1374: Vị Kia Của Kiếm Tông Rất Có Dã Tâm!”
Đặc biệt là phi kiếm của Diệp Huyên, tốc độ của phi kiếm này không phải đáng sợ bình thường!
Nếu dùng để đánh lén…
Nghĩ tới đây, rất nhiều người cảm thấy da đầu tê dại!
Trước Võ Điện, Viện trưởng Hách Liên Thiên của Võ Viện lẳng lặng nhìn Diệp Huyên và Mạc Tà bên dưới, Tần Sơn đứng sau lưng ông ta.
Sắc mặt Tần Sơn hơi nặng nề.
Một lát sau, Hách Liên Thiên chợt hỏi: “Thế nào?”
Tần Sơn đáp: “Cả hai đều rất mạnh”.
Hách Liên Thiên cười khẽ: “Không ngờ lần này tinh vực Vị Ương lại có nhiều yêu nghiệt tới như thế, dù là Tiểu An, Liên Vạn Lý hay Diệp Huyên và Mạc Tà, cũng đều là yêu nghiệt trong yêu nghiệt!”
Nghe vậy, trên khuôn mặt nặng nề của Tần Sơn cũng xuất hiện nụ cười: “Đúng là không tệ”.
Hách Liên Thiên lắc đầu: “Đâu chỉ là không tệ! Mấy yêu nghiệt này đều là trăm năm khó gặp đấy!”
Tần Sơn muốn nói lại thôi.
Hách Liên Thiên: “Nói đi!”
Tần Sơn nói: “Viện trưởng, nhiều yêu nghiệt như vậy…”
Hách Liên Thiên nhẹ giọng hỏi: “Ông sợ bọn họ nội loạn ư?”
Tần Sơn gật đầu: “Bọn họ ai cũng không phục ai, đặc biệt là bây giờ, trong viện đã hình thành hai thế lực, một bên là phái Vị Ương của tinh vực Vị Ương dẫn đầu, cũng chính là mấy người An Lan Tú, những người đến từ tinh vực Vị Ương đều đứng về phía bọn họ; còn một bên là thiên tài ban đầu của Võ Viện ta, cũng chính là mấy người Trường Hà.
Vì Diệp Huyên này, bây giờ quan hệ giữa hai bên không được tốt lắm”.
Hách Liên Thiên im lặng.
Ts lại nói: “Còn nữa, mấy người Tiểu An quá thân thiết với Diệp Huyên, mà Võ Viện chúng ta và Kiếm Tông…”
Hách Liên Thiên cười: “Vậy ông cảm thấy nên làm sao đây?”
Tần Sơn im lặng.
Hách Liên Thiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: “Chắc ông cũng biết chuyện giữa viện chúng ta và Kiếm Tông, hai bên có thể cạnh tranh, tranh đấu với nhau, nhưng tuyệt đối không thể đưa đối phương vào chỗ chết!”
“Tại sao?”
Tần Sơn hơi khó hiểu.
Hách Liên Thiên nhìn pho tượng bên dưới: “Có hai lý do, thứ nhất, vì tổ sư, năm đó lúc tổ sư rời đi đã từng nhắn nhủ phải hòa thuận đời đời với Kiếm Tông; thứ hai, dù là Kiếm Tông hay Võ Viện ta cũng đều có lá bài tẩy của mình, trừ khi chênh lệch quá xa, nếu không cả hai bên đều không dám động vào đối phương”.
Tần Sơn nói: “Vị kia của Kiếm Tông rất có dã tâm!”
Hách Liên Thiên cười: “Ta biết!”
Tần Sơn nhìn Hách Liên Thiên: “Viện trưởng không lo lắng sao?”
Hách Liên Thiên nhẹ giọng đáp: “Ta muốn xem thử Kiếm Tông của ông ta có dám ra tay với Võ Viện chúng ta không!”
Tần Sơn nhìn Diệp Huyên và Mạc Tà bên dưới: “Nếu Võ Viện ta tranh đấu với Kiếm Tông, Diệp Huyên này và mấy người Tiểu An…”
Hách Liên Thiên cười: “Ông phải biết Diệp Huyên là một kẻ trọng tình người, nếu Kiếm Tông bảo hắn đối phó với Võ Viện ta, ví dụ như bảo hắn tới giết mấy người Tiểu An và Mạc Tà, ông cảm thấy hắn sẽ làm thế không?”
Tần Sơn sửng sốt..
Hách Liên Thiên nhìn xuống dưới, nhẹ giọng nói: “Kiếm Tông mới là bên phải lo lắng! Hôm nay Võ Viện ta nhân tài đông đúc, e rằng mấy vị kia của Kiếm Tông không thể ngủ yên giấc đâu!”
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Tần Sơn ngây người, sau đó nói: “Không xem tiếp à? Bọn họ còn chưa phân thắng bại mà!”
Hách Liên Thiên lắc đầu: “Hai người đều không ra tay toàn lực, không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không phân được thắng bại!”
Nói xong, ông ta đã biến mất.
Tần Sơn nhìn xuống dưới, một lát sau, lão ta lắc đầu cười khổ: “Hai người này…”
Đúng như Hách Liên Thiên nói, dù là Mạc Tà hay Diệp Huyên cũng không sử dụng lá bài tẩy của mình.
Hai người muốn phân thắng bại là rất khó!
Trên đài tỷ võ bên dưới, sau một tiếng vang lớn, Mạc Tà và Diệp Huyên tách nhau ra, mà lần này, hai người không tiếp tục chiến đấu nữa. . Truyện Truyện Teen
Vì bọn họ biết, tiếp tục đánh cũng không còn ý nghĩa gì.
Khi nãy hai người chỉ so những kỹ năng cơ bản!
