2150: Kẻ Địch Tấn Công Ư
Hắn vừa rảo bước đến cửa điện, vừa nói: “Ta không muốn làm Quốc chủ Thần Quốc, nhưng nếu Tiểu Thất đã muốn thì ta sẽ làm, đồng thời sẽ dẫn dắt toàn bộ vũ trụ Hỗn Độn chống lại đại thế giới Huyền Hoàng.
Một khi đã vậy, ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai ở đây dám khiêu chiến uy danh của ta.
Ai dám khiêu chiến, kẻ đó chết”.Diệp Huyên không muốn làm độc cô cầu bại, nhưng hắn biết đứng trước đại địch lúc này, nội loạn tuyệt đối không thể xảy ra.Một khi có mầm mống phải lập tức bị diệt trừ.Hơn nữa, nếu hắn cho phép có người khiêu chiến uy danh của hắn thì làm sao có thể khiến người trong thiên hạ tin phục cho được?Thượng Quan Tiên Nhi là một người thông minh, biết rõ ý tưởng của hắn, vì vậy không lên tiếng nữa.Một hồi sau, nàng ấy mới nhẹ giọng: “Ban nãy ta vừa gặp được Cửu cô nương”.Diệp Huyên gật đầu: “Ta mời nàng ấy đến giúp”.Đối phương hơi cúi đầu: “Ta có cần rời đi không?""Không, cô cứ tiếp tục làm việc của mình, nhưng về sau ý nàng ấy chính là ý của ta, mọi việc đều nghe theo nàng”.Thượng Quan Tiên Nhi gật đầu: “Ta hiểu rồi”.Địa vị của nàng ấy đã rơi từ thứ nhất xuống thứ hai, nhưng nàng ấy biết đây đã là kết quả tốt nhất.Chỉ cần nàng ấy không đánh mất địa vị này, vẫn ở bên Diệp Huyên, vẫn ở trong vòng quyền lực thì gia tộc Thượng Quan sẽ không gặp phải ngày sa sút.Chỉ là quyền lực có thể sẽ càng lúc càng ít đi mà thôi.Diệp Huyên bỗng lên tiếng: “Thượng Quan cô nương, trong thời gian vừa qua cô đã giúp ta rất nhiều.
Nhưng có lẽ cô còn chưa nhận rõ vị trí của mình, vì vậy ta cần một người của ta đến giúp.
Yên tâm, trước kia cô như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy, chẳng qua ta hy vọng cô hiểu rõ hơn.
Đây là lần cuối cùng ta nói với cô, sau này cô không được làm trái lệnh ta, đặc biệt là ở trước mặt người khác, cô có rõ không?"Thượng Quan Tiên Nhi khẽ cúi đầu: “Ta đã rõ”.Diệp Huyên gật đầu: “Vậy đi xuống đi”.Đợi Thượng Quan Tiên Nhi thi lễ rời đi rồi, Diệp Huyên lại ngồi xếp bằng, đang định hấp thu một thanh kiếm Đạo Cảnh nữa thì một luồng khí tức hùng hậu bỗng ập đến từ chân trời bên ngoài.Kẻ địch tấn công ư?Diệp Huyên nhíu mày, một khắc sau đã xuất hiện ở ngoài điện.Một người đàn ông tỏa ra sức mạnh cuồn cuộn đang lao vun vút từ trên trời xuống.
Bỗng nhiên Diêm Đao xuất hiện, rút đao ra.Choang!Gã kia bị buộc phải dừng lại.Đồng thời, mười hai người khác xuất hiện sau lưng gã, tất cả đều đạt đến Thần Cảnh đỉnh cao, khí tức mạnh mẽ vô cùng.Diêm Đao nhíu mày lướt qua một lượt: “Các ngươi là...”.
Gã đi đầu cười khẩy: “Sao hả? Tru Đạo quân bọn ta mà cũng không nhận ra à?"
Tru Đạo quân?
Sắc mặt Diêm Đao không khỏi sạm đi.
Gã đàn ông nhìn sang Diệp Huyên đứng cách đó không xa, phẫn nộ chỉ tay vào hắn: “Kẻ này giết người của chúng ta, sao có thể xứng làm Thần chủ? Hắn đáng tội chết!"
Những lời này của gã đàn ông khiến sắc mặt Diêm Đao sạm đi, bởi ông ta không ngờ những người này sẽ đến gây phiền toái cho Diệp Huyên.
Sắc mặt Diêm Đao càng trở nên khó xem. Ông ta biết tính tình Diệp Huyên còn nóng hơn Tiểu Thất, một khi sinh lòng ác độc thì cái gì cũng dám làm.
Diệp Huyên đứng ở xa xa chỉ lắc đầu cười. Nhóm người này đến tìm tận mặt đã khiến hắn ngạc nhiên, nào ngờ còn muốn giết hắn.
Trong lúc đó, vô số cường giả Thần Quốc, Ám vệ lẫn Thần Võ quân đều đã xuất hiện khắp bốn phía.
