*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô bé?
Trong sân, tất cả mọi người đều đang nhìn cô bé kia.
Mọi người thật không ngờ rằng vậy mà Diệp Huyên lại kêu một cô bé đi ra.
Cô bé không có hơi thở giống như là một người bình thường.
Thế nhưng sắc mặt của Đế Khuyển đang bên cạnh Diệp Huyên chưa bao giờ căng thẳng như vậy.
Phát run!
Cơ thể nó đang run rẩy!
Diệp Huyên nhìn về phía Đế Khuyển, trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, cô bé này lại có thể khiến cho Đế Khuyển sợ hãi.
Thế nhưng hắn biết bản thân Đế Khuyển chính là một mãnh thú siêu cấp, hơn nữa nó lại tự thân đột phá khỏi gông cùm huyết thống của mình. Có thể nói rằng tính mãnh thú bên trong nó tuyệt đối thuộc vào loại đỉnh cao nhất.
Nhưng giờ phút này, nó lại đang sợ hãi cô bé kia.
Xem ra cô bé này đến từ bên ngoài, cho nên rất có thể cô bé cũng là yêu thú.
Hay nói cách khác, cô bé này cũng có thể là một mãnh thú!
Nhưng rốt cuộc là yêu thú gì, mà lại khiến cho Đế Khuyển phải khiếp sợ như vậy chứ?
Diệp Huyên nhìn về phía cô bé đang ở đằng xa, cô bé chậm rãi mở hai mắt, đôi đồng tử mang một màu tối đen, thoạt nhìn toàn thân toát lên một vẻ bông đùa không nghiêm túc.
Xa xa, Lý Tinh Hà nhìn cô bé, trong ánh mắt cũng tràn ngập vẻ nghiêm túc.
Cô bé hoàn toàn không có khí thế, giống như một người bình thường, chính vì nguyên nhân đó mới càng thêm đáng sợ.
Lý Tinh Hà siết chặt thanh kiếm trong tay, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Cô bé nhìn lướt qua bốn phía xung quanh, sau đó khẽ nói: “Đây là Kiếm Tông sao?”
Kiếm Tông?
Diệp Huyên hơi ngẩn người, nhưng sau đó hắn đã hiểu ra rất nhanh.
Chắc hẳn trước đây chiếc hộp này thuộc về Kiếm Tông.
Lúc này, cô bé xoay người nhìn về phía Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi vội vàng lấy một xiên kẹo hồ lô đưa cho cô bé.
Cô bé nhận lấy xiên kẹo hồ lô một cách vô cùng tự nhiên, cô bé nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: “Ngươi gọi ta ra à?”
Tiểu Linh Nhi vội vàng gật đầu.
Cô bé quét mắt đánh giá một chút, sau đó nói: “Muốn đánh nhau phải không?”
Lúc này Tiểu Linh Nhi chỉ về phía Lý Tinh Hà cách đó không xa.
Cô bé xoay người nhìn về phía Lý Tinh Hà, sau đó liếc mắt đánh giá hắn ta một lượt rồi nói: “Yếu thế này sao?”
Yếu thế này sao? Mọi người trong sân đều ngây ra như phỗng.
Yếu thế này sao?
Có phải đầu cô bé này không được bình thường không?
Lý Tinh Hà nhìn cô bé: “Ngươi cảm thấy ta yếu sao?”
Cô bé suy nghĩ một lát, sau đó đáp lại: “Ta xin phép sửa lại chút, ngươi không yếu, mà là rất yếu!”
Mọi người: “…”
Đột nhiên Lý Tinh Hà nở nụ cười: “Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên mới có người nói ta yếu, hơn nữa lại còn là một bản phân thân…”
Đúng lúc này, cô bé bất thình lình xuất hiện trước mặt Lý Tinh Hà.
Đôi đồng tử của Lý Tinh Hà chợt co rụt lại, đột nhiên hắn ta rút kiếm cái xoẹt.
Phụp!
Tiếng kiếm vang lên, một đạo kiếm quang chém thẳng vào cô bé.
Dưới sự quan sát của tất cả mọi người, đột nhiên cô bé tung một quyền ra.
Chỉ là một quyền bình thường!
Bụp!
Trong ánh mắt của mọi người, đạo kiếm quang kia của Lý Tinh Hà biến mất không chút dấu vết. Cùng lúc đó, cả người Lý Tinh Hà trực tiếp xuất hiện ở phía ngoài cách đó mấy nghìn trượng, còn cô bé trước mặt này lại có thể nhìn thấy khoảng không gian trong tầm mắt là một mảnh tối đen.
