Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 2276-2281




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Tinh Hà khẽ nheo hai mắt, lúc này đột nhiên Diệp Huyên nói: “Ta sẽ đưa bảo vật kia cho nhà họ Hiên Viên, Kiếm Võ Môn ngươi đi tìm nhà họ Hiên Viên đòi đi!”



Ngay lúc này, đột nhiên Diệp Huyên dừng bước, hắn xoay người nhìn sang, bên cạnh Lý Tinh Hà có một cô gái nhỏ đang nằm.



Chính là Diệp Liên!



Diệp Liên nhắm chặt hai mắt như đã chìm vào giấc ngủ sâu!



Lý Tinh Hà nhìn Diệp Huyên: “Đồ đâu!”



Diệp Huyên mở lòng bàn tay, tháp Giới Ngục xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn sang Lý Tinh Hà: “Giao muội ấy cho ta!”



Lý Tinh Hà để tay phải ở chỗ sâu: “Đưa ta trước!”




Diệp Huyên không nói gì.



Lý Tinh Hà nhìn Diệp Huyên: “Ta nói sẽ giữ lời!”



Diệp Huyên khẽ điểm ngón tay, tháp Giới Ngục bay đến trước mặt Lý Tinh Hà.



Lý Tinh Hà vung tay phải, Diệp Liên đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.



Tay Diệp Huyên khẽ run, hắn ôm lấy Diệp Liên quay người rời đi.



Mà lúc này, Lý Tinh Hà đột nhiên lại nói: “Ngươi không thể đi!”



Vừa dứt lời, hắn ta đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, hắn ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không chết, sao ta có thể an tâm!”



Diệp Huyên trầm mặc.



Lý Tinh Hà nhìn Diệp Huyên, tay phải hắn cầm chặt thanh kiếm bên hông, một luồng kiếm thế mạnh mẽ lập tức bao phủ lấy Diệp Huyên.







Diệp Huyên ôm Diệp Liên đứng tại chỗ không nhúc nhích.



Còn Lý Tinh Hà thì nhìn Diệp Huyên chằm chằm.



Hắn ta là cao thủ nổi danh đại thế giới Huyền Hoàng, hơn nữa, còn thuộc về hàng ngũ cao thủ siêu cấp đứng đầu.



Đăng Phong Cảnh!



Ở Huyền Hoàng giới thì cũng là thuộc hạng siêu cấp đứng đầu.



Thế nhưng cho dù là hắn ta thì cũng kiêng dè Diệp Huyên.



Diệp Huyên, người này tiềm lực quá lớn, nếu để mặc hắn trưởng thành thì ngày sau nhất định sẽ đem đến tai hoạ cho Kiếm Võ Môn.



Nhất là bây giờ Kiếm Võ Môn và Diệp Huyên đã trở thành tử địch, nếu bây giờ không diệt trừ Diệp Huyên thì qua một thời gian nữa, ngay cả hắn ta cũng không thể đảm bảo mình giết chết được Diệp Huyên.



Diệp Huyên buộc phải chết!



Lý Tinh Hà nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt hắn ta bình tĩnh nhưng trong lòng đã có phần đề phòng.


Đối với thiếu niên thần bí trước mặt này, hắn ta cũng không dám xem nhẹ chút nào! Kết cục của nhà họ Hiên Viên, hắn ta cũng biết.



Trong sân, kiếm thế Lý Tinh Hà toả ra càng lúc càng mạnh, kiếm thế này lập tức khiến không gian xung quanh bắt đỡ trở nên méo mó.



Diệp Huyên đột nhiên nói: “Viêm Già cô nương!”



Âm thanh hắn vừa dứt, Viêm Già đã xuất hiện trước mặt hắn.



Diệp Huyên giao Diệp Liên trong tay hắn cho Viêm Già: “Đưa muội ấy đi!”



Viên Già nhìn Diệp Huyên gật đầu, nàng ta đón lấy Diệp Liên, đang định rời đi thì lúc này, một cao thủ Kiếm Võ Môn lại ngăn cản trước mặt nàng ta.




Diệp Huyên nhìn Lý Tinh Hà: “Người các ngươi muốn giết là ta!”



Lý Tinh Hà lắc đầu: “Diệt cỏ tận gốc!”



Diệt cỏ tận gốc!



Vừa dứt lời, hắn ta đột nhiên biến mất.



Vù!



Một luống kiếm quang chợt loé lên trong sân!



Luồng kiếm quang này rất nhanh, trong chớp mắt đã khiến Viêm Già đã biến sắc.



Ngay khoảnh khắc Lý Tinh Hà xuất kiếm, Diệp Huyên đột nhiên lao về phía trước, kiếm Thiên Tru trong tay hắn chém mạnh ra.



Kiếm Thiên Tru!



