Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1917-1920




1917: Lần Này Lại Lùi Đến Cả Nghìn Dặm!


Kiếm Nam Sơn nhìn thanh kiếm trong tay Tiểu Thất: “Kiếm tốt!”Vẻ mặt Tiểu Thất vô cảm, nàng ta nhẹ nhàng vung tay, kiếm Thiên Tru lập tức bay trở về trước mặt Diệp Huyên.

Tiểu Thất nhìn Kiếm Nam Sơn: “Không ức hiếp ngươi!”Vừa dứt lời, chân trái nàng ta đạp nhẹ xuống.


Vù!Dưới chân, kiếm quang chợt loé sáng.

Ở phía xa, Kiếm Nam Sơn mở lòng bàn tay, một luồng kiếm quang bay ra từ trong bàn tay gã.

Kiếm quang nhanh như chớp, xé rách không gian!Ầm!Ở trước mặt hai người, hai luồng kiếm quang lập tức bùng nổ.

Mà ngay lúc ấy, đột nhiên Tiểu Thất tung người nhảy lên, một luồng kiếm quang từ trên đỉnh đầu Kiếm Nam Sơn chém xuống.

Ầm!Trong chốc lát, Kiếm Nam Sơn trực tiếp bị đẩy lùi hàng nghìn trượng.

Lúc này, Tiểu Thất đột nhiên chỉ vào Kiếm Nam Sơn từ trong không trung: “Chém!”Một chữ vừa thốt ra thì kiếm quang bỗng chốc đã chém xuống từ trên đỉnh đầu Kiếm Nam Sơn.

Ở phía xa, Kiếm Nam Sơn khẽ nhếch miệng cười: “Khá thú vị!”Vừa dứt lời, gã đạp mạnh chân xuống.

Ầm!Toàn bộ tinh không rung chuyển kịch liệt, ngay sau đó, gã hoá thành một luồng kiếm quang phóng thẳng lên trời.

Ầm!Luồng kiếm quang trong không trung kia của Tiểu Thất lập tức vỡ tan.

Nhưng ngay khi đó, Tiểu Thất chợt biến mất….


Ầm!Ở phía xa, trong chớp mắt Kiếm Nam Sơn đã lùi ra xa nghìn trượng.

Mà khi gã còn chưa kịp dừng lại thì hàng loạt kiếm quang đã đánh nát vị trí của Kiếm Nam Sơ chỉ trong chớp mắt.

Ầm!Kiếm Nam Sơn lại lùi lại.

Lần này lại lùi đến cả nghìn dặm!Nhưng khi đó, Tiểu Thất chậm rãi nhắm hai mắt lại, im lặng phút chốc, nàng ta đột nhiên mở bừng hai mắt, tay phải trên không điểm về phía Kiếm Nam Sơn: “Nhất Kiếm Nhân Tung Diệt!”Vù!Một tia kiếm quang mỏng manh như sợi tóc bay ra từ đầu ngón tay Tiểu Thất, kiếm quang đi đến đâu không gian nơi đó lập tức trở nên hư ảo….

1918: “Sao Lại Không Giết Ta?”


Thấy vậy, mọi người trong sân đều mang vẻ mặt nặng nề.

Bởi vì những nơi không gian hư ảo kia đều lập tức biến mất rồi!

Trực tiếp bị một kiếm này chém nát, cho dù là đạo tắc Không Gian của Thiên Đạo cũng không thể nào khôi phục được!

Thấy một kiếm này của Tiểu Thất, sắc mặt Kiếm Nam Sơn lập tức nghiêm trọng, gã vẫn không cầm lấy kiếm bên hông.



Bởi vì Tiểu Thất cũng không dùng kiếm.

Nếu bản thân lấy kiếm ra thì đã thua ngay từ khí thế rồi.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Kiếm Nam Sơn từ từ nhắm mắt lại, trước mặt gã đột nhiên xuất một thanh kiếm hư ảo, ngay sau đó gã điểm ngón tay vào chuôi kiếm của thanh kiếm hư ảo đó.

Vù!

Tiếng kiếm chợt vang vọng khắp sân.

Thanh kiếm hư ảo trực tiếp bay ra.


Kiếm này tựa như muốn đâm vỡ cả tinh không này, vô cùng mạnh.

Mà lúc này, kiếm quang kia của Tiểu Thất đã đến!

