1153: Thật Sự Quá Kinh Khủng!
Ầm!
Kiếm quang vỡ tan, nhưng một giây sau, mấy đạo phi kiếm lại chém về phía lão ta từ rất nhiều hướng!
Vẻ mặt ông lão áo bào đen trở nên dữ tợn, giơ hai tay vỗ một cái về hai bên người mình.
Ầm ầm!
Không gian xung quanh chấn động kịch liệt, những phi kiếm kia của Diệp Huyên đều bị đánh vỡ, nhưng khi phi kiếm đều bị đánh vỡ, A Quỷ đã xuất hiện trước mặt ông lão, cùng lúc đó, lưỡi liềm đỏ như màu đã chém thẳng về phía cổ họng của lão ta!
Kết hợp hoàn mỹ!
Ông lão áo bào đen hoàn toàn không kịp né tránh, lão ta giơ tay lên nắm lấy lưỡi liềm, nhưng lúc này, một thanh phi kiếm đã chém thẳng lên đầu lão ta.
Ầm!
Ông lão áo bào đen lùi xa trăm trượng, cùng lúc đó, đầu lão ta bị chiêu kiếm ném bổ ra, nhưng lão ta vẫn chưa chết, chỉ là cơ thể trở nên hư ảo hơn thôi!
Diệp Huyên đứng bên cạnh A Quỷ trầm giọng hỏi: “Không chết à?”
A Quỷ đáp: “Đến mức độ thế này, có rất nhiều cách để giữ mạng”.
Diệp Huyên gật đầu: “Huynh cận chiến, ta viễn công!”
A Quỷ lập tức biến mất, lúc xuất hiện lần nữa đã ở trước mặt ông lão áo bào đen, tròng mắt lão ta co lại, không chút do dự xoay người bỏ chạy!
Lão ta biết nếu còn tiếp tục chiến đấu thì mình sẽ chết chắc!
Đặc biệt là phi kiếm của Diệp Huyên, thật sự quá kinh khủng!
Tốc độ của ông lão áo bào đen rất nhanh, chớp mắt một cái đã quay lại chân trời, nhưng lúc này, một tàn ảnh đột nhiên xuất hiện trên đầu lão ta, một giây sau, một sức mạnh cường đại bao phủ trong không trung.
Sắc mặt ông lão áo bào đen thay đổi, giơ hai tay chặn trên đầu.
Ầm ầm!
Chân trời chấn động kịch liệt, ông lão áo bào đen nhanh chóng rơi xuống.
Lúc này, một tia kiếm quang chợt xuất hiện…
Phập!
Tia kiếm quang này xuyên thủng qua cổ họng của ông lão áo bào đen, đầu của lão ta lập tức bay ra, máu tươi tuôn rơi, linh hồn của lão ta muốn bỏ chạy, nhưng tốc độ của phi kiếm nhanh hơn, chớp mắt một cái đã xuyên thủng linh hồn, cùng lúc đó, thanh kiếm này đã hấp thu hết linh hồn của lão ta!
Diệp Huyên vung nhẹ tay, kiếm Trấn Hồn quay về tay hắn, hắn ngẩng đầu nhìn lên thanh niên đang đứng ở nơi đó!
Người đó chính là Mạc Tà, cũng là người vừa ra tay với ông lão áo bào đen!
Lúc này, xem ra thương tích của Mạc Tà cũng đã hồi phục được một chút!
Mạc Tà nhìn Diệp Huyên, sau khi im lặng một lát, hắn ta đột nhiên chỉ vào sáu Thần Pháp Sư trong hư không: “Giúp ta!”
Dứt lời, hắn ta giẫm nhẹ chân phải.
Đúng lúc này, Mạc Tà đột nhiên tăng tốc, chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mặt Ngôn Sinh, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ông ta hơi thay đổi, giơ tay trái về phía trước, một ngọn lửa một xanh lam xuất hiện trong lòng bàn tay.
.
Kiếm Ma Kha!
Diệp Huyên nhìn thanh kiếm trước mặt, ngây người, khó hiểu.
Mạc Tà ở đối diện ngẩng đầu nhìn lên chân trời, nhẹ giọng nói: “Nếu không liên thủ, tất cả mọi người đều không có đường sống!”
Mấy cao thủ của Ma Kha tộc gồm Tả Thanh đứng phía sau Mạc Tà đều im lặng.
Cao thủ của tinh vực Vị Ương bên phía Diệp Huyên cũng im lặng.
Liên thủ!
Lúc này, dù là người của Ma Kha tộc hay người của tinh vực Vị Ương cũng đều hiểu một chuyện, đó là nếu hai bên không liên thủ thì chắc chắn chỉ có một con đường chết!