Giờ khắc này, mọi người trong sân đều như hóa đá!
Diệp Huyên cũng hơi nheo mắt, tim đập thình thịch.
Đây là yêu quái đến từ nơi nào vậy chứ?
Phía đằng xa, Lý Tinh Hà chỉ còn lại linh hồn, hơn nữa linh hồn của hắn còn đang hư huyễn với tốc độ vô cùng nhanh.
Ánh mắt Lý Tinh Hà đờ ra: “Cái này…”
Cô bé liếm liếm xiên kẹo hồ lô, mặt không đổi sắc: “Nói ngươi yếu, ngươi thừa nhận thì chẳng phải xong chuyện sao? Không nên đấu với ta làm gì!”
Lý Tinh Hà nhìn cô bé: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Là ai?
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía cô bé.
Rốt cuộc cô bé này là ai?
Cô bé không thèm quan tâm đến Lý Tinh Hà, cô bé liếc nhìn bốn phía xung quanh, miệng nhỏ khẽ nhếch lên: “Đều không ở đây, hi hi…”
Nói xong, cô bé nhìn về phía Tiểu Linh Nhi đang đứng cách đó không xa, cô bé liếc mắt nhìn Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi vội vàng lấy ra thêm một xiên kẹo hồ lô nữa đưa cho cô bé này,
Cô bé cầm lấy xiên kẹo hồ lô, sau đó khẽ gật đầu: “Ngươi khá lắm, sau này ta sẽ ở bên cạnh ngươi!”
Diệp Huyên: “…” Tiểu Linh Nhi nhếch miệng cười, sau đó vội vàng đi đến trước mặt cô bé và chỉ chỉ vào mấy cường giả của Kiếm Võ Môn.
Chứng kiến một màn này, sắc mặt của những cường giả kiếm võ môn đều thay đổi. Đúng lúc đó, Lý Tinh Hà đang ở phía xa bỗng lên tiếng: “Rút!”
Nghe thấy lời hạ lệnh của Lý Tinh Hà, cường giả của Kiếm Võ Môn vội vàng rút lui.
Cô bé cũng không có đuổi theo, cô bé chỉ liếc mắt nhìn Lý Tinh Hà một cái, thân thể hắn ta đã hoàn toàn mờ ảo, lập tức phải biến mất.
Lý Tinh Hà nhìn cô bé và hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Cô bé liếm liếm xiên kẹo hồ lô, sau đó mới nói: “Ngươi có kẹo hồ lô không? Nếu có ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Lý Tinh Hà: “…”
Mọi người: “…”
Cuối cùng, Lý Tinh Hà hoàn toàn biến mất, còn hắn ta đến chết cũng không biết được tột cùng cô bé này là ai, bởi vì hắn ta không có kẹo hồ lô.
Sau khi Lý Tinh Hà hoàn toàn biến mất, một tòa tháp nhỏ hư ảo xuất hiện trước mặt cô bé.
Tay phải cô bé tung một chiêu, tòa tháp kia bèn xuất hiện trước mặt cô bé.
Tháp Giới Ngục khẽ run lên, vội vàng bay tới trước mặt Diệp Huyên, nó đang run rẩy giống như thực sự sợ hãi cô bé này.
Cô bé nhìn qua tháp Giới Ngục, tay phải cô bé tung ra một chiêu, tháp Giới Ngục lại bay vào trong tay cô bé. Cô bé đưa mắt quan sát đánh giá tháp Giới Ngục, sau đó lên tiếng hỏi: “Ừm, ngươi là ai?”
Lúc này bỗng nhiên Diệp Huyên cất tiếng hỏi: “Ngươi biết tháp này sao?”
Cô bé quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên rồi gật đầu: “Ta đã từng đánh nó!”
Diệp Huyên: “…”
Cô bé quan sát chiếc tháp trong tay, sau khi do dự một lát bèn nhìn về phía Diệp Huyên: “Người phụ nữ kia còn ở trong tháp không?”
“Người phụ nữ kia?”
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Người phụ nữ nào cơ?”
Cô bé nói: “Chính là cô gái váy trắng đó!”
Cô gái váy trắng!
Diệp Huyên liếc nhìn cô bé, sau đó nói: “Trước đây nàng ấy có ở, nhưng giờ thì không”.
“Ồ!”
