1560: “thuật Ẩn Thân Của Ta Rất Lợi Hại”
Nhưng Võ Vấn lắc đầu: “Hắn sẽ không làm vậy”.
Ánh mắt của ông ta liếc về phía hang núi: “Vì khi ấy, những thế lực kia sẽ nhằm vào Diệp Liên.
Hắn sẽ không tiếp tục ẩn nấp quá lâu nữa”.
Tần Sơn không khỏi thở dài: “Người này thật sự là trọng tình trọng nghĩa”.
Võ Vấn gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, nhưng cho dù là Kiếm Tông hay Võ Viện ta đều không thể giữ hắn lại”.
Ông ta ngẩng lên nhìn về cuối chân trời: “Hy vọng hắn sẽ được trời cao phù hộ”.
Tần Sơn cũng gật đầu: “Hy vọng là vậy”.
...!
Trật Tự Thành.
Đường Thanh vốn đang tựa vào thân cây trong núi bỗng mở bừng mắt, nói với Diệp Huyên cách đó không xa: “Ngươi sắp gặp phiền toái lớn rồi đấy”.
"Chuyện gì?", hắn nhíu mày.
Ả ta nhìn thẳng vào hắn: “Liên Minh Trật Tự đã cho mời Lượng Đạo Tông đến, tung tích của ngươi sẽ sớm bị nắm giữ thôi”.
Diệp Huyên hạ giọng: “Thuật ẩn thân của ta rất lợi hại”.
Nhưng ả ta lắc đầu: “Chỉ cần ngươi không thoát ly khỏi Thiên Đạo nơi này, ngươi sẽ bị tìm thấy”.
Hắn toan mở miệng thì giọng của đại thần tầng sáu đã vang lên: “Tiểu tử, có người đang tính ngươi đấy”.
"Là sao cơ?", Diệp Huyên sửng sốt.
"Là suy tính...!Đối phương cũng có bản lĩnh đó chứ! À, quên mất nên nhắc ngươi..
"Hỏi vớ vẩn!", đại thần kêu lên: “Nếu tên đó còn tính được cái tháp rách này thì còn trốn ở đâu được nữa?"
Diệp Huyên ngượng ngập cười cười rồi vội vàng chui vào tháp Giới Ngục.
Vào khoảnh khắc hắn biến mất ấy, Lý thiên sư ở trong núi rừng cách đó nghìn dặm bỗng nhíu mày.
Lão già áo đen thấy thế thì vồn vập hỏi: “Sao rồi?"
Đôi mắt Lý thiên sư dõi về nơi xa, nói: “Quái lạ! Quái lạ! Phương Thốn còn có thể tìm ra được dấu vết từ khí tức của hắn, nhưng bỗng nhiên lại biến mất như bốc hơi vậy!"
Đối phương ép giọng: “Tại sao lại thế?"
Lý thiên sư nhìn những đồng tiền đã bất động dưới đất, khẽ nói: “Chỉ có hai loại khả năng. Thứ nhất, hắn đã chết, thần hồn câu diệt, hoàn toàn tan biến. Thứ hai, hắn đã dùng phương thức có thể đưa hắn ra khỏi trời đất này để ẩn nấp”.
Lão già áo đen lập tức phán: “Là khả năng thứ hai!"
"Người này không hề đơn giản một chút nào”, Lý thiên sư gật đầu, vừa nói vừa nhìn về nơi xa: “Nhưng dĩ nhiên, chỉ cần hắn lộ diện, ta sẽ lập tức biết được”.
Lão già áo đen: “Lý thiên sư, trong khoảng thời gian này ông đừng rời khỏi ta. Tên Diệp Huyên này quá mạnh, đặc biệt giỏi ám sát, cho dù là cường giả Đạo Cảnh cũng khó lòng ngăn trở!"
"Hắn sẽ đến giết ta ư?"
Nghe đối phương bật cười, lão già áo đen đang định giải thích thì đồng tử Lý thiên sư co lại. Lão ta cuống quít xoay người, tung một đồng tiền xu lên lên chắn giữa mày.