Thanh kiếm này lúc nãy hắn vẫn chưa giao cho Lý Tinh Hà, mà đối phương có thể vì quá muốn tháp Giới Ngục mà lúc đầu không hề muốn thanh kiếm này!



Một kiếm này của Diệp Huyên trực tiếp chém vào luồng kiếm quang kia.



Ầm!



Kiếm quang run rẩy dữ dội nhưng vẫn chưa nổ tung, ngược lại bản thân Diệp Huyên lập tức bị chấn động lùi đến nghìn trượng, trong quá bị đẩy lùi cả cơ thể bắt đầu rạn nứt từng tấc một, sau khi hắn dừng lại thì thân thể đã rạn nứt như mạng nhện.



Một kiếm này, Lý Tinh Hà không hề nương tay!



Lý Tinh Hà nhìn thanh kiếm trong tay mình, lúc này kiếm trong tay hắn ta đã xuất hiện rất nhiều vết rạn!



Lý Tinh Hà có phần do dự nhìn kiếm Thiên Tru trong tay Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Không hổ là kiếm của Tổ sư!”



Nói rồi hắn ta khẽ nhíu mày: “Kiếm này sao lại rơi vào tay ngươi?”



Ở phía xa, Diệp Huyên khẽ chùi vết máu ở khoé miệng, hắn đưa mắt nhìn cơ thể mình, không thể không nói, hắn hiện tại chưa thể chống lại được cao thủ Đăng Phong Cảnh thế này!



Đừng nói là Đăng Phong Cảnh, chỉ là bán bộ Đăng Phong Cảnh thì hiện tại hắn cũng khó mà chống đỡ được.



Lần này trái lại hắn không cảm thấy bản thân mình yếu, dù sao người ta cũng là người đã tu luyện mấy nghìn năm thậm chí là trên vạn năm. Trước đây hắn dựa vào hai bảo vật mà giết chết bán bộ Đăng Phong Cảnh đã là chuyện nghịch thiên rồi!



Lý Tinh Hà nhìn Diệp Huyên, hắn ta không nói gì, kiếm trong tay đột nhiên rung động.



Vù!



Âm thanh của kiếm bén nhọn chấn động cả bầu trời!



Trong sân, tất cả mọi người đều đang nhìn Lý Tinh Hà, cao thủ nổi danh của đại thế giới Huyền Hoàng!



Nếu Diệp Huyên còn có thể một kiếm miểu sát Lý Tinh Hà, vậy thì không phải là nghịch thiên… Mà là biến thái rồi.



Trên người Lý Tinh Hà toả ra luồng kiếm thế càng lúc càng mạnh, không gian xung quanh bắt đầu dao động từng đợt.




Diệp Huyên nhìn Lý Tinh Hà, không nói gì.



Không đánh nổi!



Hắn rất rõ thực lực hiện tại của bản thân, cho dù dùng kiếm Thiên Tru cùng với Nhất Kiếm Vô Lượng cũng không thể đánh lại Lý Tinh Hà.



Cũng không do phải kiếm Thiên Tru và Nhất Kiếm Vô Lượng không được, mà là cảnh giới của hắn và đối phương cách biệt quá quá lớn.



Mặc dù Nhất Kiếm Vô Lượng có thể bất chấp cả cảnh giới, nhưng không có nghĩa Nhất Kiếm Vô Lượng có thể vô địch.



Đương nhiên, không đánh được hắn cũng phải đánh!



Diệp Huyên siết chặt kiếm trong tay, kiếm Thiên Tru trong tay hắn run lên kịch liệt.



Lý Tinh Hà nhìn Diệp Huyên, đang muốn ra tay thì ngay lúc này, đột nhiên Diệp Huyên nhìn về phía Viêm Già gần đó: “Muội ấy không sao chứ?”



Đương nhiên Viêm Già biết Diệp Huyên đang nói đến ai, nàng ta nhìn Diệp liên, một lúc sau, nàng ta lắc đầu: “Chỉ là đang ngủ say, không đáng ngại!”



Diệp Huyên khẽ gật đầu, sau đó nhìn Lý Tinh Hà: “Chúng ta nói chuyện?”



Lý Tinh Hà chợt ngây người, mọi người trong sân cũng sửng sốt.



Nói chuyện?



Nói cái gì?



Lý Tinh Hà nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn nói gì?”



Diệp Huyên ngẫm nghĩ sau đó nói: “Các ngươi để ta và muội muội ta đi, ta tha cho các ngươi!”



Mọi người: “…”



Lý Tinh Hà nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đang đùa với ta sao?”



Diệp Huyên nhìn Lý Tinh Hà: “Ngươi thật sự cho là ta chỉ có một át chủ bài chí bảo Ngũ Duy đó thôi sao?”



Lý Tinh Hà khẽ nheo hai mắt.



