2417: “có Chuẩn Bị Mà Đến”
Diệp Huyên nhìn về phía đại trưởng lão cách đó không xa, mà giờ phút này, kí hiệu quanh thân Nhân Vương ngày càng mờ nhạt.Người này sắp sống lại sao?Diệp Huyên có chút mong đợi.Hắn chắc chắn là hy vọng Nhân Vương kia sống lại, bởi vì quan hệ giữa Đạo Môn và Thần Điện rõ ràng là đối địch.
Nếu Nhân Vương sống lại nhất định sẽ đến tìm Thần Điện gây phiền toái.Hiện tại hắn chính là mong chờ có người đến thu hút hỏa lực của Thần Điện.Lúc này, Tiểu Thất đi đến bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta đưa mắt nhìn về phía chân trời, sau đó nói: “Phải cẩn thận chút”.Diệp Huyên khẽ nói: “Thần Điện sẽ có hành động lớn?”Tiểu Thất gật đầu: “Chắc là vậy”.Diệp Huyên gật đầu nhẹ: “Ngươi cũng phải cẩn thận”.Tiểu Thất nhìn về phía Diệp Huyên: “Thật xin lỗi, chuyện của Thần Quốc vẫn phải làm phiền ngươi”.Diệp Huyên lắc đầu: “Ta với ngươi là bằng hữu”.Bằng hữu!Trong lòng Diệp Huyên vẫn luôn coi Tiểu Thất là bằng hữu.Tiểu Thất gật đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện thì đúng lúc này, đột nhiên nàng ta ngẩng đầu, ở cuối chân trời phía xa, Thiên Môn lại xuất hiện.Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Thất nhíu mày thật chặt.Cũng tại thời điểm đó, vẻ mặt của đại trưởng lão đang đứng cách đó không xa cũng trở nên cực kỳ căng thẳng, ông ta bắt đầu tăng tốc.Phía trên đám mây, một ông già tóc bạc bỗng nhiên xuất hiện trước Thiên Môn.Ông già tóc bạc nhìn xuống phía dưới, ông ta lướt nhìn Diệp Huyên, sau đó dời tầm mắt về phía đại trưởng lão trước mặt Diệp Huyên: “Tìm chết mà”.Âm thanh vừa dứt, phía sau ông ta xuất hiện ba người mặc áo giáp.
Ngay sau đó ba người mặc áo giáp này cũng xuất hiện trên đỉnh đầu đại trưởng lão.
Gần như đồng thời, có ba bóng người khác lao thẳng về phía ba người mặc giáp kia.Chứng kiến cảnh tượng này, ông già tóc bạc đứng trên không trung nhíu mày: “Có chuẩn bị mà đến?”Lời nói vừa dứt, ông ta lập tức biến mất.Trong không trung.Xoẹt!Tiếng xé rách đột nhiên vang lên, phía chân trời như bị nứt ra tạo thành một lỗ hổng cực lớn, biến thành một cái khe dài mấy nghìn trượng, khe hở này vẫn đang tiếp tục mở rộng, trong nháy mắt mà nó đã kéo dài tới đỉnh đầu của đại trưởng lão.Đại trưởng lão vẫn không nhúc nhích.
Đúng lúc này, một quái vật khổng lồ bay ra từ khoảng không trên đỉnh đầu đại trưởng lão.
Ngay sau đó, quái vật khổng lồ trực đâm thẳng về phía ông già tóc bạc..
Bụp!
Chỉ phút chốc, ông già tóc bạc đã bị đẩy lùi mầy trăm trượng.
Diệp Huyên nhìn về phía quái vật khổng lồ, đây là một con yêu thú. Bề ngoài thì giống như hổ nhưng trên đầu lại có hai cái sừng, tứ chi thô to xù xì như cột nhà, trên mặt có vảy đen che kín.
Răng nanh của yêu thú dài bằng cánh tay người, với những cạnh sắc nhọn giống như lưỡi đao.
Từ khi con yêu thú này xuất hiện, vẻ mặt của Diệp Huyên lại trở nên sa sầm.
Nguy hiểm!
Đó chính là cảm giác đầu tiên của hắn.
Hơi thở của yêu thú này không hề yếu hơn Đế Khuyển.
Nhìn con yêu thú trước mặt, ông già tóc bạc nhíu mày: “Thiên Ma Hổ”.
Nói xong, ông ta nhìn về phía đại trưởng lão cách đó không xa: “Đạo Môn ngươi cũng chơi hết vốn luôn nhỉ”.
Đúng lúc này, Thiên Ma Hổ đột nhiên gầm lên, sau đó, nó hóa thành một luồng sáng đen lao về phía ông già tóc trắng.
Ông già tóc bạc híp mắt lại, cả người ông ta biến mất vào hư không trung.
Ầm!
Cùng với tiếng nổ ầm vang, Thiên Ma Hổ trực tiếp bị đánh bay, ông già tóc bạc vẫn không đuổi theo, mà xoay người lao thẳng về phía đại trưởng lão.
Ngay lúc này, đại trưởng lão bỗng gầm lên giận dữ: “Tiểu Thất, ngăn ông ta lại”.
