Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 12161




Trong nháy mắt, một vòng xoáy màu đen đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay nàng ta!

Nơi xa, Diệp Huyên nhíu mày lại, trong lòng hắn tăng thêm đề phòng, cùng lúc đó, vô số kiếm ý Nhân Gian tràn vào trong kiếm Thanh Huyên!

Mà đúng lúc này, cô gái giáp đen chợt hóa thành một tia sáng đen biến mất khỏi nơi đó!

Vèo!

Khi cô gái giáp đen đi đến đỉnh đầu Diệp Huyên, bên trong vòng xoáy màu đen trong tay nàng ta, một thanh trường đao bỗng nhiên chém xuống.

Diệp Huyên nheo mắt nhìn, giơ tay chém ra một kiếm!

Cứng rắn va chạm!

Uỳnh!

Bất thình lình, kiếm quang và đao quang bùng nổ, trong chớp mắt, hai người đồng thời lùi ra xa mấy vạn trượng!

Mà khi cô gái giáp đen dừng lại, vô số kiếm Nhân Gian đột nhiên chém đến trước mặt nàng ta!

Trong mắt cô gái giáp đen lóe vẻ dữ tợn, tay phải nàng ta cầm đao, mạnh mẽ chém lên trên một nhát.

Xoẹt!

Một vùng đao quang hệt như thác nước xuất hiện, trong nháy mắt phóng lên tận trời!

Ầm ầm!

Tất cả kiếm Nhân Gian đều bị ngăn chặn!

Mà lúc này, cô gái giáp đen lại lùi ra xa mấy vạn trượng.

Sau khi cô gái giáp đen dừng lại, Diệp Huyên ở nơi xa mở bàn tay ra, tất cả kiếm ý Nhân Gian trở lại trong tay hắn.

Diệp Huyên nhìn cô gái giáp đen, đang định nói chuyện thì cô gái giáp đen nơi xa chợt ngẩng đầu: “Pháp tắc Hư Chân!”

Uỳnh!

Vừa dứt lời, thời không trên đỉnh đầu nàng ta đột nhiên vỡ ra, ngay sau đó, một con mắt đỏ như máu từ từ lộ rõ!

Pháp tắc Hư Chân!

Nhìn thấy cảnh tượng này, ông lão trong quán rượu lập tức thay đổi sắc mặt, ông ta run giọng nói: “Pháp tắc Hư Chân… sao có thể… sao nàng ta có thể sai khiến pháp tắc Hư Chân…”

Chân trời, cô gái giáp đen nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Giết hắn!”

Mà lúc này, Diệp Huyên thoáng nhìn pháp tắc Hư Chân: “Cút!”

Pháp tắc Hư Chân nhìn Diệp Huyên, không chút do dự quay người tiến vào trong không gian, sau đó biến mất không thấy đâu nữa!

Đệt!

Con mắt cũng xác nhận, Kháo Sơn Vương này là người không chọc vào nổi!

Cô gái giáp đen: “…”

Một tiếng cút, pháp tắc Hư Chân kia lập tức bỏ chạy!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cô gái giáp đen trở nên vô cùng khó coi, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên, trong mắt ngập tràn nghi ngờ.

Diệp Huyên liếc nhìn cô gái giáp đen, hơi bất mãn: “Đơn đấu thì đơn đấu, lại còn gọi người?”

Cô gái giáp đen không tỏ vẻ gì: “Gọi người thì sao chứ? Khó chịu, vậy ngươi cũng gọi!”