Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1571-1574




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1571: Nghĩ Xong Chưa


Nói đến đây, ông ta khẽ mỉm cười: "Tất nhiên, ngươi cũng có thể chọn cách chạy trốn, nhưng không gian bốn phía đã được chúng ta gia cố rồi, nếu muốn lợi dụng không gian để bỏ chạy, trừ khi ngươi có thể lấy sức một người phá vỡ sức mạnh của chúng ta!"
Diệp Huyên trầm mặc.


Tần Thiên chậm rãi nắm chặt tay phải lại: "Nghĩ xong chưa?"
Diệp Huyên gật đầu: "Nghĩ xong rồi".

Nói xong, hắn nhìn về phía Tần Thiên: "Ta chọn điều thứ ba".

Tần Thiên gật gật đầu, làm thế mời: "Mời ngươi bắt đầu biểu diễn!"

Trong lòng bàn tay Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện một viên đá, chính là đá Truyền Tống, hắn vận chuyển huyền khí, một khắc sau, cả người hắn lập tức biến mất chẳng còn thấy đâu!
Xung quanh chợt lặng thinh!
Biến mất?
Đám người Tần Thiên đưa mắt nhìn nhau, một chốc sau, Tần Thiên đột nhiên xuất hiện tại vị trí của Diệp Huyên, ông ta ép lòng bàn tay xuống, không gian vẫn hoàn hảo không hề bị gì, nói cách khác, Diệp Huyên không hề phá tan không gian.

Vậy thì vấn đề đây rồi.


Hắn đào tẩu bằng cách nào?
Lúc này, ông lão áo đen ở bên cạnh đột nhiên nói: "Đừng cho người này bất cứ cơ hội nào! Vừa thấy hắn thì chúng ta cứ cùng nhau xông lên, chém chết tính sau!"
Cường giả xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía Tần Thiên, tuy ngoài mặt bọn họ không nói gì, nhưng trong lòng đã không nhịn được oán giận: bảo người ta biểu diễn? Lần này thì hay rồi! Màn biểu diễn này
.

1572: Đây Là Một Trận Pháp.  


Tần Thiên gật đầu: "Hai tháng sau, chúng ta lại đến tìm Mạc tông chủ!"  

Nói xong, ông ta dẫn mọi người rời đi.  

Thấy đám người Tần Thiên rời đi, trong lòng Lý thiên sư lập tức thở phào nhẹ nhõm!  

Nếu Liên Minh Trật Tự cưỡng ép, Lượng Đạo Tông nhất định không đánh lại được!  

Nhưng mà, hai tháng sau...  

Vừa nghĩ tới đây, lông mày Lý thiên sư đã nhíu lại.  

...  

Sau khi đám người Tần Thiên rời khỏi Lượng Đạo Tông, trên đường, ông lão áo đen đột nhiên nói: "Tần hộ pháp, ta thấy Lý thiên sư này có hơi kỳ lạ!"  

Tần Thiên lạnh lùng nói: "Ý ngươi là bọn họ không muốn giúp chúng ta?"  

Ông lão áo đen gật đầu: "Cảm thấy vậy!"  

Tần Thiên nhẹ giọng nói: "Lý do gì? Bọn họ có lý do gì để giúp Diệp Huyên?"  

Ông lão áo đen trầm mặc.  


Tần Thiên trầm giọng nói: "Liên Minh Trật Tự ta bây giờ đang là lúc cần dùng người khác, Lượng Đạo Tông này chúng ta cũng cần phải tận lực lôi kéo, chứ không phải đắc tội, để bọn họ đi đầu quần cho Đường tộc!"  

Ông lão áo đen gật đầu: "Đã rõ!"  

Tần Thiên nói: "Hai tháng sau chúng ta lại đến! Lúc đó, lão ta chắc chắn không có thêm cái cớ nào cả. Bảo người của chúng ta đừng ra ngoài tìm người này nữa, ta muốn trở về một chuyến, còn nữa, luôn luôn giám sát người của nhà họ Đường, bảo vật kia có thể ở trong tay Diệp Huyên, nhưng tuyệt đối không thể rơi vào tay nhà họ Đường được!"  

Nói xong, ông ta tăng nhanh bước chân rồi biến mất ở cách đó không xa.  

Mấy người ông lão áo đen cũng biến mất theo đó!  

...  

Ngoài Trật Tự Thành mấy trăm nghìn dặm về bên phải, có một tòa núi nhỏ, trên núi nhỏ có một hồ nước.  

Bởi vì núi nhỏ này là một ngọn núi lửa, vì thế nhiệt độ trong hồ nước rất cao, gần như là nước sôi.  

Mà xung quanh hồ nước có một màn ánh sáng mờ ảo, toàn bộ màn ánh sáng bao phủ hồ nước, xung quanh màn ánh sáng đang lóe lên năng lượng kỳ dị, đây là một trận pháp.  

Ở giữa hồ nước có một cô gái đang ngồi xếp bằng.  

Cô gái tóc dài như thác đổ, lông mày tựa kiếm, khóe miệng có một nốt ruồi nhỏ, rất xinh đẹp.  

Nước trong hồ đang sôi trào, nhưng thân thể của cô gái kia lại chẳng hề hấn gì. 