Gã đàn ông vứt ánh mắt lạnh lùng nhìn Diêm Đao và Thần Võ quân một phen: “Các ngươi dám lỗ m ãng trước mặt Tru Đạo quân do Võ thần chủ đích thân phong tước ư?!"
Tru Đạo quân?
Ba chữ này khiến những người có mặt biến sắc.
Đây là đội quân có thể nói là bí ẩn nhất, hùng mạnh nhất Thần Quốc.
Quan trọng nhất là nó được chính tay người sáng lập Thần Quốc, Võ An Ninh tự mình thành lập.
Thượng Quan Tiên Nhi lả lướt bước đến bên Diệp Huyên, khẽ nói: “Tru Đạo quân có ba đặc quyền. Thứ nhất, không cần quỳ trước Thần chủ đời sau. Thứ hai, không chịu sự sai khiến của bất kỳ ai ngoài Thần chủ. Thứ ba, nếu Thần chủ đời sau bất nhân, Tru Đạo quân có thể xuất hiện tru sát”.
Diệp Huyên cũng đáp lại: “Xem ra đặc quyền mà Võ thần chủ cho họ cũng không chỉ lớn bình thường nhỉ”.
"Đúng là rất lớn”, nàng ấy gật đầu.
Hắn cười: “Nhưng bọn chúng phản lại ta rồi, cô nói ta nên làm gì bây giờ?"
Thượng Quan Tiên Nhi giật mình khi nhận ra vị Diệp thần chủ này đã động sát ý, hơi cúi đầu: “Ngài phải có lý do chính đáng... Ta biết ngài không quan tâm những thứ này, nhưng Thần Quốc thì có. Ngài muốn giết bọn họ thì cũng phải đưa ra được một lý do khiến thiên hạ tin tưởng. Bởi vì thân phận của những người này vô cùng đặc biệt, tuyệt đối không thể tàn sát họ, bằng không người Thần Quốc sẽ cảm thấy nguy ngập, thậm chí có thể gây khủng hoảng trên toàn đất nước”.
Nàng ấy ngẩng đầu lên: “Bạo lực không thể giải quyết tất cả vấn đề, còn có thể khiến càng nhiều vấn đề xảy ra!"
Diệp Huyên chỉ cười: “Được thôi. Ta đây thích lý lẽ nên sẽ nói chuyện phải trái với bọn họ trước. Truyền lệnh gọi bá quan đến đây”.
Thượng Quan Tiên Nhi nhìn hắn một cái rồi lặng lẽ thối lui.
2152: "Chúng Thần Cũng Phản Đối!"
Chẳng lẽ Thần Quốc sắp sửa nội loạn?
Vô số đại thần lo ngay ngáy trong lòng.
Thấy bá quan đã tề tựu, Diệp Huyên cười với gã đàn ông dẫn đầu Tru Đạo quân: “Hôm nay các ngươi đến để giết ta?"
Đối phương nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi giết người của Tru Đạo quân ta, có tư cách gì làm Thần chủ?"
Diệp Huyên bật ra một tiếng cười, quay sang vị Thần tướng có danh vọng rất cao trong Thần Quốc, hỏi: “Nhờ Văn lão nói một câu xem ngôi vị Thần chủ của ta có chính đáng hay không?"
Mọi tầm mắt đổ dồn về phía Văn lão.
Tuy thực lực ông không cao nhưng danh tiếng lại cực cao, môn sinh trải rộng khắp thiên hạ, có thể nói là người đại diện cho tất cả các văn nhân tử sĩ Thần Quốc.
Sau một phen trầm mặc, ông lão cất tiếng: “Bệ hạ được Tiểu Thất bệ hạ đích thân truyền ngôi, tất nhiên chính đáng”.
Ông ta biết nếu công khai nghi ngờ Diệp Huyên ngay lúc này chẳng khác gì khiến Thần Quốc sụp đổ trong nháy mắt.
Hiện giờ Diệp Huyên hắn không cần Thần Quốc, nhưng Thần Quốc lại cần một cường giả siêu cấp.
Nếu không có Diệp Huyên, Thần Quốc sẽ tan rã; mà nếu không có Thần Quốc, Diệp Huyên lại chẳng hề hấn gì, có khi còn ung dung tự tại hơn nhiều.
Thần Quốc không thể thiếu Diệp Huyên!
Nhưng quan trọng nhất là ngôi vị Thần chủ của hắn do chính Tiểu Thất truyền lại một cách danh chính ngôn thuận.
Diệp Huyên cười cười: “Vậy theo Văn lão, ta có thể điều động Tru Đạo quân hay không?"
Đối phương hơi thi lễ: “Tất nhiên là có thể! Bệ hạ là Thần chủ, có quyền điều động bất kỳ đội quân nào. Tru Đạo quân tuy có phần đặc biệt nhưng vị trí cũng chỉ nằm dưới Thần chủ, không thể vượt qua, càng không thể nghi ngờ ngài. Nếu Thần chủ bất nhân, Tru Đạo quân tất nhiên có quyền phối hợp cùng Quốc hội để bãi nhiệm, nhưng...”
