1188: Nếu Chúng Ta Đều Chết Thì Sao”
Mạc Tà ngẩng đầu nhìn lên tinh không, tinh võng kia vẫn còn nằm ở đó!
Ông lão lưng còng đột nhiên nói: “Cho dù thế nào thì con cũng nhất định phải sống, con chính là hy vọng!”
Mạc Tà lắc đầu: “Ma Kha tộc ta không có đào binh.
Con có thể là người chết cuối cùng, nhưng con chắc chắn sẽ không là người sống cuối cùng”.
Nói xong, hắn ta nhìn về phía ông lão lưng còng: “Lão tổ, dẫn ta đi gặp các tiên tổ đi!”
Ông lão hơi do dự, sau đó thì gật đầu: “Được!”
Hai người nhanh chóng biến mất.
…
Trong một dãy núi ở Táng Thiên trường thành.
Diệp Huyên đã hấp thu tất cả kiếm, lúc này hắn vô cùng bình tĩnh, hơi thở tản ra quanh người cũng cực kỳ yên ả.
Cách bên phải của Diệp Huyên không xa, Liên Vạn Lý khoanh tay tựa trên một gốc đại thụ, nàng ta cứ nhìn Diệp Huyên như vậy, Tiểu Linh Nhi thì ở bên cạnh nàng ta.
Bây giờ con nhóc này rất hay ra ngoài đi dạo!
Không biết qua bao lâu, Diệp Huyên đột nhiên mở mắt ra, trong tròng mắt là một đôi đồng tử màu máu!
Đồng tử Ma Kha!
Bây giờ hắn đã sử dụng đôi đồng tử này như mắt của mình rồi, tạm thời vẫn thấy không tệ lắm.
Cách đó không xa, Liên Vạn Lý đột nhiên nói: “Cảnh giới gì rồi?”
Diệp Huyên nhìn về phía nàng ta: “Thông U!”
Liên Vạn Lý khẽ nhíu mày: “Vì sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Ta đang nghịch cảnh tu hành, ở mỗi cảnh giới đều phải tu luyện một lần nữa!”
Liên Vạn Lý đi tới trước mặt Diệp Huyên: “Nghịch cảnh tu hành?”
Diệp Huyên gật đầu, sau đó giải thích một chút với Liên Vạn Lý.
Một lát sau, Liên Vạn Lý hơi tò mò hỏi: “Tu luyện như vậy có cảm giác thế nào?”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Đi lại lần nữa, sẽ có rất nhiều phát hiện mới”.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên chân trời, tinh võng kia vẫn ở chỗ cũ.
Im lặng một hồi, Diệp Huyên đột nhiên cười nói: “Ta không thích ngồi chờ chết!”
Nói xong, hắn nhìn về phía Liên Vạn Lý: “Kiếm chuyện chút không?”
Liên Vạn Lý nhếch miệng: “Vừa hợp ý bản vương!”
Diệp Huyên biến thành một tia kiếm quang bay lên cao, Liên Vạn Lý theo sát phía sau.
.
Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đi tới trước tinh võng kia, lúc này, một ông lão xuất hiện trước mặt hắn, người tới chính là Thần Pháp Sư Ngôn Sinh kia.
Ngôn Sinh nhìn chằm chằm Diệp Huyên, lúc này, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, một khắc sau, ông ta chắp hai tay, một ngọn lửa mạnh mẽ cháy lên từ trong người ông ta, cùng lúc đó, thân thể ông ta di chuyển sang bên cạnh.
Ngay sau đó, Ngôn Sinh xuất hiện ở chỗ cách đó trăm trượng, mà lúc này, hai tay ông ta đã không còn nữa!
Vị trí ông ta đứng khi nãy có hai cánh tay đầy máu chậm rãi rơi xuống!
Ngôn Sinh nhìn chằm chằm Diệp Huyên, trong mắt có vẻ kiêng dè, trong khoảnh khắc khi nãy, ông ta vô thức cảm nhận được nguy hiểm! Nhưng ông ta cũng không nhìn thấy Diệp Huyên xuất kiếm như thế nào!