Cũng ở vị trí đó, một lưỡi kiếm đã xuất hiện tự bao giờ, đang bị đồng xu ngăn lại.
Lão già áo đen lập tức tung chưởng.
Ầm!
Không gian trước mặt họ run lên, một bóng người cấp tốc lùi lại.
Đó là Diệp Huyên!
Thấy lão già áo đen chuẩn bị vung tay lên, Lý thiên sư lên tiếng: “Đó là ảo ảnh”.
Tay trái của lão nhanh chóng viết chữ lên tay phải, sau đó vừa tung chưởng vừa hô lên: “Phá!"
Không gian trước mặt hai lão già trở nên mờ ảo như gợn sóng trước khi khôi phục lại bình thường, nhưng Diệp Huyên đã không còn ở đó nữa.
Lý thiên sư nói: “Thuật ẩn nấp này... chân thật đến thế”.
Đòn tập kích của Diệp Huyên khiến sắc mặt lão già áo đen có chút khó xem, lão hỏi người kia: “Thiên sư có truy ra tung tích của hắn không?"
"Tạm thời thì không”.
1562: "Đó Là Việc Của Ngươi!"
Nghe đối phương nói vậy, lão cau mày khó hiểu: “Vì sao?"
Lý thiên sư mới đáp: “Một kiếm vừa rồi của hắn không phải để giết ta mà là để phá khí của ta... Sau lưng hắn ắt có cao nhân!"
Nói đến đây, một tia hưng phấn lẫn vào giọng lão: “Cũng tốt thôi, để lão phu đấu với người đó một trận! Chúng ta về thành thôi, ta phải bày trận!"
Nói xong, hai lão già lần lượt biến mất.
Không lâu sau đó, Diệp Huyên xuất hiện với vẻ mặt nghiêm trọng.
Đúng như đại thần tầng sáu nói, thuật thôi diễn của lão Lý thiên sư đó khá lợi hại chứ hoàn toàn không phải tay gà mờ.
Ưu thế lớn nhất của hắn bây giờ là có thể tránh trong bóng tối, bằng không thì tình hình đã trở nên vô cùng tồi tệ rồi.
Lúc này, đại thần lên tiếng: “Tên đó muốn đấu với ta à?"
Diệp Huyên nghe vậy thì khấp khởi vui mừng, vội nịnh: “Lão ta làm gì có cửa so với tiền bối!"
Nào ngờ lại nghe đối phương nói: “Ngươi khỏi mất công khích tướng, ta sẽ không ra tay, mà cũng không thể ra tay được”.
Diệp Huyên: “...”
Đại thần trầm ngâm: “Thuật thôi diễn ấy là một bí thuật khá tà đạo, cho dù là ở thời của ta cũng đã hiếm gặp. Chỗ lợi hại nhất của họ chính là có thể mượn nhãn (mắt), từ Địa Nhãn, Thiên Nhãn đến nhãn của vạn vật. Cái tên Phương Thốn đó đã có thể mượn Địa Nhãn rồi, lại còn biết bấm đốt tính quẻ và thôi diễn bằng mai rùa. Khí hỗn độn của ngươi hiện giờ tuy đã đủ mạnh nhưng vẫn chưa thể chặt đứt nhân quả và số mệnh của ngươi được, mà thuật thôi diễn và tính quẻ vừa khéo lại mượn hai thứ này để tìm đến ngươi..”.
Diệp Huyên lắc đầu cười khổ: “Ta vẫn không hiểu lắm”.
"Bình thường thôi. Đoán mệnh là loại huyền bí nhất trong các đạo, người thường rất khó để hiểu”.
Hắn lại hỏi: “Vậy ta nên ứng đối thế nào đây tiền bối?"
"Đó là việc của ngươi!"
Diệp Huyên: “...”
Đại thần tiếp tục hùng hồn phán: “Ta phải nghỉ ngơi trong một thời gian, nhanh thì mười ngày nửa tháng, chậm thì năm mười năm sau sẽ tỉnh. Hy vọng lúc ấy ngươi vẫn còn sống, bảo trọng!"