Diệp Huyên hơi ngước mắt lên nhìn, cô bé này đã từng đánh nhau với cô gái váy trắng...
Rốt cuộc cô bé này là ai?
Cô bé nhìn về phía Diệp Huyên, lòng bàn tay mở ra, kiếm trong tay Diệp Huyên bay đến trước mặt cô bé.
Cô bé nhìn kiếm Thiên Tru, nói: “Thiên Tru!”
Diệp Huyên hỏi: “Ngươi biết nó?”
Cô bé gật đầu, sau khi trả lại kiếm cho Diệp Huyên, cô bé liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, khóe môi hơi nhếch lên: “Đều không ở đây, ta phải đi thôi!”
Nói xong cô bé thật sự bỏ đi.
Nhưng đúng lúc này, có vẻ cô bé nghĩ ra chuyện gì đó, quay người lại nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: “Còn kẹo hồ lô không?”
Tiểu Linh Nhi vội vàng gật đầu, lấy ra một que kẹo hồ lô lớn đưa cho đối phương. Cô bé vui sướng cười toe toét, sau khi nhận lấy kẹo hồ lô, nói: “Sau này ai dám bắt nạt ngươi thì chính là bắt nạt ta, chính là bắt nạt Bạch của ta, bắt nạt Dương ca của ta, bắt nạt An tỷ của ta”.
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Linh Nhi lại lấy ra một cái nhẫn chứa đồ, đưa cho cô bé. Bên trong chiếc nhẫn có rất nhiều linh quả.
Cô bé cất chiếc nhẫn chứa đồ đi, do dự một chút sau đó nói: “Ta... Không có đồ cho ngươi...”
Tiểu Linh Nhi vội vàng lắc đầu, cô bé chỉ về chỗ Lý Tinh Hà ngã xuống ở phía xa xa, rõ ràng là chỉ người đã giúp đỡ cô bé và Diệp Huyên.
Nhị Nha nghĩ một chút sau đó nói: “Không được, ta không thể lấy không đồ của ngươi. Hay là thế này đi, ta giúp ngươi đánh nhau vậy. Ngươi nói đi, ngươi không thuận mắt ai, ta đi đánh chết hắn”.
Viêm Già ở bên cạnh khóe miệng hơi giật giật, sao cô bé này lại bạo lực như thế chứ...
Vẻ mặt của Diệp Huyên cũng có chút cổ quái, cô bé này thực sự hơi bạo lực.
Tiểu Linh Nhi nhìn sang Diệp Huyên, rõ ràng là đang trưng cầu ý kiến của hắn.
Diệp Huyên nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Cái đó, thân phận này của ngươi có thể tồn tại bao lâu?”
Cô bé nhìn cơ thể của mình rồi lên tiếng đáp lại: “Một tháng”.
Một tháng!
Diệp Huyên trầm tư giây lát sau đó nói: “Thế này đi ngươi cứ đi chơi trước đã, đợi khi nào bọn ta cần thì sẽ gọi ngươi, thế có được không?”
Cô bé nghĩ ngợi một chút rồi đáp lại: “Cũng được!”
Nói xong cô bé bấm đốt ngón tay một cái, một luồng ánh sáng đen chui vào trong ấn đường Tiểu Linh Nhi.
Cô bé nói: “Cần đánh nhau thì gọi cho ta!”
Nói xong cô bé liền rời đi. Mà đúng lúc này Đế Khuyển phía xa xa bỗng nhiên đi tới trước mặt cô bé.
Ánh mắt cô bé rơi trên người Đế Khuyển, khóe môi hơi nhếch lên lộ ra chiếc răng hổ.
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Huyên hơi biến đổi. Nụ cười của cô bé này có chút không thân thiện mấy.
Sắc mặt Đế Khuyển cũng thay đổi, trực tiếp nói với Diệp Huyên rằng cô bé trước mặt này muốn ăn nó!
Quá là đáng sợ!
Đế Khuyển vội vàng lấy ra một xâu kẹo hồ lô đưa cho cô bé: “Cho này!”
Kẹo hồ lô!
Ánh mắt cô bé dán lên cái kẹo hồ lô, hơi do dự một chút sau đó đón lấy kẹo hồ lô.
Thấy thế, Đế Khuyển nhất thời thở phào một hơi nhẹ nhõm, nó nhìn cô bé: “Cái này... Ta còn có thể thăng cấp không?”
Thăng cấp!
Khóe miệng Diệp Huyên hơi giật giật, Đế Khuyển này...
