Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 1292-1295




1292: Lũ Chuột Nhắt Hèn Nhát!


Một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên, chẳng mấy chốc, một bóng đỏ xuất hiện ở cách ông lão không xa.

Ông lão khẽ nhíu mày: "Ngươi là ai!"
Bóng đỏ cười âm hiểm: "Không ngờ đường đường là phó Môn chủ Trật Tự Môn lại âm thầm theo dõi người khác".


Ông lão lạnh lùng liếc nhìn bóng đỏ kia: "Phường trộm cắp từ nơi nào đến!"
Vừa dứt lời, tay phải lão đã vung lên.

Ầm!
Bóng đỏ lập tức vỡ vụn ở trong không gian, nhưng sau đó nó lại xuất hiện ở phía sau lão không xa.

Ông lão khẽ nhíu mày, tay phải chậm rãi nắm lại.

Bóng đỏ cười ha ha: "Muốn giết ta à? Trừ khi vị Tinh chủ kia của các ngươi đích thân đến đây.

Tất nhiên, ta cũng không giết được các ngươi!"
Ông lão mặt không cảm xúc: "Mục đích của ngươi cũng là Diệp Huyên kia!"
Bóng đỏ nói: "Phí lời! Nếu không phải vì bảo vật này, ta chạy theo một tiểu tử vắt mũi chưa sạch để làm gì?"
Ông lão lạnh nhạt trả lời: "Hắn ở ngay phía dưới, hơn nữa chỉ là một Thông U Cảnh nho nhỏ thôi, nếu ngươi ra tay thì hoàn toàn có thể giết hắn trong nháy mắt!"
Bóng đỏ cười khẽ: "Vậy sao ngươi không động thủ?"
Ông lão lạnh lùng liếc bóng đỏ, không nói gì.

Bóng đỏ cười nói: "Tuy rằng Tinh chủ các ngươi cực lực che giấu, nhưng chuyện của tinh vực Vị Ương vẫn truyền khắp chư thiên tinh vực rồi.

Người có thể khiến Tinh chủ các ngươi tổn thất một phân thân quả thật không đơn giản!"

Ông lão quay đầu nhìn về phía xa xa, trong mắt lão, Diệp Huyên và Đế Khuyển đang càng lúc càng đi xa.

Lúc này, bóng đỏ lại nói: "Theo ta được biết, sau lưng Diệp Huyên này hình như có một vị cường giả bí ẩn, mà cường giả thần bí này hình như là một vị kiếm tu, đúng không?"
Ông lão lạnh lùng nói: "Dám tranh cướp bảo vật cùng Trật Tự Môn chúng ta, có lẽ ngươi cũng không phải người bình thường, sao không khai ra lai lịch của bản thân đi?"
Phía xa xa, ông lão kia đột nhiên dừng lại, lão xoay người nhìn bóng đỏ một cách dữ tợn: "Ngươi đáng chết!"
Bóng đỏ kia cười ha ha, Diệp Huyên và Đế Khuyển đột nhiên dừng lại!
Trên lưng Đế Khuyển, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng hắn chẳng thấy gì cả..

1293: Đến Cổ Ma Tộc!"


"Là ai đang nói chuyện?", Đế Khuyển hỏi.  

Diệp Huyên lắc đầu: "Không biết!"  

Nói xong, hắn nhắm hai mắt lại, cùng lúc đó, Long Hồn kia đột nhiên tiến vào cơ thể hắn, lập tức, thần thức của Diệp Huyên như một tấm lưới bao trùm khắp không gian...  

Một lát sau, Diệp Huyên đột nhiên xoay người nhìn về một phía chân trời trên hư không.  

Trong hư không, ông lão kia biến sắc, nhìn ngược lại Diệp Huyên ở phía dưới, mà lúc này đây, Diệp Huyên và Đế Khuyển đã biến mất không còn tăm hơi!  

Thấy cảnh này, ông lão giận tím mặt: "Đáng chết!"  

Diệp Huyên chạy!  

Ông lão tái mặt lại!  

Nhưng như nghĩ đến điều gì, sắc mặt của lão đột nhiên nghiêm lại.  

Diệp Huyên làm sao phát hiện ra mình?  

Ông lão nhìn xuống dưới, lông mày cau lại.  

Trong nháy mắt vừa nãy, Diệp Huyên đã nhìn thẳng về phía lão, nhưng đáng lẽ dưới tình huống bình thường, hắn không thể phát hiện ra lão mới đúng!  

Hơn nữa tại sao Diệp Huyên lại đột nhiên biến mất, như thể bốc hơi vậy!  

Hồi lâu sau, ông lão lạnh lùng nhìn lướt chung quanh, sau đó xoay người biến mất không thấy tăm hơi.  


Một nơi nào đó trong bóng tối dưới mặt đất, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn phía chân trời: "Là ai đang theo dõi mình?"  

Đế Khuyển bên cạnh hắn trầm giọng nói: "Có thể là vì bảo vật của ngươi!"  

