1352: Cũng Không Phải Không Có Khả Năng!
Việt Vô Trần lắc đầu: “Ngươi hiểu cái khỉ gió!”
Nói xong, lão nhìn Diệp Huyên: “Khoảng thời gian này ngươi lo mà tu luyện, đừng có đi ra ngoài nữa.
Dù Hách Liên Thiên và Tần Sơn kia sẽ không ra tay với ngươi, nhưng một vài người trẻ tuổi của Võ Viện chắc chắn sẽ không để yên”.
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Sao Võ Viện và Kiếm Tông lại chướng mắt nhau thế?”
Việt Vô Trần chỉ về phía xa: “Thần Vũ Thành chỉ có từng đó địa bàn, mà trong thành này chỉ có hai thế lực là Kiếm Tông chúng ta và Võ Viện, cậu nói xem hai bên có thể thuận mắt nhau sao?”
Diệp Huyên nói: “Ta nhìn thấy hai pho tượng ở ngoại thành…”
Việt Vô Trần nhẹ giọng nói: “Lúc đầu, Võ Viện và Kiếm Tông chúng ta đúng là sống chung hòa thuận, nhưng ngươi cũng biết đấy, thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ!”
Diệp Huyên lắc đầu.
Hắn cũng không ngờ Thần Vũ Thành sau khi mình đến lại trở thành như thế.
Nếu sau này Kiếm Tông và Võ Viện đánh nhau…
Cũng không phải không có khả năng!
Nghĩ đến đây, hắn thấy hơi đau đầu!
Lúc này, Việt Vô Trần lại nói: “Nếu không có chuyện gì thì đừng rời khỏi Thần Vũ Thành!”
Nói xong, lão xoay người rời đi.
Diệp Huyên đứng tại chỗ nhíu mày, một lát sau, hắn biết có lẽ Kiếm Tông đã điều tra ra lai lịch của mình rồi.
Việt Vô Trần không cho hắn rời khỏi Thần Vũ Thành, rõ ràng là những người muốn có bảo vật của hắn đang ở ngay bên ngoài Thần Vũ Thành!
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó xoay người rời đi.
Đế Khuyển đột nhiên hỏi: “Tiểu tử, ngươi muốn đi đâu?”
“Giết người!”
…
Từ khi ở Thanh Thành đến bây giờ, hắn cũng cảm thấy hơi bực mình, vì có quá nhiều người muốn có được bảo vật của hắn!
Mà bây giờ, hắn không muốn bị động đợi đối phương xuất kích như thế!
Hắn muốn chủ động tấn công!
Đặc biệt là bây giờ còn có một chỗ dựa là Thần Vũ Thành, đánh không lại còn có thể chạy…
Diệp Huyên nhanh chóng ra khỏi Thần Vũ Thành, đương nhiên là không phải quang minh chính đại, có khí hỗn độn che giấu, người bình thường vẫn rất khó phát hiện ra hắn!
Nơi nào đó, một ông lão nhìn về phía Thần Vũ Thành xa xa, sắc mặt nặng nề..
Ở sau lưng ông lão còn có một bóng đỏ.
Ông lão trầm giọng nói: “Kiếm Tông này vốn đã không tầm thường, với thiên phú của Diệp Huyên gia nhập Kiếm Tông… Không qua bao lâu nữa, mấy ông già chúng ta sẽ không còn là đối thủ của hắn”.
Bóng đỏ gật đầu: “Thực lực của hắn lúc này đã có thể tùy tiện gi3t chết cao thủ Tạo Hóa Cảnh rồi! Nếu còn tiếp tục thì không bao lâu nữa, e rằng cao thủ Đạo Cảnh cũng không làm gì được hắn!”
Ông lão nhìn về phía bóng đỏ: “Thái độ của Kiếm Tông thế nào?”
Bóng đỏ đáp: “Bây giờ thái độ của Kiếm Tông vẫn không rõ ràng!”
Ông lão lại hỏi: “Bên phía Tinh chủ thì sao?”
