1283: Ngươi Dám Giết Người!
Thần Vương Tọa kia không trả lời!
Diệp Huyên cười nói: "Ngươi không nói gì thì coi như ngươi đồng ý theo ta đấy nhé!"
Nói xong, hắn lập tức thu Thần Vương Tọa vào trong tháp Giới Ngục.
Trong tháp Giới Ngục, Tiểu Linh Nhi đang ôm hộp nói thầm đột nhiên xoay người lại, khi thấy tháp Giới Ngục, sắc mặt cô bé thay đổi, một khắc sau, cô bé vội chạy ra ngoài, nhưng chẳng mấy chốc đã chạy về lại!
Nhưng lần này trong tay cô bé đã có thêm một thanh kiếm!
Thần Vương Tọa: "..."
Ở ngoài tháp Giới Ngục.
Cũng không lâu lắm, Liên Loan Nhi đã dẫn một đám người đến trước mặt Diệp Huyên.
Khoảng chừng mười ngàn người, già trẻ đều có.
Tất cả mọi người Thần tộc đều nhìn Diệp Huyên, mà trong mắt rất nhiều người đều không thèm che dấu vè khinh thường.
Thấy cảnh này, Đế Khuyển ở bên lắc đầu.
Làm người, có thể cao ngạo!
Chỉ cần ngươi có thực lực thì có ngửa mặt song song với trời cũng được.
Nhưng nếu không có thực lực mà còn kiêu ngạo, thì đó chính là ngu xuẩn, nhất là dám cao ngạo trước mặt người lợi hại hơn ngươi!
Trị!
Đế Khuyển biết, nhất định phải hung hăng trị lại Thần tộc này, chỉ có thế Thần tộc mới còn có chút hi vọng!
Diệp Huyên nhìn mọi người một lát, sau đó nói: "Ta là nhân loại".
Nghe vậy, xung quanh xôn xao lên.
Trong đó, rất nhiều Thần tộc đã không thèm che đậy sự khinh thường tràn ngập trong đáy mắt.
Diệp Huyên nhếch miệng nở nụ cười: "Thế nhưng bây giờ, ta là Vương của Thần tộc các người!"
"Dựa vào đâu?"
Lúc này, một người đàn ông Thần tộc bước ra, gã lạnh lùng nhìn Diệp Huyên rồi khinh thường nói: "Một mình nhân loại ngươi dựa vào đâu mà làm Vương của Thần tộc chúng ta?"
Diệp Huyên nhìn về phía người đàn ông: "Ta biết, các ngươi xem thường nhân loại! Ta nói cho mọi người biết, ta không muốn giết gà dọa khỉ, cũng không muốn giết người lập uy, nhưng nếu đó là điều cần thiết, ta sẽ làm thế.
Vì vậy, ở trước mặt ta, các ngươi tốt nhất biết điều một chút đi, nếu không..."
Người đàn ông cười khẩy: "Nếu không thì sao? Ngươi..."
Đúng lúc này, giọng nói của gã chợt im bặt, một khắc sau, đầu gã rơi xuống.
Máu tươi b ắn ra như suối!
Mọi người: "..."
Diệp Huyên cười nói: "Còn người nào không? Yên tâm đi, một chiêu kiếm hạ xuống, bảo đảm chết không đau đớn".
Ở xung quanh, tất cả cường giả Thần tộc đều căm tức nhìn Diệp Huyên, nhưng chẳng ai dám nói gì..
Diệp Huyên đi đến trước mặt đám người Thần tộc kia, lắc đầu: "Các ngươi rất yếu, thật sự rất yếu! Yếu thì thôi đi, còn ngạo mạn, xem thường nhân loại... Ta hỏi các ngươi, các ngươi có tư cách gì để xem thường nhân loại? Có biết không? Bây giờ ngoài nhân loại ra, cũng có rất rất nhiều thế lực có thể diệt gọn các ngươi!"
Nói xong, hắn chỉ vào một gã Thần tộc đang phẫn hận ở trước mặt: "Trong mắt ngươi quả là đang xem thường ta, còn có cả sát ý, nhưng ngươi làm gì được không? Phẫn nộ là biểu hiện của một kẻ bất tài!"
