Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 12162




Diệp Huyên lập tức gọi: “Thanh Nhi!”

Uỳnh!

Vừa dứt lời, thời không bên cạnh Diệp Huyên lập tức nứt vỡ, ngay sau đó, một cô gái chậm rãi bước ra!



Cô gái mặc váy màu đen, tóc dài xõa vai!

Thanh Nhi váy đen!

Sau khi Thanh Nhi váy đen tới, nàng không một lời nói nhảm, lập tức xông về phía cô gái giáp đen kia!

Vèo!

Thời không đột nhiên vỡ ra!

Đồng tử cô gái giáp đen bỗng nhiên co rụt lại, nàng ta chắp tay trước ngực, sau đó bổ mạnh một phát về phía trước!

Một luồng đao quang vạn trượng chém xuống!

Lúc này, một luồng kiếm quang cũng chém tới.

Uỳnh!

Đao quang lập tức vỡ vụn, cô gái giáp đen bị chém bay ra ngoài mấy vạn trượng, mà nàng ta còn chưa dừng lại thì đã có một thanh kiếm bay đến xuyên thủng giữa trán nàng ta!

Hai mắt cô gái giáp đen trợn tròn, cơ thể cứng ngay tại chỗ!

Mà lúc này, Hắc Muội xuất hiện bên cạnh nàng ta, nàng giơ tay nắm lấy bím tóc đuôi ngựa của cô gái giáp đen, sau đó bỗng chém ngang một phát!

Roẹt!

Trong ánh nhìn của mọi người, cổ của cô gái giáp đen kia cứ thế mà bị nàng chém đứt!

Hắc Muội xách đầu cô gái giáp đen chậm rãi đi về phía Diệp Huyên!

Mọi người nơi đây: “…”

Diệp Huyên lắc đầu cười một tiếng.

Hắc Muội này đúng là vô cùng bạo lực!

Hơn nữa hắn phát hiện, hình như thực lực của Hắc Muội đã mạnh hơn rất nhiều!

Hắc Muội đi đến trước mặt Diệp Huyên, nàng tiện tay ném ra một cái, đầu của cô gái giáp đen rơi xuống dưới chân Diệp Huyên, sau đó cầm kiếm Thanh Huyên của Diệp Huyên đâm vào trong đầu của cô gái giáp đen kia, trong nháy mắt, linh hồn của cô gái giáp đen bị kiếm Thanh Huyên hấp thu.

Hắc Muội phủi tay, sau đó nói: “Giải quyết xong rồi!”

Diệp Huyên cười nói: “Thật ra ta có thể giế t chết nàng ta, nhưng mà ta muốn gặp muội, cho nên ta mới gọi người!”

Hắc Muội nhìn chằm chằm Diệp Huyên, khóe miệng hơi cong lên: “Vậy sao huynh biết là ta đến?”

Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Trực giác!”

Hắc Muội lắc đầu cười: “Huynh chỉ biết lừa ta!”

Diệp Huyên kéo lấy tay của Hắc Muội, khẽ cười nói: “Đều là lời từ tận đáy lòng ta!”

Hắc Muội liếc Diệp Huyên một cái: “Ta tin! Được chưa?”