Ầm!

Cả tinh không đột nhiên run rẩy dữ dội, trong chớp mắt, thanh kiếm hư ảo kia của Kiếm Nam Sơn lập tức nổ tung, mà kiếm quang của Tiểu Thất thì vẫn còn.

Kiếm quang tiến thẳng một mạch, chém thẳng Kiếm Nam Sơn!

Vẻ mặt Kiếm Nam Sơn không hề thay đổi, gã bước một bước lên trước, điểm ngón tay lên kiếm quang.

Ầm!

Kiếm quang mạnh mẽ bị gã điểm vào cũng phải dừng lại.

Mà ngay lúc này, đột nhiên Tiểu Thất đã xuất hiện ở trước mặt Kiếm Nam Sơn.

Kiếm Nam Sơn khẽ nheo hai mắt, ngay sau đó, không gian xung quanh hai người bị hàng loạt kiếm quang bao trùm, cứ như vậy giằng co khoảng chừng một khắc đồng hồ thì những kiếm quang đó biến mất, kiếm quang của Tiểu Thất cũng phóng ra từ trong đó.


Thấy cảnh tượng này, sắc mặt cô gái tóc trắng lập tức u ám.

Mà những cao thủ của Thần Quốc thì lại thở phào nhẹ nhõm.

Sau lưng Tiểu Thất, kiếm quang dần biến mất, Kiếm Nam Sơn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Lúc này Kiếm Nam Sơn đã bị chặt đứt hai cánh tay nhưng người thì vẫn còn sống sót!

Kiếm Nam Sơn nhìn Tiểu Thất: “Sao lại không gi3t chết ta!”

Tiểu Thất dừng bước: “Sao lại bảo vệ Thiên Đạo?”

Kiếm Nam Sơn trầm mặc một lúc, sau lại nói: “Năm đó đã từng nhận ân huệ của nàng ấy!”

Tiểu Thất gật đầu: “Ngươi đã báo ân, có thể rời đi!”

Kiếm Nam Sơn lại hỏi: “Sao lại không giết ta?”

Tiểu Thất nhẹ giọng nói: “Kiếm tu không còn nhiều. Kiếm tu hùng mạnh thì lại không còn được mấy người.”

Kiếm Nam Sơn nhìn Tiểu Thất chằm chằm, sau đó quay người rời đi.


1919: Không Có Cơ Hội Thắng!


Cô gái tóc trắng khẽ nheo hai mắt, thân thể nàng ta đột nhiên trở nên hư ảo, ngay sao đó, hàng loạt tàn ảnh xuất hiện khắp xung quanh Tiểu Thất!

Ầm ầm ầm!

Cả tinh không bắt đầu rung mạnh, từng luồng sức lực lớn mạnh liên tục chấn động khắp xung quanh, cả tinh không lập tức sôi trào, vô cùng khủng khiếp!



Thế nhưng, ngay sau khi Tiểu Thất chém xuống một kiếm thì những tàn ảnh đó lập tức biến mất hoàn toàn, mà cô gái tóc trắng thì lùi về sau hàng nghìn trượng!

Cô gái tóc trắng nhìn Tiểu Thất chằm chằm: “Nếu ta chết thì bản nguyên chi khí của vũ trụ hỗn độn này sẽ hoàn toàn biến mất theo sự sụp đổ của ta, đến lúc đó, người của vũ trụ hỗn độn cũng sẽ không còn cách nào đột phá đến Đạo Cảnh được nữa!”

Tiểu Thất bước chậm về phía cô gái tóc trắng: “Uy hiếp ta sao?”

Cô gái tóc trắng cười nói: “Ngươi có thể cho là như vậy!”

Tiểu Thất nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ ta nghĩ rằng ngươi sẽ chết có cốt khí một chút, không ngờ…”

Vừa dứt lời, đột nhiên nàng ta biến mất.

Vù!

Một luồng kiếm quang từ trong sân lướt đến.

Thuỷ Nguyên Đế ở bên cạnh cô gái tóc trắng khẽ nói: “Ngươi đi trước đi!”

Nói xong, gã đứng ở trước mặt cô gái tóc trắng, tay phải hắn từ từ siết chặt, ngay sau đó hắn đánh mạnh một quyền về phía trước.


Ầm ầm!