Bóng đỏ nói với giọng điệu nặng nề: “Cũng không có động tĩnh gì! Nhưng có lẽ ông ta sẽ không từ bỏ ý đồ! Trong trận chiến với tinh vực Vị Ương lúc trước, ông ta thiệt hại nặng nề, không chỉ ông ta mà những tinh vực tham gia trận đại chiến kia đều như thế!”
Ông lão nói: “Rốt cuộc kẻ đứng sau Diệp Huyên này là ai!”
Bóng đỏ trả lời: “Người đứng sau Diệp Huyên này cũng là một điều bí ẩn!”
Ông lão nhìn về phía Thần Vũ Thành: “Ngươi biết vì sao Thần Vũ Thành là một mảnh đất đặc biệt không?”
Bóng đỏ nói: “Võ Viện và Kiếm Tông có thực lực mạnh mẽ!”
Ông lão nhẹ giọng nói: “Đây là một trong những nguyên nhân! Nhưng còn một nguyên nhân khác, đó là trong Thần Vũ Thành này có một long mạch, một long mạch thần phẩm!”
Long mạch!
Sắc mặt bóng đỏ hơi thay đổi!
Trong thiên địa này, linh khí là nền tảng, là nền tảng để vạn vật sinh tồn. Mà có nhiều nơi do được thiên địa bồi dưỡng nên xuất hiện linh mạch, mà nơi có linh mạch đều sẽ bị những thế lực lớn chiếm giữ, đặc biệt là nơi có linh mạch sẽ được dùng làm động tiên!
Mà trên linh mạch chính là long mạch! Long mạch này tập trung linh khí vô cùng đáng sợ, đặc biệt là long mạch của Thần Vũ Thành này còn là long mạch thần phẩm, đây là long mạch cấp bậc cao nhất!
Ông lão lại nói: “Dù là Thần Vũ Thành này có long mạch, nhưng trước giờ đều không có ai dám mơ ước, ngươi biết vì sao không?”
Bóng đỏ nói: “Vì Võ Viện và Kiếm Tông của Thần Vũ Thành có thực lực mạnh mẽ!”
Ông lão gật đầu: “Đúng là rất mạnh, mạnh đến mức sâu không lường được! Dù là Tinh chủ kia cũng không dám có ý đồ với long mạch này! Nhưng bây giờ thì khác!”
Bóng đỏ hỏi: “Diệp Huyên?”
1354: Thần Vũ Thành Này Thật Không Đơn Giản!”
Ông lão gật đầu: “Long mạch cũng không phải là nhất định phải có, nhưng bảo vật trên người Diệp Huyên lại là thứ rất nhiều người không thể không có! Ví dụ như chủ nhân! Ngài ấy nhất định phải có được bảo vật này! Ngoài chủ nhân, còn có một vài lão quái vật đã rời núi”.
Bóng đỏ nói với giọng điệu nặng nề: “Nhưng Thần Vũ Thành này…”
Ông lão cười: “Trước đây, mọi người không muốn trêu vào Thần Vũ Thành này, nhưng bây giờ, bọn họ sẽ không kiêng dè những điều đó nữa! Đặc biệt là vì nó còn có long mạch thần phẩm, rất hấp dẫn người khác”.
Bóng đỏ hỏi: “Chủ nhân định thế nào?”
Ông lão cười khẽ: “Yên lặng theo dõi tình hình! Có người sốt ruột hơn chúng ta nhiều!”
Bóng đỏ nói: “Tinh chủ?”
Ông lão gật đầu: “Nhiều nhất nửa tháng, Tinh chủ sẽ hành động”.
Bóng đỏ trầm giọng nói: “Thần Vũ Thành này thật không đơn giản!”
“Đúng thế!”
Ông lão nhìn hai pho tượng trước thành: “Nghe đồn trong Thần Vũ Thành này có một tia phân hồn của tổ sư Võ Viện và tổ sư của Kiếm Tông, đây cũng là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ!”
