đao gật đầu: “Người này không phải kẻ tốt lành gì, hắn chủ động giao thứ này ra, chuyện này chắc chắn có vấn đề.

Nếu bây giờ chúng ta có được cái tháp thì sẽ có vô số kẻ thù.

”Người đàn ông hỏi: “Nhưng cứ thế từ bỏ sao?”Viên Tiểu Đao quay đầu nhìn ông ta: “Nói nhảm nhiều thế làm gì?”Nói xong, ả ta xoay người biến mất.

Người đàn ông im lặng một lúc rồi cũng biến mất theo.

…Bắc Cảnh.

Lúc này Diệp Huyên nghiên cứu quyển Kiếm Kinh kia.


Không thể không nói, quyển Kiếm Kinh này khiến hắn rất khiếp sợ!Thứ khiến hắn khiếp sợ nhất trong Kiếm Kinh này là nó có sự hiểu biết của vô số kiếm tu với kiếm đạo.

Cực kỳ cực kỳ tỉ mỉ!Diệp Huyên càng xem càng si mê!Muốn nhắm mắt làm liều chắc chắn là không được, thứ hắn cần nhất bây giờ chính là học tập, học tập kiếm đạo của người khác, chỉ có thế, hắn mới có thể phát triển hơn!Nếu thành tựu kiếm đạo lại nâng cao, hắn sẽ có thêm tự tin đối phó với Viên Tiểu Đao!…Bên trên Chân Cảnh chính là Minh.

.

2618: Ông Ta Suýt Quên Mất Chuyện Này!


Đây chính là “Minh”

Mà điều hắn muốn bây giờ chính là làm được Minh, Kiếm Kinh này vừa khéo có thể giúp hắn, vì từ trong những kinh nghiệm kiếm đạo này, hắn có thể nghiệm chứng kiếm đạo của mình bây giờ.

Cứ thế, thời gian từng chút trôi qua.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Huyên cũng không ra khỏi phòng của mình.





Sâu trong tinh không xa xôi, ông lão cầm cổ kiếm vẫn còn đang đi về phía xa.

Ông ta vẫn đi rất chậm!

Vì trong bóng tối vẫn có người đi theo.

Đi không biết bao lâu, ông lão cổ kiếm dừng lại. Ông ta nhìn tháp Giới Ngục trong tay, đến bây giờ tháp Giới Ngục vẫn không có dị động gì, nhưng như thế ông ta càng lo lắng hơn.


Nguy hiểm!

Cầm tháp này, ông ta ngày càng cảm thấy nguy hiểm.

Sao lại nguy hiểm?

Ông lão cổ kiếm hơi nhíu mày, sau một hồi yên tĩnh, ông ta đột nhiên thả kiếm ý ra, kiếm ý kia lập tức bao phủ lấy tháp Giới Ngục, tháp Giới Ngục khẽ rung lên, sau đó, kiếm ý xung quanh tháp Giới Ngục lập tức biến mất.

Thấy cảnh này, ông lão càng nhíu chặt mày hơn, ông ta nhìn chằm chằm tháp Giới Ngục một lúc lâu, cuối cùng, ông ta trầm giọng nói: “Ngươi có linh trí, lão phu không mong gì khác, chỉ mong kiếm đạo tiến thêm một bậc, chỉ cần ngươi có thể giúp kiếm đạo của lão phu tiến thêm một bậc, lão phu sẵn lòng để ngươi tự do”.

Tháp Giới Ngục không trả lời.

Ông lão đang muốn nói tiếp, lúc này, không gian trước mặt ông ta đột nhiên rung lên, một lát sau, một cô gái xuất hiện!

Viên Tiểu Đao!

Ông lão nhìn Viên Tiểu Đao: “Thế nào?”

Viên Tiểu Đao cười nói: “Kiếm Tôn, cho ông một lời khuyên, ông vẫn luôn độc lai độc vãng, e rằng ông không thể giữ được bảo vật này đâu.”


Ông lão hờ hững nói: “Việc này cũng không phiền các hạ quan tâm”.