Đại trưởng lão vừa dứt lời, một đạo kiếm quang đột nhiên đâm thẳng về phía ông già tóc bạc. Tốc độ của nhát kiếm cực nhanh, chớp mắt đã đi tới trước mặt ông ta.
Bịch!
Vậy mà ông già tóc bạc trực tiếp bị một kiếm này của Tiểu Thất bức lui cả trăm trượng.
Trước mặt Tiểu Thất, ông già tóc bạc nhìn nàng ta: “Ngươi chính là tiểu cô nương có số mệnh của Nhân Vương kia sao?”
Tiểu Thất không nói gì, nàng ta cầm thanh trường kiếm xiên xuống đất, thanh kiếm trong tay nàng ta khẽ run lên.
Ông già tóc bạc cười lạnh, ông ta chỉ tay về phía Nhân Vương trên chiếc cột trụ dài cách đó không xa: “Nhìn thấy không? Đây chính là kết cục của Nhân Vương”.
Tiểu Thất đột nhiên biến mất.
Vù!
Một tia kiếm quang xẹt qua không trung.
2419: “Các Người Muốn Tìm Nàng Ấy!”
Cách đó không xa, đại trưởng lão biến sắc. Đúng lúc này, Tiểu Thất lại xuất hiện trước mặt ông già tóc bạc, đột nhiên nàng ta đạp mạnh chân phải: “Vạn kiếm phi tiên!”
Thanh âm vừa dứt, những thanh kiếm khí đột nhiên bay ra khỏi cơ thể nàng ta, từng thanh một nối đuôi nhau chém về phía ông già tóc bạc.
Trông thấy một màn này, ông già tóc bạc biến sắc vội vàng bạo lui. Nhưng tốc độ của những thanh kiếm này lại nhanh hơn, ông già tóc bạc vừa lùi vừa chắn, chỉ trong chốc lát đã lùi về sau mấy nghìn trượng. Lúc này, những kiếm khí bay ra trước đó đột nhiên hợp thành một thanh kiếm to khổng lồ.
Nhìn cảnh này, mí mắt ông già tóc bạc giật giật, ông ta không dám có sơ suất. Hai tay nâng lên, chợt trên đỉnh đầu ông ta xuất hiện một lá chắn màu vàng, không gian trước mặt ông ta bắt đầu co rút từng chút một, cuối cùng hình thành một kết giới không gian dày đặc!
Kết giới này giống như một bức tường, khiến cho người ta có cảm giác không thể phá vỡ.
Đúng lúc này, Tiểu Thất cách đó không xa bỗng nhiên gầm lên: “Trảm!”
Lời nói vừa dứt, thanh kiếm lập tức chém thẳng xuống từ trên không.
Xoẹt!
Trong nháy mắt, toàn bộ không gian nơi thanh kiếm đi qua đều bị xé rách.
Một kiếm này trực tiếp chém vào phía trên kết giới không gian.
Xẹt!
Kết giới không gian run lên kịch liệt, xuất hiện vô số vết nứt.
Lúc này, Tiểu Thất đột nhiên gầm lên: “Trảm tiếp”.
Âm thanh biến mất, thanh kiếm khổng lồ đột nhiên tỏa ra một luồng kiếm quang rực rỡ.
Ầm!
Nháy mắt kết giới không gian đã sụp đổ, thanh kiếm khổng lồ đâm thẳng xuống ”, trực tiếp trảm vào lá chắn trên đỉnh đầu của ông già tóc bạc.
Ầm!
Toàn bộ lá chắn lập tức vỡ nát, trong phút chốc, ông già tóc bạc bị đánh lui gần nghìn trượng.
Sau khi dừng lại, khóe miệng ông già tóc bạc trào ra một vệt máu tươi. Ông ta ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất ở đằng xa, ánh mắt ngập tràn một màu ngưng trọng: “Ngươi là quái vật gì vậy?”
Cách đó không xa, trong lòng Diệp Huyên cũng thầm khiếp sợ. Thực lực của Tiểu Thất đã mạnh hơn mấy lần so với lúc trước.
Tiểu Thất liếc nhìn ông già tóc bạc mà không nói gì, sau đó nàng ta đi tới bên cạnh đại trưởng lão.
Ông già tóc bạc nhìn Nhân Vương phía trên cột trụ dài, lúc này, ký hiệu quanh thân Nhân Vương đã hoàn toàn biến mất.
Ký hiệu đó là cấm chế, một khi cấm chế biến mất…
Đột nhiên vẻ mặt ông già tóc bạc trở nên rất khó coi, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên mỉm cười: “Xin chào!”
Ông già tóc bạc nhìn Diệp Huyên: “Diệp Huyên, ngươi đang đắc ý cái gì?”
Diệp Huyên cười nói: “Nhìn ông bị đánh, ta vui. Ha ha…”
Ông già tóc bạc bực bội nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Đừng nhìn ta như thế, có bản lĩnh thì lại đây đánh ta đi”.
Ông già tóc bạc lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đúng là hèn hạ, đợi cô gái váy trắng kia chết đi, ta xem người còn kiêu ngạo thế nào”.
Nụ cười của Diệp Huyên tan biến: “Các người muốn tìm nàng ấy!”
Ông già tóc bạc cười lạnh: “Ngươi nói xem”.
Diệp Huyên : “…”