Ông ta liếc mắt nhìn Diệp Huyên: “Từ khi lên ngôi đến giờ, bệ hạ chưa từng có hành động bất nhân nào, ngược lại còn thu phục được vũ trụ Hạo Hãn, mở mang bờ cõi Thần Quốc ta. Ai dám nghi ngờ địa vị của ngài, ta là người đầu tiên phản đối”.
"Chúng thần cũng phản đối!"
Bá quan sau lưng Văn lão đồng thanh.
Trong số họ có rất nhiều người đến từ các thế gia và thế lực khác nhau, đó là những phe phái được lợi lớn nhất kể từ khi Diệp Huyên thu phục vũ trụ Hạo Hãn, không những thu hút được vô số thiên tài mà còn thêm linh khí - cho dù đã rất mỏng manh - giúp họ phát triển thêm một thời gian dài.
Điều quan trọng nhất là thực lực. Tru Đạo quân có thể không rõ lắm về sức mạnh của Diệp Huyên, nhưng bọn họ thì rõ.
Hiện nay, hắn chính là người mạnh nhất vũ trụ hỗn độn này!
Nếu không có hắn, vũ trụ hỗn độn lấy gì để đối kháng với đại thế giới Huyền Hoàng? Lấy đầu ra để đổi à?
Có thể nói, trong lúc vô tình, lợi ích của tất cả mọi người và Diệp Huyên đã bị buộc chung vào nhau.
2153: Kiếm Quang Đã Đến.
Chỉ cần không có hắn, tất cả sẽ nghênh đón kết thúc của mình khi đại thế giới Huyền Hoàng đánh tới.
Thấy tất cả mọi người đều ủng hộ Diệp Huyên, sắc mặt gã đàn ông cầm đầu Tru Đạo quân trở nên khó xem.
Diệp Huyên chỉ cười cười nhìn gã: “Còn về việc giết tên Ngôn kia...”
Nói đến đây, hắn quay sang Thượng Quan Tiên Nhi: “Thượng Quan cô nương thử nói xem vì sao ta lại giết hắn?"
Người được gọi tên lên tiếng: “Ngôn sử dụng ngôn từ bất kính xúc phạm Bệ hạ, hơn nữa còn chủ động ra tay”.
Diệp Huyên mỉm cười, tiếp tục chuyển hướng sang Văn lão: “Văn lão, Tru Đạo quân tuy đặc biệt nhưng có thể bất kính với Thần chủ sao?"
Sắc mặt ông lão sạm đi: “Có đặc biệt đến mấy cũng là con dân Thần Quốc, có tư cách gì để bất kính với Thần chủ?"
Đôi mắt lão xoáy thẳng vào nhóm Tru Đạo quân: “Các ngươi đã quên mất mục đích ban đầu của mình rồi sao? Đó chính là bảo vệ Thần Quốc ta, không phải thao túng nó!"
Sắc mặt gã đàn ông thoắt cái nom dữ tợn vô cùng: “Bảo vệ Thần Quốc? Cái đất nước có hạng người thế này làm Thần chủ thì bảo vệ làm gì!"
Văn lão trừng mắt phẫn nộ: “Làm càn! Cận vệ đâu!"
Ông ta vừa dứt lời, các cận vệ có mặt lập tức vây mười mấy người kia lại.
Thần Võ quân cũng gia nhập vào vòng vây.
Gã đàn ông nhìn bốn phía, cười gằn: “Chỉ bằng các ngươi mà cũng dám chống lại chúng ta?"
Đúng lúc ấy, Diệp Huyên bỗng thoắt cái biến mất. Gã đàn ông biến sắc, vung hai nắm đấm về phía trước.
Kiếm quang đã đến.
Xoẹt!
Đôi tay gã bị một kiếm này của hắn chém rơi, mũi kiếm đã vững vàng đặt trước trán gã.
Bốn bề lặng phắc.
Diệp Huyên nhìn gã: “Dám phách lối láo xược như vậy trước mặt ta, nếu ông đây không phải Thần chủ, không niệm công lao các ngươi năm đó thì đã sớm tiễn các ngươi lên đường rồi!"
Hắn quắc mắt nhìn đám người sau lưng gã cầm đầu: “Trách nhiệm của các ngươi là gì? Là bảo vệ Thần Quốc! Nhưng bây giờ các ngươi có đang làm đúng như vậy không?"
Gã đàn ông đang toan mở miệng thì thanh kiếm trong tay Diệp Huyên đã đâm vào nửa tấc.
Phụt!
Một vòi máu phun ra.
Hắn lạnh nhạt nhìn gã: “Ta cho phép ngươi nói chuyện à?"
Gã nhăn răng: “Sĩ khả sát, bất khả nhục. Ngươi có bản lĩnh...”