Nói đến đây, ông ta lắc đầu cười: “Nếu Kiếm Tông này không từ bỏ Diệp Huyên, đừng nói một tia phân hồn, tổ sư của bọn họ có sống lại cũng vô ích!”
Bóng đỏ đang muốn đáp lời thì lúc này, sắc mặt gã ta thay đổi, người lóe lên, nhanh chóng lùi về sau!
Ông lão trước mặt phản ứng còn nhanh hơn gã ta, vào khoảnh khắc bóng đỏ lùi lại, ông ta đánh một chưởng về phía trước.
Ầm!
Một chưởng này đánh xuống, không gian trước mặt ông ta lập tức vỡ nát…
Nhưng ông ta vẫn ra tay hơi chậm rồi, một tia kiếm quang đã xuyên qua giữa chân mày ông ta!
Thân thể ông lão cứng đờ, ông ta muốn vứt bỏ thân thể, nhưng lại phát hiện linh hồn của mình hoàn toàn không thể trốn khỏi thân thể!
Mà ở sau lưng ông lão chính là Diệp Huyên đang cầm kiếm Trấn Hồn!
Lúc này hơi thở của Diệp Huyên vô cùng mạnh mẽ, vì trong người hắn có Long Hồn!
1355: Chắc Chắn Bọn Họ Sẽ Ra Tay!”
Diệp Huyên cũng không đuổi theo mà thu hồi long hồn, hắn đi tới trước mặt ông lão, bây giờ ông lão vẫn chưa chết hẳn, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi đã mạnh đến mức này rồi sao!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Bất ngờ không? Ngạc nhiên không?”
Ông lão cười nhạt: “Diệp Huyên, ngươi có biết điểm yếu lớn nhất của mình là gì không?”
Nụ cười trên mặt Diệp Huyên nhạt dần: “Ông có ý gì?”
Ông lão càng cười tươi: “Trên thông tin chúng ta biết, điểm yếu lớn nhất của ngươi chính là muội muội ngươi, nếu không đoán sai, có lẽ bọn họ đã bắt đầu kế hoạch kia rồi, ha ha…”
Lúc này, Diệp Huyên chợt chĩa trường kiếm trong tay vào giữa chân mày ông lão: “Đừng có ý đồ với muội muội ta, nếu không, ta nhất định sẽ khiến các người biết cái gì gọi là muốn chết không được”.
Dứt lời, kiếm của hắn từng chút đâm vào…
Máu tươi bắn tung tóe!
Cứ thế, kiếm của Diệp Huyên từng chút đâm vào giữa chân mày ông lão, kiếm Trấn Hồn của hắn đang không ngừng chiếm đoạt linh hồn của ông lão!
Còn ông lão thì đang không ngừng cười to: “Diệp Huyên, ngươi càng quan tâm muội muội của mình, nàng ta sẽ chết càng thê thảm, ha ha…”
Diệp Huyên chém xuống một kiếm.
Phựt!
Đầu ông lão bay thẳng ra ngoài!
Sắc mặt Diệp Huyên nặng nề đến đáng sợ.
Lúc này, Đế Khuyển trầm giọng nói: “Bây giờ bọn họ muốn ra tay với người bên cạnh ngươi!”
Diệp Huyên im lặng cầm kiếm Trấn Hồn, không nói một lời.
Đế Khuyển lại nói: “Ngươi đừng lo lắng, tuy mục tiêu của bọn họ là muội muội ngươi, nhưng bây giờ muội muội ngươi ở Võ Viện, bọn họ hoàn toàn không có cơ hội ra tay”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Chắc chắn bọn họ sẽ ra tay!”
Hắn biết vì lấy được tháp Giới Ngục, chắc chắn những người đó sẽ bất chấp tất cả!
Những người đó khó mà ra tay với hắn, cho nên chắc chắn sẽ ra tay từ những người bên cạnh hắn, đặc biệt là muội muội…
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Đế Khuyển huynh, ta cần huynh giúp đỡ!”
Đế Khuyển hỏi: “Ta đi âm thầm bảo vệ nàng?”