Viên Tiểu Đao cười ha ha, sau đó nói: “Kiếm Tôn, hình như ông quên mất một chuyện, đó là Diệp Huyên kia có thể khống chế tháp Giới Ngục này, sao ông không đi hỏi hắn cách khống chế nó?”

Nghe vậy, Kiếm Tôn hơi nhíu mày.

Ông ta suýt quên mất chuyện này!

Kiếm Tôn xoay người rời đi.

Viên Tiểu Đao ở phía sau cười khẽ, nụ cười khá là xán lạn.

Lúc này, ả ta như nhớ đến điều gì, sắc mặt thoáng chốc thay đổi: “Không xong rồi!”

Nói xong, ả ta lập tức biến mất.

Bắc Cảnh.

Kiếm Tôn vừa mới đến Bắc Cảnh, A Liên đã xuất hiện trước mặt ông ta.


2619: Bảo Vật Ngũ Duy!


Nhìn A Liên, trong mắt Kiếm Tôn lộ vẻ nặng nề.

A Liên hỏi: “Có chuyện gì à?”

Kiếm Tôn gật đầu: “Muốn thỉnh giáo xem nên khống chế tháp này thế nào!”

A Liên vừa định lên tiếng, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng ta, A Liên nhìn Diệp Huyên: “Sao rồi?”



Diệp Huyên cười: “Ta đến nói chuyện với vị tiền bối này một chút!”

Hắn nhìn Kiếm Tôn: “Tiến bối muốn khống chế tháp này à?”

Kiếm Tôn gật đầu.

Diệp Huyên cười khẽ: “Tiền bối, chúng ta tìm một chỗ khác nói chuyện nhé?”

Kiếm Tôn gật đầu: “Được!”


Hai người đi tới một tiểu viện, Diệp Huyên ra hiệu mời: “Mời tiền bối”.

Kiếm Tôn ngồi xuống, nhìn về phía Diệp Huyên.

Diệp Huyên cười: “Tiền bối, ta cũng không vòng vo với ông. Tháp này, ta không có cách khống chế nói!”

Kiếm Tôn nhìn Diệp Huyên, không nói gì.

Diệp Huyên lại nói: “Vì ta cũng không có cách nào thật sự khống chế tháp này, nếu có thể, ta đã sớm dẫn theo nó đến Ngũ Duy rồi. Nhưng…”

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Kiếm Tôn: “Ta có thể dẫn tiền bối vào tháp này.”

Kiếm Tôn hỏi lại: “Tiến vào tháp này?”

Diệp Huyên gật đầu: “Ta có thể dẫn tiền bối vào xem thử, còn việc khống chế nó… Chắc tiền bối cũng biết, tháp này có linh, có thể được nó cho phép hay không còn phải xem bản thân mình nữa”.

Kiếm Tôn gật đầu: “Dẫn ta vào xem thử!”

Diệp Huyên đưa tay ra, Kiếm Tôn cũng không tránh né, lấy tháp Giới Ngục ra đưa cho Diệp Huyên.

Diệp Huyên cầm lấy tháp Giới Ngục, một khắc sau, hắn lập tức đưa Kiếm Tôn vào trong tháp.


Lúc này, bên trong tháp Giới Ngục trống không!

Vì Tiểu Linh Nhi và Liên Thiển đã được hắn đưa ra ngoài cả rồi!

Vào khoảnh khắc nhìn thấy diện mạo chân chính của tháp Giới Ngục, Kiếm Tôn hoàn toàn sững sờ.

Rung động!

Dù là cao thủ như ông ta, lúc nhìn thấy diện mạo chân chính của tháp Giới Ngục cũng cảm thấy rung động!

Bảo vật Ngũ Duy!

Diệp Huyên ở bên cạnh Kiếm Tôn cười nói: “Tiền bối, tháp này có tổng cộng chín tầng, bây giờ không thể đến tầng tám và tầng chín, những tầng còn lại thì đều đi được, nhưng bên trong không có gì cả”.

Kiếm Tôn nhìn về phía Diệp Huyên: “Tầng tám và tầng chín có người à?”

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”

Kiếm Tôn hỏi: “Ai vậy?”