Không chỉ thế, kiếm biến mất như thế nào, ông ta cũng không nhìn thấy!
Kiếm này giống như ma quỷ vậy!
Nếu khi nãy ông ta chỉ chậm trễ một chút, cho dù chỉ một chút thôi, thì ông ta cũng đi đời rồi!
Ngôn Sinh nhìn Diệp Huyên, thầm thấy cực kỳ sợ hãi!
Thực lực của Diệp Huyên này đáng sợ như vậy từ bao giờ thế?
Diệp Huyên nhìn về phía Ngôn Sinh, Ngôn Sinh lập tức thay đổi sắc mặt, tiếp tục lùi xa thêm trăm trượng.
Diệp Huyên thầm nói đáng tiếc, khi nãy hắn là muốn giết đối phương khi đối phương còn chưa kịp đề phòng, nhưng tiếc là thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, phản ứng quá nhanh, dù hắn ra tay bất ngờ nhưng đối phương vẫn có thể kịp phản ứng!
Nhưng vẫn ổn, chém đứt hai cánh tay của đối phương cũng xem như có thu hoạch!
Diệp Huyên đi về phía Ngôn Sinh, sau lưng ông ta đột nhiên xuất hiện hai ông lão áo đỏ!
Hai tên Thần Pháp Sư!
Dứt lời, hai người sau lưng ông ta tay bấm pháp quyết, bắc đầu đọc thần chú, lúc này, hai thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, hai thanh kiếm này một đen một trắng, xuất hiện mà không hề báo trước!
Sắc mặt hai Thần Pháp Sư kia lập tức thay đổi, lúc này, bọn họ hoàn toàn không kịp đọc thần chú, xoay người trốn đi!
Mà Diệp Huyên và Liên Vạn Lý cũng đột nhiên biến mất.
Cách đó không xa, Ngôn Sinh dẫn đầu thay đổi sắc mặt, vì Diệp Huyên đang xông về phía ông ta.
1190: Không Phải Muốn Món Bảo Vật Đó Sao?
Ngôn Sinh không chút do dự giậm chân một cái.
Vụt!
Ngôn Sinh lập tức biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã ở phía sau tinh võng kia. Nhưng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xoay người, chém một kiếm về phía gã Thần Pháp Sưu khác!
Thần Pháp Sư kia hai tay bấm pháp ấn, vừa định sử dụng thần chú thì lúc này, hai thanh kiếm lại lặng lẽ xuất hiện trước mặt ông ta, chém về phía ông ta!
Sắc mặt Thần Pháp Sư kia lập tức thay đổi, hoàn toàn không dám tiếp tục niệm thần chú nữa, cơ thể lóe lên, lùi về sau, nhưng hai thanh kiếm kia lại đuổi sát theo ông ta, tốc độ còn nhanh hơn ông ta, khiến ông ta hoàn toàn không có thời gian niệm thần chú.
Lúc này, Thần Pháp Sư thầm thấy hoảng hốt, nguyên nhân quan trọng nhất là kiếm của Diệp Huyên quá nhanh, chỉ cần lơ là một chút, ông ta cũng sẽ bị đâm xuyên qua ngực, vì vậy, ông ta hoàn toàn không thể sử dụng bí thuật nào cả!
Thần Pháp Sư kia rút lui vào trong tinh võng, nhưng ông ta vừa rút lui, một tiếng kêu thê thảm đã vang lên bên ngoài tinh võng!
Hai người Ngôn Sinh quay đầu nhìn ra ngoài, nơi đó có một cái đầu máu chảy đầm đìa rơi xuống từ trên không trung!
Thấy cảnh này, sắc mặt hai người Ngôn Sinh lập tức trở nên cực kỳ khó coi!
Lúc này, bọn họ mới phát hiện, mục tiêu thật sự của Diệp Huyên không phải hai người bọn họ, mà là một Thần Pháp Sư khác bị Liên Vạn Lý giữ chân!
Diệp Huyên kết hợp với Liên Vạn Lý nhanh chóng gi3t chết một Thần Pháp Sư!