Mạc Tà đi tới trước mặt Diệp Huyên, cười nói: “Phi kiếm này của huynh lại nhanh hơn lúc ở Vị Ương không ít rồi!”
Diệp Huyên cười đáp: “Thực lực của huynh cũng mạnh hơn không ít!”
Mạc Tà nhẹ giọng nói: “Mối thù kia, huynh có quên không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không có!”
Mạc Tà khẽ gật đầu: “Tinh chủ, Dị vực, tinh vực Thiên Hà, còn cả một tinh vực Nam Tọa, bây giờ mấy thế lực này đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tinh chủ đã phái người đến Thần Võ Thành này rồi!”
Mạc Tà nhìn Diệp Huyên: “Vì bảo vật kia sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Mạc Tà nói: “Nếu cần gì thì thông báo một tiếng”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Có chuyện thật sự cần huynh giúp đỡ”.
Mạc Tà nói: “Nói đi!”
Diệp Huyên giải thích: “Muội muội ta ở Võ Viện, bọn họ sẽ nhằm vào muội ấy!”
Mạc Tà gật đầu: “Ta sẽ chú ý”.
Diệp Huyên cười: “Cảm ơn!”
1376: Tàn Kiếm!
Mạc Tà đáp: “Khách sáo rồi! Nhớ kỹ, nếu có chuyện thì thông báo với ta”.
Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía Võ Điện, không biết Diệp Liên thế nào rồi!
An Lan Tú đã nói với hắn, chỉ cần Diệp Liên xuất quan sẽ dẫn cô bé tới gặp hắn.
Mà bây giờ, Diệp Liên vẫn không có tin tức.
Một lát sau, Diệp Huyên xoay người rời đi.
Mấy đệ tử Võ Viện xung quanh trố mắt nhìn nhau, thế là đánh xong rồi à?
Lúc này, một người đàn ông đột nhiên dừng lại trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên dừng bước.
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Ta không biết hắn và ngươi có quan hệ thế nào, nhưng ta cảm thấy trận tỷ võ khi nãy không có ý nghĩa gì cả”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ngươi muốn đấu lần nữa, đúng không?”
Người đàn ông gật đầu.
Diệp Huyên hỏi: “Có thể bắt đầu chưa?”
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên, một khắc sau, gã chợt biến mất, vào khoảnh khắc gã biến mất, một tia kiếm quang xuất hiện.
Ầm!
Kiếm quang tản ra, người đàn ông liên tục lùi lại.
Gã còn chưa dừng lại, hai thanh phi kiếm đã chĩa vào giữa chân mày gã.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Diệp Huyên nhìn một vòng: “Ân oán của ta và Võ Viện đến nay kết thúc!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Mọi người đều im lặng.
Sau khi Diệp Huyên rời khỏi Võ Viện, Diệp Huyên trở về Kiếm Tông, vừa mới trở lại nhà tranh của Việt Vô Trần, một người đàn ông đã xuất hiện trước mặt hắn.
Người đàn ông mặc trường sam màu xám tro, bên hông đeo một thanh kiếm!
Người đàn ông quan sát Diệp Huyên: “Ngươi là Diệp Huyên vừa gia nhập Kiếm Tông ta?”
Diệp Huyên gật đầu: “Ngươi là?”
Người đàn ông nói: “Ta là một tàn kiếm trong sáu kiếm của Kiếm Tông!”
Tàn kiếm!
1377: Kiếm Tông Thỏa Hiệp!
Diệp Huyên hơi ngây người, sau đó nói: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
Tàn kiếm gật đầu: “Nghe nói ngươi giết người ở Võ Viện!”
Diệp Huyên đang muốn đáp, tàn kiếm lại nói: “Làm hay lắm!”
Diệp Huyên: “…”
Tàn kiếm lại nói: “Có hứng thú đi Vô Biên Thành không?”
“Vô Biên Thành?”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ở đâu?”
Tàn kiếm nói: “Một tinh vực bỏ hoang, nơi đó có một tòa thành tên là Vô Biên Thành, chỗ đó có dị ma thú, giết những dị ma thú này có thể có được Ma Tinh”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Ta còn có việc, không đi!”
Tàn kiếm bấm tay, một thanh linh kiếm bay đến trước mặt Diệp Huyên: “Nếu đệ tử Võ Viện vây công ngươi, có thể sử dụng lệnh kiếm này, chúng ta sẽ lập tức chạy đến!”
Nói xong, y xoay người biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.
Diệp Huyên nhìn lệnh kiếm trong tay, cười một tiếng, sau đó cất kiếm!
Tàn kiếm khi nãy là Tạo Hóa Cảnh!
Tạo Hóa Cảnh!
Còn trẻ như vậy đã là Tạo Hóa Cảnh, không thể không nói đây là một điều rất đáng sợ!
Lúc này, không gian trước mặt Diệp Huyên đột nhiên rung lên, sắc mặt Diệp Huyên hơi thay đổi, ngay sau đó, một cô gái xuất hiện trước mặt hắn.
Người đó chính là Bạch Chỉ của thương hội Thông Bảo!
Diệp Huyên ngạc nhiên: “Bạch cô nương?”
Bạch Chỉ nặng nề nói: “Đi!”
Diệp Huyên khó hiểu: “Bạch Chỉ cô nương, cô có ý gì?”
Bạch Chỉ nói: “Bây giờ sáu cao thủ Đạo Cảnh đang ở Kiếm Tông!”
Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức sa sầm mặt.
Bạch Chỉ lại nói: “Đi ngay! Chắc chắn Kiếm Tông sẽ thỏa hiệp. Chắc chắn sẽ như thế!”
Kiếm Tông thỏa hiệp!
Diệp Huyên nhíu mày: “Vì sao Bạch cô nương lại chắc chắn thế?”