1573: Đây Là Cảm Giác Đầu Tiên Của Diệp Huyên!  


Dưới nền đất, một ít năng lượng thần bí đang cuồn cuộn không ngừng hội tụ về phía cô gái nọ, mà thân thể cô gái lại điên cuồng hấp thu chúng, cơ thể nàng ấy dần dần run lên, lông mày cũng hơi cau lại.  

Hiển nhiên, đã đến thời khắc mấu chốt.  

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên rơi xuống trước mặt cô gái nọ.  

Tõm!  

Bọt nước văng tung tóe!  

"Phụt!"  

Cô gái đột nhiên phun ra một ngụm máu, nàng ấy mở hai mắt ra, trước mặt có một thanh niên đang đứng.  

Thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc một trường bào màu xanh trắng, bên hông còn giắt một bao kiếm.  

Người này tất nhiên chính là Diệp Huyên!  

Vừa nãy hắn thôi thúc đá Truyền Tống, cảm thấy trời đất quay cuồng, loại cảm giác đó vô cùng khó chịu!  

Buồn nôn!  

Lúc này, Diệp Huyên nhín cô gái ở trước mặt, hắn bỗng chốc ngây ngẩn ra.  


Đẹp quá!  

Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyên!  

Tất nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là thân thể cô gái này không một tấc vải...  

Diệp Huyên lúc này không thể không cảm thán, đúng là quá đẹp! Nhưng hắn chỉ nhìn một chút rồi lập tức nhắm hai mắt lại.  

Làm người không thể hạ lưu như thế được! Diệp Huyên hắn không có giậu đổ bìm leo!  

Tất nhiên, hắn bây giờ đang suy nghĩ xem nên giải thích hiểu lầm này như thế nào!  

Diệp Huyên vô cùng nghiêm túc nói: "Cô nương, ta bảo đây chỉ là hiểu lầm, cô có tin không?"  

Cô gái nhìn Diệp Huyên, không nói gì, cũng không động đậy.  

Trong cơ thể nàng ấy, một luồng khí lưu đang chuyển động loạn cả lên.  

Diệp Huyên lại nói: "Cô nương, cô mau mặc y phục vào đi! Cô yên tâm, ta đã nhắm hai mắt lại, ta chẳng thấy gì hết, thật đấy, chưa thấy cái gì cả".

de-nhat-kiem-than-1573-0


1574: Là Áp Lực Đến Từ Khí Thế!


Nói xong, hắn xoay người rời đi.  

Mà khoảnh khắc hắn vừa xoay người đó, cô gái phía sau bỗng tung một quyền đánh về lưng hắn!  

Nhanh!  

Như mãnh hổ vồ mồi!  

Nhận thấy cô gái nọ đột nhiên ra tay, Diệp Huyên xoay người vung hai tay chặn lại.  

Ầm!  

Cả người Diệp Huyên lập tức bị chấn bay ra ngoài hơn mười trượng!  

Sau khi dừng lại, sắc mặt Diệp Huyên trở nên vô cùng nghiêm túc!  

Bởi vì giờ khắc này, hai cánh tay của hắn đã rạn nứt!  

Không chỉ thế, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn vô cùng khó chịu, như thể đã nứt ra!  

Sức mạnh lớn thật!  

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, lúc này, cô gái kia đã mặc quần áo vào.  

Cô gái khoát một bộ váy trắng bó sát người, bên hông thắt một đai lụa màu tím, bộ đồ này làm nàng ấy càng thêm thước tha yêu kiều.  

Cái đẹp của cô gái này không giống với những cô gái khác, lông mày nàng ấy sắc tựa kiếm, thân thể thẳng tắp, trong sự xinh đẹp còn mang theo tia anh khí.  


Cô gái bước chậm đến chỗ Diệp Huyên, Diệp Huyên cố gắng ngăn lại sự khó chịu ở trong người, sau đó trầm giọng nói: "Cô nương, đây là một hiểu lầm!"  

Cô gái không nói gì, nàng ấy chậm rãi nắm chặt tay phải lại, nương theo hành động đó, Diệp Huyên lập tức cảm nhận được một áp lực vô hình.  

Mạnh quá!  

Vẻ mặt Diệp Huyên ngày càng nghiêm lại, nữ nhân này vậy mà lại mang đến cho hắn một cảm giác không thể địch lại!  

Đây là khí thế!  

Là áp lực đến từ khí thế!  

Diệp Huyên đang định xuất kiếm thì đúng lúc này, giọng nói của Đường Thanh đột nhiên vang lên: "Hỏi nàng ấy thử, nàng ấy có phải là Triệu Mục không".  

Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nhìn về phía cô gái kia: "Các hạ là Triệu Mục à?"  

Cô gái dừng bước, nàng ấy khẽ nhíu mày lại, vẫn không nói chuyện, nhưng trong mắt đã ánh lên tia nghi hoặc.  

Đường Thanh nhẹ giọng nói: "Hẳn là vậy rồi. Ta khuyên ngươi, mau trốn đi".  

Diệp Huyên không rõ: "Vì sao?"  

Đường Thanh nói: "Bảng Đạo, ngươi nghe nói đến chưa?"  

Diệp Huyên lắc đầu.