2410: “đạo Môn Này Chạy Nhanh Thật”
Nói xong, bức chân dung trước mặt hắn ta bỗng bay tới trước mặt người đàn ông một chân.Người đàn ông một chân khẽ gật đầu, sau đó cầm lấy bức chân dung rồi xoay người rời đi.
Không lâu sau ông ta đã biến mất trong tinh không.Người đàn ông quấn vải trầm ngâm một lúc.Cơ thể của Địa Tiên, rất nhiều người không hiểu cái này có nghĩa là gì.
Nhưng bản thân hắn ta rất rõ.Nhưng cơ thể của hắn ta vậy mà cũng không thể đối phó được một chiêu kiếm của người con gái kia!Một chiêu kiếm cũng không chống đỡ được!Một chiêu kiếm!Người đàn ông quấn vải gào thét trong lòng.Một lát sau, trong lòng hắn ta tràn ngập cay đắng, tại sao bản thân mình lại gặp phải loại quái vật này...Bây giờ hắn ta chỉ hy vọng người đàn ông một chân mau chóng tìm được chàng trai trong bức chân dung kia....Diệp Huyên quay lại Bắc Cảnh, mà lúc này Bắc Cảnh đã không còn là Bắc Cảnh lúc trước.
Bởi vì bây giờ Tiên Kiếm Tông, Kiếm Võ Môn, nhà Hiên Viên và Vu Tộc đều đã liên minh với Bắc Cảnh.
Hiện tại thực lực của Bắc Cảnh có thể nói là mạnh hơn bao giờ hết.Phải biết rằng, ở tinh vực khác, những thế lực như Kiếm Võ Môn cũng có địa bàn cực lớn.
Nhưng hiện tại Bắc Cảnh cũng gặp phải một vấn đề lớn!Thần Điện!Thế lực siêu cấp ở Thương Khung giới!Thần Điện phía trên cao đó, hiện nay vẫn chưa có ai biết được thực lực của bọn họ!Trong đại điện của Bắc Cảnh, Diệp Huyên xếp bằng trên mặt đất.
Trước mặt hắn là Khương Cửu và Thượng Quan Tiên Nhi.Diệp Huyên hỏi: “Gần đây Thần Điện có động tĩnh gì không?”Thượng Quan Tiên Nhi lắc đầu: “Chẳng có động tĩnh gì cả”.Diệp Huyên trầm ngâm một lát, sau đó lại hỏi: “Đạo Môn có tin tức không?”Khương Cửu lắc đầu: “Không có bất kỳ tin tức gì, cứ như là bốc hơi khỏi thế gian này rồi vậy!”Diệp Huyên khẽ cười: “Đạo Môn này chạy nhanh thật”.Thượng Quan Tiên Nhi do dự một lát rồi nói: “Bệ hạ nàng ta...”Tiểu Thất!Cho dù là hiện tại, trong lòng những người ở Thần Quốc, Tiểu Thất vẫn là cô bé uy danh lẫy lừng!Diệp Huyên cười nói: “Đạo Môn sẽ không làm hại nàng ta đâu!”Thượng Quan Tiên Nhi gật gật đầu, không nói nữa.Diệp Huyên đang định nói thì đúng lúc này một đường ánh kiếm đột nhiên xuất hiện trước cửa đại điện.
Tiếp theo đó, một cô bé bước vào trong đại điện..
Người đó chính là Tiểu Thất!
Nhìn thấy Tiểu Thất, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tiểu Thất đi đến trước mặt Diệp Huyên: “Đi thôi!”
Diệp Huyên ngây cả người, hắn hỏi: “Đi đâu?”
Tiểu Thất không nói gì, nàng ta lôi Diệp Huyên đi ra ngoài.
Diệp Huyên: “...”
Đúng lúc này, Thượng Quan Tiên Nhi vội vàng chặn trước mặt Tiểu Thất, nàng ấy cung kính hành lễ: “Bệ hạ!”
Tiểu Thất nói: “Có chuyện gì để sau hãy nói”.
Nói xong, nàng ta kéo Diệp Huyên đi rồi biến mất ở nơi xa xa.
Trong điện, Khương Cửu và Thượng Quan Tiên Nhi nghệt mặt ra.
...
Diệp Huyên và Tiểu Thất ngự kiếm bay trong mây.
Trên đường, Diệp Huyên nhìn Tiểu Thất: “Tiểu Thất, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Tiểu Thất nói: “Đưa ngươi đến một nơi”.