Cô bé liếc nhìn Đế Khuyển đánh giá nó. Nghĩ ngợi một chút, cô bé bấm đốt tay một cái, một giọt máu đỏ thẫm nhỏ xuống trước mặt Đế Khuyển.
Tinh huyết!
Đế Khuyển vội vàng đón lấy giọt tinh huyết đó, móng vuốt của nó run lên vì nó cảm nhận được sức mạnh cường đại ẩn chứa trong giọt tinh huyết ấy.
Thấy thế, Diệp Huyên vội vàng nói: “Đây... Ta cũng muốn một giọt, có được không?”
Cô bé nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên hỏi một cách yếu ớt: “Có được không?”
Lúc này hắn đã không quan tâm được điều gì nữa.
Đồ mặt dày tham lam!
Cô bé im lặng chốc lát sau đó vẫn bấm đốt tay một cái, một giọt tinh huyết rơi xuống trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên vội vàng nhận lấy nó, đây là thứ cực tốt, tinh huyết của yêu thú là thứ tốt nhất dùng để tôi luyện cơ thể. Có được giọt tinh huyết này cơ thể của hắn rất có thể sẽ đột phá.
Cô bé nhìn về phía Tiểu Linh Nhi: “Lúc đánh nhau nhớ phải gọi ta!”
Nói xong cô bé lập tức xoay người biến mất ở phía cuối chân trời, mà ở nơi chân trời bỗng nhiên truyền đến tiếng cười lớn: “Đều không còn nữa, ha ha...”
Giọng nói vừa dứt...
Ầm!
Phía chân trời xa xa bất ngờ tối đen một khoảng...
Trong sân, Viêm Già đi đến bên cạnh Diệp Huyên, nàng ta nhìn về phía chân trời xa xa, nhẹ giọng nói: “Sao mà ta cứ cảm thấy cô bé sẽ gây thêm chuyện nhỉ?”
Gây chuyện? Khóe miệng Diệp Huyên khẽ giật giật, cô bé này vừa nhìn đã biết không phải là người an phận. Một chuyến đi này, e là đại thế giới Huyền Hoàng sẽ gặp phải tai ương.
Vấn đề là rốt cuộc cô bé này là ai?
Dường như nghĩ ra điều gì, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Ta đi mua vài cái kẹo hồ lô trước đã!”
Đế Khuyển bên cạnh cũng nói: “Ta cũng phải đi mua!”
Viêm Già: “...”.
...
Lúc này, Diệp Huyên và Đế Khuyển mới chợt nhận ra xiên kẹo hồ lô đường này quan trọng đến nhường nào!
Vô cùng quan trọng nha!
Tiểu Linh Nhi!
Tựa như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Huyên và Đế Khuyển, còn có cả Viêm Già đột nhiên nhìn về phía Tiểu Linh Nhi cách đó không xa.
Tên này hiện giờ tuyệt đối không được đắc tội nha!
Không thể đắc tội!
Tiểu Linh Nhi đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta còn có một cái hộp!”
Nói xong, trước mặt cô bé đột nhiên xuất hiện một chiếc hộp.
Chiếc hộp!
Mặt khác, khóe miệng của Đế Khuyển khẽ co giật...
Diệp Huyên bước tới trước mặt Tiểu Linh Nhi, hắn nghiêm mặt nói: “Cái hộp này, không được dùng bừa bãi, biết chưa?”
Tiểu Linh Nhi gật đầu: “Dùng lúc nguy hiểm!”
Diệp Huyên khẽ xoa đầu Tiểu Linh Nhi: “Đúng, lúc nguy hiểm mới dùng!”
Tiểu Linh Nhi khẽ cúi đầu: “Ta chỉ có một cái hộp thôi sao!”
Chỉ có một chiếc hộp thôi!
Diệp Huyên cười nói: “Không nỡ dùng sao?”
Tiểu Linh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Sau này chúng ta có thể gặp lại người kia không?”
Diệp Huyên hỏi: “Tên nhóc đưa cho ngươi chiếc hộp kia sao?”
Tiểu Linh Nhi gật đầu.
Diệp Huyên cười nói: “Nhất định có thể gặp lại”.
Tiểu Linh Nhi cười toe toét: “Được!”
Nói xong, cô bé ôm chiếc hộp quay trở lại trong tháp Giới Ngục.