Nói đến đây, hắn nhìn mọi người Thần tộc ở xung quanh: "Trước mặt ta, các ngươi không có tư cách để kiêu ngạo. Nếu có, xin hãy đánh ta đi, dùng hành động thực tế để chứng minh đi, chứ đừng như bây giờ, chỉ có thể căm hận nhìn ta".
Lúc này, một bé gái đi ra, cô bé không lớn tuổi lắm, chừng mười bốn mười lăm, trông rất xinh đẹp.
Phải nói là con gái Thần tộc đều rất đẹp!
Cô bé nhìn Diệp Huyên: "Nhân loại, ngươi rất mạnh mẽ, mạnh hơn tất cả chúng ta, nhưng ngươi là nhân loại, chúng ta là Thần tộc, chúng ta không cần nhân loại đến huơ tay múa chân với chúng ta".
Diệp Huyên đi đến phía cô bé, đám cường giả Thần tộc đều biến sắc, lũ lượt che chắn ở trước mặt cô bé.
Lúc này, cô bé đi ra: "Không cần đâu, ta không sợ hắn!"
Nói xong, cô bé cứ nhìn Diệp Huyên như vậy, trong mắt không hề có tia sợ hãi nào.
Diệp Huyên đi tới trước mặt cô bé, cười nói: "Nếu ta thích, ta có thể giết sạch các ngươi ngay bây giờ..."
Nói xong, hắn khẽ bẹo má cô bé nọ: "Muội xem đi, ta có thể thích gì làm nấy!"
Ở bên cạnh, đám cường giả Thần tộc kia rất phẫn nộ, một ông lão trong đó định ra tay, nhưng chưa kịp làm gì thì đã có một tia kiếm quang chĩa vào giữa lông mày lão.
Ngay lập tức, không còn ai dám động đậy nữa!
Cô bé nhìn thẳng vào Diệp Huyên, cứ nhìn như thế thôi.
Diệp Huyên cười nói: "Muội hiểu chưa?"
Lúc này, cô bé ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: "Ngươi muốn làm Vương của Thần tộc chúng ta?"
Diệp Huyên gật đầu: "Đúng thế.".
Cô bé nói: "Nhưng ngươi không phải Thần tộc!"
Diệp Huyên cười, sau đó nói: "Vậy ta hỏi mọi người, mọi người muốn tiếp tục kéo dài hơi tàn như thế này, hay là muốn phục hưng Thần tộc?"
1285: Phục Hưng Thần Tộc!"
Cô bé nhìn Diệp Huyên: "Phục hưng Thần tộc!"
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: "Nếu muốn phục hưng Thần tộc, nhất định phải đi ra ngoài, tìm hiểu các thế lực ngoài kia, mở mang kiến thức về sự mạnh mẽ của bọn họ, còn các muội cũng phải học tập, học tập nhân loại, học tập các tộc khác".
Cô bé trầm giọng nói: "Nhân loại ngoài kia ai cũng lợi hại giống ngươi vậy sao?"
Diệp Huyên nhìn về phía cô bé: "Không, bên ngoài có rất nhiều người yếu hơn ta, nhưng cũng có rất nhiều người mạnh hơn ta, mạnh hơn rất nhiều rất nhiều".
Lúc này, một người đan ông đột nhiên nói: "Đan Nhi, đừng nghe hắn, hắn là nhân loại, không thể tin tưởng được!"
Cô bé tên Đan Nhi nhìn về phía người đàn ông: "Vậy ngươi đánh bại hắn đi!"
Sắc mặt của người đàn ông nọ chợt trở nên khó coi.
Diệp Huyên hơi kinh ngạc, hắn nhìn cô bé, phát hiện hình như địa vị của cô bé ở trong Thần tộc có chút không đơn giản!
Đan Nhi quay đầu nhìn Diệp Huyên: "Tại sao ngươi lại giúp Thần tộc của ta?"