Diệp Huyên gật đầu: "Chắc thế".  

Đế Khuyển nói: "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải cẩn thận hơn chút mới được!"  

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Địch luôn quanh ta!"  

Đế Khuyển nói: "Phí lời, ngươi có bảo vật này thì phải chuẩn bị đối mặt với vô vàn kẻ địch đi!"  

Diệp Huyên cười nói: "Đi thôi! Đến Cổ Ma tộc!"  

Chẳng mấy chốc, Đế Khuyển mang Diệp Huyên biến mất ở cách đó không xa.  

Trong hư không, ông lão cũng không từ bỏ mà tiếp tục tra soát, dọc theo đường đi, thần thức của lão không ngừng quét khắp ở phía dưới, nhưng Diệp Huyên như thể đã thật sự biến mất vậy, không có lấy một chút hơi thở nào!  

Ông lão cau mày: "Sao có thể..."  

Nói xong, lão đáp xuống đất, lúc này đây, trong một khu rừng rậm rạp, lá cây sum suê gió thổi không lọt, ánh mắt u ám.  

Nơi này chính là chỗ Diệp Huyên đã biến mất.  

Ông lão nhìn lướt bốn phía, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chẳng có gì cả! 


1294: Khả Năng Thắng Của Hắn Chưa Tới Ba Phần!


Lão đang định rời đi thì đúng lúc này, sắc mặt lão đột nhiên thay đổi, tay phải lão lập tức vỗ về phía trước một chưởng.  

Ầm!  

Trong nháy mắt, trong vòng trăm trượng xung quanh lão, cây cối hóa thành bột mịn, cùng lúc dó, mặt đất cũng ầm ầm nứt toác!  

Một chưởng này vừa tung ra, trước mặt lão có một bóng người bay ra, bóng người này phải bay lùi hơn trăm trượng rồi mới ngã rầm xuống đất.  

Bóng người đó chính là Diệp Huyên!  

Mà lúc này đây, cơ thể Diệp Huyên vỡ nát, linh hồn đang tiêu tan một cách cực kỳ nhanh chóng.  . Truyện Cung Đấu

Khóe miệng ông lão cong lên một tia châm chọc: "Đúng là không biết tự lượng sức mình, thứ như ngươi..."  

Nói đến đây, tròng trắng mắt lão đột nhiên co lại: "Không..."  

Vừa dứt lời, linh hồn Diệp Huyên trước mặt lão cách đó không xa đột nhiên biến mất, mà xung quanh lão cây cối vẫn đứng sững, mặt đất cũng không đổ nát...  

Thứ duy nhất không đúng chính là sau lưng lão lại có thêm một người!  

Người này chính là Diệp Huyên!  

Ông lão có chút mờ mịt: "Không... Không thể... Chuyện này tuyệt đối không thể..."  

Lão vừa nói xong, cuống họng đã bị nứt toác, máu tươi tràn ra.  

Mà khi linh hồn của lão muốn trốn thì lại như thể bị đóng đinh ở trong cơ thể vậy!  


Chiêu kiếm này là giết trọn cả thân thể lẫn linh hồn!  

Phía sau ông lão, Diệp Huyên thu hồi kiếm lại, đi về phía xa xa.  

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đột nhiên dừng lại: "Muốn biết chiêu kiếm vừa nãy tên gì không?"  

Ông lão dùng hơi thở cuối cùng để hỏi: "Tên... gì…"  

Diệp Huyên hơi dừng lại một chút rồi đáp: "Ta không nói cho ông biết đâu, ha ha..."  

"Phụt!"  

Ông lão phun ra một ngụm máu, chết ngay tại chỗ.

Diệp Huyên dùng kiếm Trấn Hồn hấp thu linh hồn của ông lão, sau đó xoay người rời đi.  

Trên đường, Diệp Huyên hơi hưng phấn.  

Khi nãy, hắn sử dụng đạo tắc Mộng thi triển ảo cảnh mộng trong mộng!  

Cũng may đã thi triển nó, nếu không một tầng mộng hoàn toàn không thể gi3t chết đối phương.  

Thật ra thì hắn hiểu thực lực của ông lão mạnh hơn mình rất nhiều!  

Hắn có thể gi3t chết đội phương là vì ra tay trước cộng thêm đánh lén, còn có sự sơ ý của ông ta!


1295: Còn Bao Lâu Nữa Thì Tới?”


Đương nhiên đây là nhắm vào cao thủ mạnh hơn hắn rất nhiều!  

Bây giờ có đạo tắc Mộng, đạo tắc Không Gian và cả kiếm Trấn Hồn, hắn tin có thể gi3t chết cao thủ mạnh hơn mình rất nhiều trong nháy mắt!  

Rất nhiều cao thủ phản ứng nhanh có thể vứt bỏ thân thể bảo vệ linh hồn, nhưng có kiếm Trấn Hồn, đối phương hoàn toàn không thể bảo vệ linh hồn, dù bảo vệ được, việc gi3t chết đối phương cũng sẽ trở nên đơn giản với hắn!  