Đương nhiên hắn ta không tin Diệp Huyên chỉ có một át chủ bài chí bảo Ngũ Duy, bằng không cũng sẽ không e dè Diệp Huyên như vậy!


E dè! Hắn e dè Diệp Huyên!



Diệp Huyên mang theo một chí bảo Ngũ Duy đi đến hiện tại, đây cũng đã có phần nghịch thiên rồi! Hơn nữa, người nào lại không biết sau lưng Diệp Huyên có một vị kiếm tu siêu cấp?



Cô gái váy trắng!



Đối với người này, đại thế giới Huyền Hoàng ai lại không e ngại?



Một kiếm miểu sát Bắc Cảnh Vương, một kiếm miểu sát toàn bộ cao thủ Đế Cảnh của Bắc Cảnh!



Thực lực ở cấp bậc này, không ai lại không e ngại!



Cho dù là Lý Tinh Hà hắn ta ở đây, cũng vô cùng kiêng dè cô gái váy trắng này, nếu không phải chí bảo Ngũ Duy này và Thánh Kiếm rất quan trọng với hắn ta, hắn ta cũng sẽ không muốn làm đối đầu với cao thủ như vậy.




Bỏ qua những suy nghĩ này, Lý Tinh Hà nhìn Diệp Huyên: “Nếu ngươi có át chủ bài thì cứ việc lấy ra”.



Diệp Huyên nhìn Lý Tinh Hà: “Ngươi chắc chắn?”



Lý Tinh Hà nhìn Diệp Huyên chằm chằm: “Chắc chắn!”



Hắn ta vừa dứt lời, Diệp Huyên chợt xoay nhẹ cổ tay, thanh trường kiếm đâm xiên trên mặt đất, phía đầu mũi kiếm bén nhọn chợt loé lên một luồng kiếm quang.



Diệp Huyên bỗng nói: “Đế Khuyển huynh, nên ra trận rồi”.







Nghe vậy, Lý Tinh Hà khẽ nhíu mày, tay phải nắm chặt thanh kiếm trong tay.



Thế nhưng, xung quanh không hề có phản ứng gì.



Lý Tinh Hà nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên trầm giọng nói: “Đế Khuyển huynh, nên ra rồi!”



Xung quanh vô cùng yên tĩnh, vẫn không có phản ứng gì!



Sắc mặt Diệp Huyên u ám: “Đừng đùa với ta!”



Lúc này, Lý Tinh Hà cách đó không xa chợt nói: “Diệp Huyên, ngươi đang đùa ta sao?”



Vừa dứt lời, hắn ta lập tức biến mất.



Vù!



Trong sân vang lên tiếng xé rách.



Diệp Huyên đang định ra tay thì ngay lúc này, một quái vật to lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.



Đế Khuyển!



Lúc nhìn thấy Để Khuyển, Diệp Huyên lập tức ngây người.




1638263729351.png


Ầm!



Cú va chạm này khiến không gian nơi vị trí của Lý Tinh Hà và Đế Khuyển lập tức sụp đổ, cùng lúc đó, Lý Tinh Hà kia trực tiếp lùi liên tục đến mấy trăm trượng, còn Đế Khuyển cũng lùi khoảng gần trăm trượng!



Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyên khẽ thay đổi, Đế Khuyển thế mà trở nên mạnh như vậy rồi?



Chút tử khí ban đầu của cái tên da trắng kia lợi hại như vậy sao?



Lúc này Diệp Huyên có phần hối hận!



Hối hận ban đầu không tìm tên kia lấy chút ít tử khí…




Trước mặt Diệp Huyên, Đế Khuyển mặt mũi hung tợn, trên thân toả ra khí thế hung hãn!



Xung quanh, sắc mặt những cao thủ Kiếm Võ Môn đều vô cùng nghiêm trọng.



Lý Tinh Hà nhìn Đế Khuyển, nhẹ giọng nói: “Hung thú!”



Vừa dứt lời, cổ tay hắn ta run lên, trong phút chốc, một luống kiếm quang chấn động phóng ra, luồng kiếm quang này trong phút chốc đã bao trùm lấy Đế Khuyển.



Vù vù vù vù vù!



Không gian chỗ vị trí của Đế Khuyển lập tức bị kiếm quang này xé rách từng tấc một!



Diệp Huyên đang định ra tay thì bên trong luồng kiếm quang đó đột nhiên bùng nổ một luồng hơi thở mạnh mẽ, ngay sau đó, kiếm quang tan biến, nhưng ngay lúc này, một luồng kiếm quang lại trực tiếp chém vào người Đế Khuyển.



Ầm!



Trong nháy mắt Đế Khuyển đã lùi lại đến trăm trượng, mà trên người nó đã có chi chít vết kiếm!