Diệp Huyên vội la lên: “Tiền bối, còn một chuyện nữa!"
Nhưng sự im lặng kéo dài sau đó khiến hắn đen cả mặt. Người này thật sự lăn ra ngủ lúc dầu sôi lửa bỏng này hả? Ngủ cái búa ấy!
Phải làm sao để đối phó với Lý thiên sư bây giờ?
Sau một hồi trầm tư, hắn quyết định rời đi, không phải để trốn mà là đi về phía Trật Tự Thành.
Dù sao thì trốn đông trốn tây vốn không phải phong cách hành sự của hắn chút nào.
Hắn không mất bao lâu để trở về, vừa đặt chân vào thành đã cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ chập chờn.
Chương 1563
Hắn lần theo nó mà đi, một hồi sau đã đến trước một đài tế ở trung tâm tòa thành, nơi Lý thiên sư đang loay hoay làm gì đó.
Biết lão ta đang bày trận nhằm vào mình, Diệp Huyên không khỏi nhíu mày rồi âm thầm quan sát bốn phía, chỉ thấy có lão già áo đen vẫn luôn kè kè lão thiên sư này.
Nhưng dĩ nhiên, hắn không ngu đến mức sẽ tin rằng nơi này chỉ có một cường giả, bèn lặng lẽ rút lui.
Trên đài tế, Lý thiên sư bắt đầu cầm thanh kiếm gỗ đào lên mà khoa tay múa chân. Những hạt cát trong sa bàn trước mặt lão bỗng nhiên rung động.
Lão già áo đen lẳng lặng đứng một bên, trông thì như đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng thật ra đã dùng thần thức bao trùm bốn phía.
Lão hy vọng Diệp Huyên sẽ xuất hiện, như vậy sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.
Lý thiên sư đâm kiếm gỗ về trước, hô lên: “Hiện!"
Lời này vừa ra, sắc mặt lão trắng bệch như tờ giấy.
Đồng thời, một bóng người hiện lên trong sa bàn, khung cảnh xung quanh cái bóng ấy cũng dần dần trở nên rõ nét.
Lão già áo đen mở mắt nhìn chằm chằm vào sa bàn. Chỉ một chút nữa thôi, vị trí của Diệp Huyên sẽ được thể hiện đầy đủ, mà lão chỉ cần một cái chớp mắt là có thể di chuyển trong vòng mấy chục dặm, hắn có mọc cánh cũng chạy đằng trời!
Hình ảnh Diệp Huyên và cảnh tượng xung quanh hắn càng hiện hình trên sa bàn, ánh mắt lão già áo đen càng trở nên chăm chú, mà ngược lại, sắc mặt Lý thiên sư càng lúc càng tái nhợt, thậm chí còn toát mồ hôi lạnh.
Bỗng dị biến xuất hiện, hình dáng của Diệp Huyên trong sa bàn sụp đổ.
Cả hai lão già đồng thời cả kinh, nhưng một chuyện càng đáng sợ hơn đã xuất hiện: linh khí trong Trật Tự Thành đã bốc hơi sạch sẽ!
"Chuyện gì thế này?"
Lão già áo đen sửng sốt nhìn khắp nơi.
Lý thiên sư cũng cau mày khó hiểu. Trận pháp của lão đã mất hiệu lực vì không có linh khí cung cấp, nhưng làm sao linh khí lại có thể biến mất cho được, huống chi lại còn trong phạm vi cả thành?
Sự biến mất của linh khí khiến cả tòa thành rơi vào khủng hoảng.
Lượng linh khí ít ỏi trong cơ thể một số người chỉ đủ để sử dụng võ kỹ một lần là cạn kiệt, không có linh khí xung quanh thì biết phải làm sao bây giờ?
Trên đài tế, Lý thiên sư thấp giọng nói: “Có thể là Diệp Huyên kia làm”.
Ánh mắt lão già áo đen đánh sang, lại nghe đối phương tự sửa miệng: “Không đúng, hắn không có năng lực này, vậy hung thủ chính là người sau lưng hắn. Liên Minh Trật Tự của ông đã tra được lai lịch người này chưa?"