Vì kiếm kỹ và kiếm của hắn chuyên xử lý linh hồn!  

Đế Khuyển cất lời: “Tiểu tử, nói thật là ta khâm phục ngươi lắm!”  

Diệp Huyên ngồi trên lưng Đế Khuyển, hơi tò mò: “Khâm phục ta cái gì?”  

Đế Khuyển đáp: “Biến kiếm tu thành sát thủ… Ngươi không phải lợi hại bình thường đâu!”  

Diệp Huyên cười ha ha.  

Kiếm tu?  

Sát thủ?  

Kiếm dùng để làm gì?  

Đương nhiên là để giết người!  

Sát thủ giết người, kiếm tu cũng giết người, bản chất có khác gì nhau sao?  


Dù sao hắn cũng thấy không khác gì nhau cả!  

Sau khi Diệp Huyên và Đế Khuyển rời đi không lâu, một bóng đỏ xuất hiện.  

Nhìn thi thể của ông lão dưới đất, bóng đỏ im lặng một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Đúng là yêu nghiệt…”  

Nói xong, nó biến mất.  

…  

Trên đường.  

Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Đế Khuyển huynh, thực lực của ngươi hồi phục đến đâu rồi?”  

Đế Khuyển nói: “Đã có thể biến thân rồi!”  

Đế Khuyển ngẩng đầu nhìn về phía xa: “Còn bao lâu nữa thì tới?”  

Diệp Huyên nhẹ giọng trả lời: “Sắp tới rồi!”  

Cổ Ma tộc!  

Lúc hắn ra ngoài, Thần Vương kia đã cho hắn biết Cổ Ma tộc ở đâu, đương nhiên không phải vị trí chính xác, chỉ là một phương hướng đại khái mà thôi. 


1296: Có Lẽ Là Không Có Ai”


Hơn nữa Cổ Ma tộc có còn người sống hay không cũng là một ẩn số.  

Nhưng hắn vẫn muốn đến thử vận may!  

Khuyết điểm lớn nhất của hắn bây giờ chính là cơ thể!  

Nếu cơ thể có thể trở nên mạnh mẽ, thực lực tổng thể của hắn cũng sẽ tăng lên!  

Bây giờ cơ thể là khuyết điểm lớn nhất của hắn!  

Khoảng một canh giờ sau, Diệp Huyên và Đế Khuyển đột nhiên dừng lại.  

Lúc này, bọn họ đã ở trên một vùng đất, vùng đất này linh khí mỏng manh, sắc trời xám xịt.  

Diệp Huyên nhìn xung quanh: “Đây là nơi Cổ Ma tộc từng sống ư?”  

Đế Khuyển lạnh nhạt đáp: “Không biết”.  

Diệp Huyên nói: “Đế Khuyển huynh, dù gì ngươi và bọn họ cũng cùng một thời đại, sao ngươi lại không biết?”  

Đế Khuyển nói: “Ta cũng không có quen biết gì bọn họ, nhưng cơ thể của Cổ Ma tộc này thật sự có chỗ độc đáo”.  

Diệp Huyên nhìn một vòng xung quanh, sau đó nói: “Có lẽ Cổ Ma tộc này cũng đã suy vong rồi”.  

Đế Khuyển nói: “Thần tộc của ta và Minh tộc còn trở nên như thế, huống hồ là bọn họ?”  

Diệp Huyên nói: “Đi một vòng xem thử!”  


Đế Khuyển gật đầu, sau đó đưa Diệp Huyên biến mất ở cách đó không xa.  

Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Huyên và Đế Khuyển đi tới trước một tòa thành cổ, tòa thành rất lớn, nhưng lại tràn ngập một mùi thối rữa vô cùng khó ngửi.  

Diệp Huyên và Đế Khuyển đi vào trong thành, trong thành cực kỳ yên tĩnh, xung quanh mọc đầy các loại cỏ dại cây mây.  

Đế Khuyển nói: “Có lẽ là không có ai”.  

Diệp Huyên gật đầu, đảo thần thức qua bốn phía, không có chút hơi thở sinh mệnh nào.  

Một lát sau, Diệp Huyên và Đế Khuyển đang muốn rời đi, lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xoay người, một khắc sau, hắn lập tức biến mất.  

Diệp Huyên nhanh chóng xuất hiện trước một đại điện, đại điện đã bị cỏ dại che kín, chỉ có thể nhìn thấy nóc.  

Diệp Huyên vung tay phải lên, hai thanh phi kiếm bay ra, chẳng mấy chốc, đám cỏ dại kia đã biến mất hết.  

Sau khi chém sạch cỏ dại, hắn nhìn thấy một người đàn ông để trần ngồi bên dưới.  

Còn sống sao?  

Diệp Huyên nhíu mày, hắn bay đến trước mặt người đàn ông trung niên.  

Ông ta có mái tóc xõa ngang vai, hai tay đặt lên hai đầu gối, không hề có hơi thở.  

Đế Khuyển trầm giọng hỏi: “Chết rồi à?”