Có khả năng phá vỡ phòng ngự!



Sắc mặt Diệp Huyên u ám.



Cách đó không xa, Đế Khuyển quay đầu nhìn Diệp Huyên, tức giận nói: “Đồ khốn kiếp nhà ngươi, lão tử vừa rời núi thì đã tìm một đối thủ như vậy cho ta rồi, ngươi có thể nào đừng bẫy ta mãi như vậy được không?”



Diệp Huyên: “…”



Mà ngay lúc này, đột nhiên Lý Tinh Hà kia lại biến mất, nhưng lần này mục tiêu của hắn ta là Diệp Huyên.



Hiển nhiên hắn ta vẫn muốn trực tiếp giết chết Diệp Huyên.



Mà lúc này, đột nhiên Đế Khuyến đứng chắn ngay trước mặt Diệp Huyên, nó đánh ra một chưởng về phía Lý Tinh Hà, một chưởng này khiến không gian trước mặt nó lập tức sụp đổ.



Ầm ầm!

1638263777861.png


Đế Khuyển ở trước mặt Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiểu tử, nghĩ cách đi.”



Cách?



Diệp Huyên trầm mặc.



Ngay lúc này, đột nhiên Lý Tinh Hà cách đó không xa đưa mắt nhìn xung quanh, khẽ nói: “Diệp Huyên, cô gái váy trắng sau lưng ngươi vẫn chưa xuất hiện sao?”



Diệp Huyên nhìn Lý Tinh Hà: “Ngươi có thể đi tìm nàng ta giống như Bắc Cảnh Vương!”



Tìm cô gái váy trắng!



Lý Tinh Hà nhìn Diệp Huyên: “Ngươi nghĩ ta ngu sao?”




Cô gái váy trắng xuất hiện thì hắn ta sẽ tự có mưu kế đối phó, mà nếu cô gái váy trắng không xuất hiện thì đương nhiên là tốt nhất.



Tự mình đi tìm người ta?



Đầu bị cửa kẹp rồi chắc?



Lý Tinh Hà mở lòng bàn tay, một thanh kiếm xuất hiện, hắn ta nhìn Diệp Huyên, kiếm trong tay xoay tròn nhanh chóng, ngay sau đó, tiếng kiếm liên tục xuất hiện khắp xung quanh.



Lý Tinh Hà nhìn Diệp Huyên: “Diệp Huyên, hay nghe nói chỗ dựa của ngươi rất nhiều, gọi một vị ra đây đi?”



Đế Khuyển ở trước mặt Diệp Huyên vội nói: “Tiểu tử, gọi đi!”



Gọi?



Diệp Huyên trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Tiểu Linh Nhi, ngươi nên biểu diễn rồi!”



Hắn vừa dứt lời, Tiểu Linh Nhi lập tức xuất hiện trước mặt hắn.



Sau khi Tiểu Linh Nhi xuất hiện, cô bé nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên do dự chốc lát sau đó nói: “Nắm chắc không?”



Tiểu Linh Nhi khẽ chớp mắt, sau đó cô bé cẩn thận dè dặt lấy ra một cái hộp!



Cái hộp!



Nhìn thấy cái hộp này, mí mắt Đế Khuyển ở bên cạnh cũng khẽ giật, ban đầu khi Tiểu Linh Nhi ôm cái hộp ra, bên trong hộp có một tên da trắng… Mà bây giờ sở dĩ nó có thể đột phá được xiềng xích huyết mạch của bản thân cũng là bởi vì cái tên đó!



Tên đó lại sắp xuất hiện rồi sao?



Tiểu Linh Nhi nhìn Lý Tinh Hà cách đó không xa, Lý Tinh Hà khẽ cười: “Mau gọi đi, hy vọng đừng quá yếu”.



Tự tin!



Là một tu kiếm đỉnh cao của thế giới này, đương nhiên hắn ta có tự tin.



Trong tầm mắt của tất cả mọi người, Tiểu Linh Nhi mở hộp ra.



Đột nhiên một luồng ánh sáng đen bay ra, ánh sáng đen bay xung quanh trong không trung, một cô gái nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người.



Cô bé có dáng người không cao, buộc tóc đuôi ngựa, trên người mặc một chiếc áo nhỏ trắng như tuyết, hai tay lộ ra bên ngoài, bên dưới là quần xanh lam, phần đầu gối của quần còn có một vài lỗ nhỏ, chân thì mang một đôi giày vải trắng như tuyết.



Điều đáng nói chính là trên đầu cô bé này có hai cái sừng, sau lưng thì có đuôi thật dài.


Cô gái nhỏ bỏ hai tay trong quần, trong miệng ngậm một xiên kẹo hồ lô, chân phải khẽ đạp nhịp nhàng, còn ngâm nga theo giai điệu không biết tên.