Diệp Huyên cười, sau đó chỉ vào Đế Khuyển đang nằm úp sấp ở cách đó không xa: "Ba nguyên nhân, thứ nhất, nó là bạn của ta, nó mong ta đến Thần tộc, mong ta giao hảo với Thần tộc. Thứ hai, ta đã nhận được lợi ích từ Thần tộc các muội, ta đã đồng ý với vị tiền bối kia phải giúp đỡ Thần tộc. Thứ ba, ta cũng hi vọng Thần tộc trở nên mạnh mẽ, như vậy ta sẽ có một đồng minh mạnh mẽ".
Đan Nhi nhìn Diệp Huyên, sau đó cô bé đi đến trước mặt Đế Khuyển, Đế Khuyển nhìn Đan Nhi trước mắt, không nói gì.
Đan Nhi nhìn Đế Khuyển: "Ngươi là Đế Khuyển đúng không?"
Đế Khuyển hơi kinh ngạc: "Ngươi biết ta à?"
Đan Nhi gật đầu: "Ngươi là thần thú hộ tộc của Thần tộc ta, năm đó đã dốc sức chiến đấu đến cùng vì Thần tộc... Tuy ta không biết rốt cuộc ngươi đã đi đâu, nhưng những người Thần tộc có thể sống đến bây giờ đều là công lao của ngươi cũng những Thần tướng kia!"
Đan Nhi khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi".
Nói qua, cô bé xoay người đi đến trước mặt Diệp Huyên, sau đó chậm rãi quỳ xuống: "Ta nguyện tôn người làm Vương của Thần tộc".
1286: Kiếm Thần Vương!
Chẳng mấy chốc, xung quanh càng lúc càng có nhiều người quỳ xuống.
Vào thời khắc này, Thần Vương Tọa kia đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nhưng khác với trước, lần này trên Thần Vương Tọa có hai chữ màu vàng to lớn đang lơ lửng: Diệp Huyên.
Diệp Huyên vừa mới ngồi lên, chuyện bất ngờ đã xảy ra, trong phạm vi mười vạn dặm xung quanh hắn, tất cả linh khí đột nhiên biến mất toàn bộ...
Thấy cảnh này, Diệp Huyên cũng giật mình, hắn vội vã đi xuống.
Mà ở xung quanh, đám người Liên Loan Nhi cũng tỏ vẻ nghiêm nghị.
Diệp Huyên nhìn về phía Đế Khuyển: "Vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?"
Đế Khuyển trầm giọng nói: "Đạo tắc!"
Đạo tắc?
Diệp Huyên sửng sốt: "Đó là đạo tắc?"
Đế Khuyển gật đầu: "Thần khí đạt đến Đạo Cảnh đã có nghĩa là nắm giữ đạo của riêng mình. Mà Thần Vương Tọa này lại mang đạo tắc "Cấm Linh". Chỉ cần thôi thúc, có thể lập tức hấp thu hết thảy linh khí ở xung quanh đấy".
Nói đến đây, nó nhìn về phía Diệp Huyên: "Ngươi lên đó ngồi, có thể lập tức hấp thu linh khí trong vòng mười vạn dặm xung quanh để bản thân sử dụng!" . Truyện Nữ Phụ
Bi3n thái!
Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyên!
Có thứ này, không phải đồng nghĩa là hắn sẽ không bao giờ hết linh khí?
Không chỉ có vậy, nó còn đồng nghĩa đối thủ sẽ không có linh khí để dùng...
Quá bi3n thái!
Diệp Huyên như nghĩ đến điều gì đó, hắn vội hỏi: "Ta cũng có đạo tắc..."
Đạo tắc, trong cơ thể hắn có đến ba đạo tắc đấy!
Diệp Huyên thu Thần Vương Tọa lại, mà lúc này, hắn phát hiện cường giả Thần tộc ở bốn phía xung quanh nay đã nhìn hắn với ánh mắt khác!
Kiếm Thần Vương!
Thần Vương Tọa!
Hai chí bảo Thần tộc đều ở trong tay Diệp Huyên, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩ là Diệp Huyên đã thông qua thí luyện của Thần tộc!