Diệp Huyên hỏi: “Nơi nào?”
Tiểu Thất nói: “Đi rồi sẽ biết!”
Diệp Huyên: “..”.
...
Sau khoảng nửa canh giờ, Tiểu Thất đưa Diệp Huyên vào một cánh rừng. Trong cánh rừng này, hắn đã gặp được đại trưởng lão của Đạo Môn.
Đại trưởng lão liếc nhìn Diệp Huyên, không nói gì cả.
Tiểu Thất nhìn Diệp Huyên: “Lát nữa theo ta!”
Diệp Huyên gật đầu: “Chúng ta phải làm gì?”
Tiểu Thất nói: “Đi truyền thừa”.
Truyền thừa?
Diệp Huyên ngây cả người sau đó nói: “Truyền thừa gì?”
Tiểu Thất nói: “Tạm thời không biết”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu, sau đó hắn nhìn về phía đại trưởng lão kia: “Hình như tiền bối có chút gì đó không vui thì phải!”
Đại trưởng lão nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”
Nói xong, ông ta đi về phía xa xa.
Tiểu Thất nhìn Diệp Huyên: “Chuyện ở đây xong xuôi, ta sẽ quay lại Thần Quốc, những chuyện ấy không thể để một mình ngươi đối mặt được!”
Nói xong, nàng ta bước nhanh rồi biến mất ở gần đó.
Diệp Huyên lặng im.
Hắn không có bất kỳ lời oán hận nào đối với Tiểu Thất.
Bởi vì hắn biết rất rõ Tiểu Thất là người như thế nào, nàng ta tuyệt đối sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình.
2412: “Cha Ngươi Là Ai?”
Một lát sau, Diệp Huyên khẽ lắc đầu, bất kể như thế nào hắn vẫn hy vọng Tiểu Thất quay lại. Thực lực của Tiểu Thất không yếu hơn hắn chút nào. Có Tiểu Thất, áp lực của hắn cũng bớt đi chút ít, hơn nữa Thần Điện vốn là của Tiểu Thất!
Sau khoảng nửa canh giờ, Diệp Huyên theo Tiểu Thất và đại trưởng lão đến một sa mạc. Đại trưởng lão và Tiểu Thất không bay trên không mà đi bộ!
Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía đại trưởng lão: “Tiền bối, mấy người hiểu rất rõ về Thần Điện sao?”
Đại trưởng lão nhẹ giọng nói: “Cũng coi là vậy đi!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, mấy người có quan hệ gì với Thần Điện thế?”
Đại trưởng lão nói: “Đối địch!”
Diệp Huyên vội vàng nói: “Vậy tại sao mấy người không xử bọn họ luôn đi!”
Đại trưởng lão liếc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi cho rằng bọn họ dễ xử lý như thế sao?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, rốt cuộc Thần Điện này là thế lực gì? Tại sao lại thần bí như vậy?”
“Thần bí?”
Đại trưởng lão lắc đầu: “Ngươi mới là người thần bí nhất ấy!”
Diệp Huyên đờ người ra: “Ta?”
Gương mặt trưởng lão không chút cảm xúc: “Tổ sư của mấy thế lực lớn ở đại thế giới Huyền Hoàng đều quen biết ngươi. Hơn nữa phía sau ngươi còn có một cô gái váy trắng thần bí như vậy. Mà người này, bất kể là Đạo Môn ta hay Thần Điện đều không biết gì về nàng ấy! Ngươi nói xem ngươi có thần bí hay không!”
Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Nói thật đi, ngươi hãy thành thật nói với ta, ngươi có quen biết tổ tiên của Đạo Môn ta không?”
Diệp Huyên: “..”.
Tiểu Thất ở gần đó liếc mắt nhìn Diệp Huyên, sau đó nói: “Người mà ngươi quen biết thật sự rất nhiều!”
Diệp Huyên gượng cười: “Thật ra ta căn bản không quên biết bọn họ! Nhưng hình như bọn họ biết ta!”
Đại trưởng lão hỏi: “Cha ngươi là ai?”
Diệp Huyên nhún vai: “Ta không biết!”
Đại trưởng lão trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Có thể là liên quan đến cha ngươi, đương nhiên cũng có thể liên quan đến kiếp trước của ngươi”.
Kiếp trước?
Diệp Huyên lắc đầu: “Cũng có thể!”
Đại trưởng lão nhẹ giọng nói: “Nói với ngươi một chút về Thần Điện nhé!”