Diệp Huyên suy tư một chút, rồi nhìn về phía Đế Khuyển, Đế Khuyển nghiêm giọng nói: “Ta phải bế quan!” Diệp Huyên khóe miệng hơi co giật: “Đế huynh, lần này ngươi bế quan khoảng bao lâu?”
Đế Khuyển lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Huyên do dự, sau đó nói: “Có thể nhanh lên một chút được không? Hiện giờ ta đang gặp chút nguy hiểm a!”
Đế Khuyển liếc mắt nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có lúc nào là không nguy hiểm chứ?”
Diệp Huyên: ".....”.
Sau khi Đế Khuyển quay về tháp Giới Ngục, Diệp Huyên bước tới trước mặt Viêm Già, hắn nhìn Diệp Liên đang nằm trong vòng tay của đối phương, vẻ mặt vô cùng u ám.
Viêm Già nhìn Diệp Huyên: “Về trước đã”.
Diệp Huyên trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu, hắn bế Diệp Liên lên rồi cùng Viêm Già biến mất trong sân.
Muội muội là quan trọng nhất!
Sau khi đám người Diệp Huyên rời khỏi, trong sân khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Trong góc tối, Hiên Viên Kỳ nhìn về hướng Diệp Huyên vừa rời khỏi, khẽ nói: “Võ sư có nhận ra cô bé kia không?”
Hiên Viên Vũ ở bên cạnh ả ta lắc đầu: “Chưa từng gặp qua!”
Hiên Viên Kỳ im lặng một hồi lâu, sau đó nói: “Hắn rốt cuộc có bao nhiêu người chống lưng!”
Người chống lưng!
Hiên Viên Vũ trầm mặc.
Cô gái nhỏ vừa rồi, chỉ với một chưởng đã giết Lý Tinh Hà trong tích tắc, người ở Đăng Phong Cảnh rồi!
Lý Tinh Hà là ai chứ?
Đây là một nhân vật cùng thời với gã ta, mà trên Bảng Chí Tôn năm đó, Lý Tinh Hà xếp trên gã, và Lý Tinh Hà hiện giờ, không chỉ đạt đến Đăng Phong Cảnh, mà còn là một vị kiếm tu siêu cấp!
Lực chiến đấu của Lý Tinh Hà thuộc hàng mạnh trong cường giả Đăng Phong Cảnh, thậm chí còn có thể nằm trong top năm!
Mà một vị cường giả siêu cấp như vậy lại bị một cô bé giết nhanh như chớp chỉ với một chưởng!
Là giết trong chớp mắt!
Ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có!
Đầu tiên là người con gái mặc váy trắng, giờ lại là cô bé kỳ quái kia... Nếu tính thêm tổ sư của Tiên Kiếm Tông lúc trước thì phía sau Diệp Huyên đã có ba vị cường giả siêu cấp rồi!
Ba người này, người sau lại nghịch thiên hơn người trước a!
Hiên Viên Kỳ im lặng.
Hiên Viên Vũ khẽ nói: “Ta đi gặp tộc trưởng”.
Hiên Viên Kỳ đột nhiên nói: “Hắn nhất định sẽ báo thù! Không chỉ chúng ta, mà còn báo thù cả Kiếm Võ Môn nữa!”
Hiên Viên Vũ nhìn Hiên Viên Kỳ, ả ta trầm giọng nói: “Không thể để hắn báo thù chúng ta trước!”
Hiên Viên Vũ lắc đầu: “Kẻ hắn hận nhất có thể chính là nhà Hiên Viên ta!”
Hiên Viên Kỳ nói: “Không đúng, người hắn hận nhất là người thao túng mọi chuyện trong tối!”
Thao túng trong tối!
Hai mắt Hiên Viên Vũ híp lại, trong mắt hiện lên sát ý: “Người này không chỉ hại nhà Hiên Viên ta, còn hại cả Kiếm Võ Môn... rốt cuộc là ai chứ!”
Hiên Viên Kỳ trầm giọng nói: “Ta đã ủy thác Thiên Võng điều tra nghe ngóng trước, tin rằng không lâu nữa sẽ có tin tức”.
Thiên Võng!
Hiên Viên Vũ gật đầu: “Nhất định phải tra ra càng sớm càng tốt!”
Sắc mặt Hiên Viên Kỳ u ám: “Ta cũng muốn biết, rốt cuộc là kẻ nào đứng sau thao túng tất cả những chuyện này!”
Những gì mà Diệp Huyên đã làm ở Kiếm Võ Môn nhanh chóng lan truyền khắp đại thế giới Huyền Hoàng!