Phía xa, Liên Vạn Lý đứng bên cạnh Diệp Huyên, nhìn cái đầu rơi xuống kia: “Nếu bọn họ không thể sử dụng bí thuật… thì bọn họ rất yếu!”
Diệp Huyên gật đầu.
Lúc này hắn cũng phát hiện, tuy những Thần Pháp Sư này rất mạnh, nhưng cũng có khuyết điểm trí mạng, đó là không thể bị người ta đến gần, nói đúng hơn là chỉ cần không cho bọn họ làm phép, thì bọn họ sẽ yếu như gà vậy!
Nhưng điều kiện tiên quyết là phi kiếm phải nhanh, không để cho những người này thúc giục bí pháp, vì chỉ cần bọn họ thúc giục được bí pháp, thì sẽ như hủy thiên diệt địa vậy!
Diệp Huyên: “Ông đi ra đi!”
Ngôn Sinh hờ hững nói: “Không phải ngươi lợi hại lắm à? Đi vào đi!”
Diệp Huyên lắc đầu cười một tiếng, xoay người rời đi, nhưng lúc xoay người, hắn đột nhiên ho khan, chẳng những thế mà eo còn cong xuống, nhưng lại nhanh chóng thẳng lên!
Thấy cảnh này, Ngôn Sinh hơi nhíu mày, một khắc sau, ông ta như nghĩ đến điều gì, vội vàng nói: “Chặn hắn lại, hắn bị phản phệ rồi!”
1191: Linh Hồn Mạnh Quá!
Thần Pháp Sư sau lưng Ngôn Sinh vội xông ra, nhưng vừa ra khỏi tinh võng, hai thanh kiếm đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng ông ta, cùng lúc đó, chuôi đao Thanh Long cũng xuất hiện trước mặt.
Thần Pháp Sư kia trợn to mắt, vẻ mặt đau khổ.
Ông ta biết mình xong rồi!
Vì ông ta phát hiện, Diệp Huyên đã tính toán từ trước, lần này, ông ta chẳng những không kịp trở tay, còn bị Diệp Huyên gài bẫy.
Ngay sau đó.
Vụt!
Đầu của Thần Pháp Sư vừa đi ra kia lập tức bay ra ngoài!
Ngôn Sinh vừa muốn ra ngoài sửng sốt, lúc đó, Diệp Huyên cách đó không xa đột nhiên ôm bụng: “Chao ôi, ta bị phản phệ! Ta bị phản phệ rồi, mau tới đánh ta đi!”
Ngôn Sinh: “…”
Liên Vạn Lý cũng liếc Diệp Huyên một phen: “Thiếu đánh”.
Hắn bật cười ha hả, đoạn nói với Ngôn Sinh đang trưng ra vẻ mặt khó xem đến cùng cực: “Người Dị vực mạnh lắm à? Cũng chỉ thế thôi! Ha ha..”.
Nói xong, hắn đã hóa thành một tia kiếm quang biến mất ở chân trời.
Liên Vạn Lý nhìn Ngôn Sinh đầy áy náy: “Xin lỗi, tính hắn vốn thẳng thắn bộc trực, chỉ thích nói sự thật như vậy, ông đừng để ý nhé”.
Sau đó cũng lả lướt rời đi.
"A!!"
Ngôn Sinh bỗng gầm lên, cả người run lên bần bật trong cơn phẫn nộ.
Nào ngờ sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, một khắc sau đã tự cho nổ bản thân.
Ầm!
Thân xác Ngôn Sinh tan nát thành từng mảnh thịt, linh hồn thì đã xuất hiện cách đó ngoài trăm trượng.
Hắn chỉ huơ kiếm một cái, linh hồn ông ta đã hóa thành một chùm sáng đen, bị Tiểu Hồn hấp thu.
Lát sau, nó phấn khởi reo lên: “Linh hồn mạnh quá! Tiểu chủ, ta muốn nữa!"
Diệp Huyên đen mặt: “Nữa cái gì mà nữa? Ngươi tưởng đây là củ cải à?"
Tiểu Hồn vẫn hớn hở nói: “Tiểu chủ à, đây là món đại bổ đó, ta ăn vào có thể nhanh chóng khôi phục!"