Không gian trước mặt Thuỷ Nguyên Đế lập tức vỡ nát, nhưng không thể ngăn chặn được kiếm quang kia!

Ầm!

Trong chớp mắt Thuỷ Nguyên Đế đã lùi mạnh về sau, hàng loạt kiếm quang cắt ngang chém dọc trên người gã!

Khi Thuỷ Nguyên Đế dừng lại thì gã chỉ còn lại linh hồn!

Thuỷ Nguyên Đế nhìn Tiểu Thất chằm chằm, ánh mắt vô cùng e sợ!

Mà cô gái tóc trắng kia cũng không hề chạy trốn.

Sau lưng nàng ta còn có ba ông lão!

Cô gái tóc trắng đột nhiên lên tiếng: “Các người đi đi!”

Ba người và Thuỷ Nguyên Đế nhìn cô gái tóc trắng, nàng ta cười nói: “ n tình các người đã trả, không còn nợ ta gì nữa”.

Ba ông lão đưa mắt nhìn nhau, sau đó bọn họ quay người rời khỏi.

Không có cơ hội thắng!

Cao thủ của tinh vực này, cơ bản không ai có thể ngăn cản được Quốc chủ của Thần Vương ấy!


1920: Đao Kiếm Song Tuyệt!


Sau khi ba ông lão rời đi, cô gái tóc trắng nhìn Tiểu Thất, cười nói: “Ngươi muốn ta chết, không hề đơn giản vậy đâu!”

Dứt lời, nàng ta mở lòng bàn tay, chỉ trong chớp mắt, xung quanh tinh không bắt đầu rung động dữ dội, ngay sau đó, hàng loạt linh khí ngưng tụ về phía nàng ta.

Rất nhanh sau đó, hơi thở nàng ta đã tăng vọt kinh khủng.



Thấy vậy, sắc mặt mọi người trong sân thay đổi tức khắc.

Chẳng lẽ Thiên Đạo này lại muốn tự nổ?

Nếu như Thiên Đạo tự nổ thì sẽ như thế nào?

Chắc chắn cả vũ trụ hỗn độn này đều sẽ bị ảnh hường!

Vẻ mặt Tiểu Thất vô cảm, tay trái nàng ta đã đặt trên thanh kiếm bên hông.

“Không được!”

Ngay lúc này, một âm thanh truyền đến từ nơi chân trời tinh không.

Âm thanh vừa truyền đến, một người đàn ông đã phá không mà đến.

Tốc độ rất nhanh, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mấy người Diệp Huyên.


Người vừa đến, bên hông đem theo một thanh trường đao và một thanh kiếm.

Diệp Chiến Thiên!

Đao kiếm song tuyệt!

Ngay sau khi Diệp Chiến Thiên xuất hiện, cô gái tóc trắng lập tức dừng lại.

Thấy cô gái tóc trắng dừng lại, sắc mặt Diệp Chiến Thiên nhẹ nhõm hơn: “Các hạ Thiên Đạo, cơ thể ngươi gắn chặt với an nguy của cả vũ trụ hỗn độn này, sao có thể tự nổ?”

Cô gái tóc trắng cười nói: “Nếu không phải bị ép đến đường cùng, ta hà tất phải đi con đường này?”

Nghe vậy, Diệp Chiến Thiên quay người nhìn Tiểu Thất, gã đang định nói thì Tiểu Thất bước nhanh về phía trước, chém xuống một kiếm.

Diệp Chiến Thiên khẽ nheo hai mắt, rút mạnh kiếm chém xuống!

Ầm!

Tiếng kiếm vang vọng khắp nơi, hàng loạt kiếm quang chợt bùng nổ ngay giữa hai người, mà Diệp Chiến Thiên lập tức bị đẩy lùi đến trăm trượng!

Sau khi dừng lại, ánh mắt Diệp Chiến Thiên có vẻ nặng nề: “Tuổi còn nhỏ, mà tu vi kiếm đạo đã đạt đến trình độ này!”

Hắn năm đó cũng có thể nói là kỳ tài ngút trời, nhưng bây giờ sau khi gặp được Tiểu Thất, hắn lại phát hiện, người trước mặt này mới thật sự là kỳ tài ngút trời!

Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn chân trời tinh không, nhẹ giọng nói: “Thiên Đạo, ngươi đã gọi bao nhiêu người?”