Diệp Huyên!
Hiện giờ cái tên Diệp Huyên này trong đại thế giới Huyền Hoàng dường như không ai là không biết đến!
Nhiều người chống lưng!
Đây chính là ấn tượng của mọi người về Diệp Huyên, không chỉ nhiều, mà còn là tặc cường!
Và hiện giờ, tất cả mọi người đều đang rất tò mò về lai lịch của Diệp Huyên, tại sao hắn lại có nhiều người chống lưng như vậy? Tại sao chứ?
Vô số thế lực cảm thấy hiếu kì!
Thực ra, đừng nói là các thế lực khác, mà ngay cả người ở Bắc Cảnh cũng đang rất hiếu kỳ!
Đám người An Lan Tú cũng coi như là rất quen thuộc với Diệp Huyên, nhưng bọn họ cũng không biết tại sao Diệp Huyên lại có những người chống lưng kia... chẳng hạn như, tại sao tổ sư của Kiếm Tiên Tông lại giúp Diệp Huyên, bọn họ cũng không thể hiểu nổi!
Tất nhiên, những thứ này đều không phải là mấu chốt, mấu chốt là gia tộc Hiên Viên bị tổn hại nghiêm trọng, tổ sư của Kiếm Võ Môn ngã xuống, Tông chủ của Tiên Kiếm Tông lại biến thành Diệp Huyên...
Bắc Cảnh, tháp Giới Ngục.
Diệp Huyên yên lặng nhìn Diệp Liên trước mặt. ;úc này, quanh thân Diệp Liên đang tỏa ra một luồng linh khí cực tinh thuần. Cứ như vậy, sau khoảng một canh giờ, Diệp Liên từ từ mở mắt!
Nhìn thấy Diệp Huyên, Diệp Liên liền cười.
Diệp Huyên cũng cười!
Nhưng cười rồi lại khóc.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi!
Không ai biết Diệp Liên có ý nghĩa với Diệp Huyên hắn như thế nào!
Tất cả!
Muội muội chính là tất cả đối với hắn!
Lúc hắn còn rất nhỏ, cũng chính là khi mẫu thân hắn vừa rời đi, đó là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với hắn, mà lúc đó, nếu không phải vì muội muội, hắn tuyệt đối sẽ không kiên trì được tiếp nữa! Bởi vì lúc đó thực sự quá khổ cực!
Nhưng ngay khi nhìn thấy muội muội, hắn liền sẽ tự nhủ với bản thân rằng hắn không được chết!
Một khi hắn chết đi, muội muội hắn liền sẽ không còn nơi nương tựa nữa.
Hắn không dám tưởng tượng nếu như mình chết đi, Diệp Liên sẽ phải làm làm thế nào!
Lúc đó, muội muội chính là niềm tin của hắn!
Vì muội muội, dù có cực khổ, có mệt mỏi, khó khăn đến đâu, hắn cũng vẫn phải kiên trì sống tiếp.
Bởi vì hắn còn sống, muội muội mới có thể sống tiếp được.
Hắn không bao giờ dám nghĩ đến chuyện nếu như mất đi muội muội thì mình sẽ thế nào…
Mặt khác, Viêm Già đang nhìn Diệp Huyên, biểu cảm khá là phức tạp.
Đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Diệp Huyên khóc!
Khóc!
Thật khó mà tưởng tượng ra được loại người như Diệp Huyên lại có thể khóc.
Bởi vì trong ấn tượng của nàng ta, Diệp Huyên là một tên giết người rất quyết đoán, thậm chí có thể nói là có chút tàn nhẫn.
Loại người này thường xem nhẹ tình cảm, hay nói cách khác là không có tình cảm!
Mà Diệp Huyên lại coi trọng muội muội của mình như vậy... thậm chí còn nàng quan trọng hơn cả mạng sống của chính bản thân mình!
Nàng ta không nghi ngờ gì nữa, Diệp Huyên thực sự có thể vì Diệp Liên mà chết.
Vì Diệp Liên, hắn thực sự có thể làm bất cứ điều gì, bao gồm cả chết!
Lúc này, Diệp Liên đột nhiên nói: “Ca... Có phải muội lại làm liên lụy đến huynh rồi không?”
Diệp Huyên khẽ xoa cái đầu nhỏ của Diệp Liên: “Không phải muội liên lụy ca, là ca không thể bảo vệ muội chu toàn”.