Liên thủ liều mạng thì còn có lối thoát!
Dù đã từng là kẻ thù, nhưng bây giờ vì sinh tồn, hai bên không thể không liên thủ!
Diệp Huyên duỗi tay nắm chặt lấy kiếm Ma Kha trước mặt, một sức mạnh cường đại lập tức tuôn ra từ trong kiếm, sau đó tập trung vào người hắn.
Người Diệp Huyên rung lên một trận, hắn mở mắt ra, trong mắt xuất hiện đôi đồng tử màu máu!
Sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, vội vã buông kiếm, nhìn về phía Mạc Tà.
Mạc Tà nhẹ giọng nói: “Kiếm Ma Kha, từ sau tiên tổ đời đầu tiên của Ma Kha tộc ta thì không ai có thể sử dụng được nó nữa! Kiếm này có lực lượng Ma Kha và giết chóc chi niệm. Từ sau tiên tổ, không ai trong Ma Kha tộc ta có thể điều động kiếm này nữa. Linh hồn của tiên tổ đưa kiếm này cho ta, hy vọng ta có thể sử dụng nó, nhưng ta không có hứng thú với kiếm đạo, cho nên…”
Nói đến đây, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Cho ngươi mượn tạm đấy!”
Diệp Huyên im lặng.
Khi nãy lúc vừa cầm kiếm lên, hắn cảm thấy có một sức mạnh cường đại tiến vào trong người mình, nhưng đồng thời, hắn còn cảm thấy có một khoảnh khắc mình đã trở thành không phải là mình!
Nguồn sức mạnh kia muốn điều khiển hắn!
Hơn nữa, khoảnh khắc đó, trong đầu hắn tràn ngập ý muốn giết người! Muốn gi3t chết mọi thứ!
Tay phải của Diệp Huyên nắm chặt thanh kiếm, người vẫn không ngừng run rẩy.
Chiến Quân bên cạnh Diệp Huyên trầm giọng nói: “Diệp huynh, huynh không sao chứ?”
Diệp Huyên run giọng đáp: “Giết người, ta muốn giết người!”
Chiến Quân: “…”
1155: Cả Chân Trời Chấn Động Một Trận!
Mạc Tà ở bên cạnh Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên mấy Thần Pháp Sư kia, nhẹ giọng nói: “Giết!”
Dứt lời, hắn ta giẫm nhẹ chân phải, bay lên trời.
Mấy người Địa Sát cũng đuổi sát theo sau, chỉ có Tả Thanh là không đi cùng.
Bên phía Diệp Huyên, mấy người Trọc cũng không chịu yếu thế, đồng loạt phóng lên trời.
Diệp Huyên vẫn đứng yên tại chỗ, lúc này hắn vẫn hơi không thể khống chế luồng sức mạnh kia! Mà hắn còn phát hiện thần trí của mình hơi hỗn loạn!
Lúc này, Tả Thanh ở bên cạnh Diệp Huyên đột nhiên nói: “Giết người đi! Giết người để giải tỏa nguồn sức mạnh kia!”
Diệp Huyên phóng lên trời, tấn công đám cao thủ Dị vực kia!
Trên không trung, Ngôn Sinh dẫn đầu mấy Thần Pháp Sư nhìn đám người Mạc Tà xông lên, vẻ mặt không chút cảm xúc. Sau lưng có vô số cao thủ xông về phía mấy người Mạc Tà.
Mạc Tà đang dẫn đầu chợt duỗi tay phải về phía trước rồi nắm lấy…
Ầm!
Không gian trước mặt hắn ta lập tức vặn vẹo rồi trở nên hư ảo, một giây sau, một sức mạnh kinh khủng xuất hiện từ trong không gian này, chân trời lập tức không ngừng có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Ngôn Sinh nhìn Mạc Tà, đang muốn ra tay thì lúc này, Bạch tiên sinh và Mạc Thiên Xích của Ma Kha tộc đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta.
Đương nhiên bọn họ không thể để Ngôn Sinh ra tay với mấy người Mạc Tà và Diệp Huyên được, vì bây giờ, mấy người bọn họ vẫn chưa thể đấu lại Ngôn Sinh!
Bạch tiên sinh và Mạc Thiên Xích nhìn nhau, hai người nhanh chóng xông về phía Ngôn Sinh.
Ánh mắt Ngôn Sinh dần trở nên lạnh lẽo: “Tế trận!”
Dứt lời, ông ta đột nhiên di chuyển hai tay, một lá cờ đỏ rực xuất hiện trước mặt ông ta, trước mặt ba Thần Pháp Sư ở phía sau cũng xuất hiện ba lá cờ màu đỏ, sau đó bốn lá cờ mờ đi, cùng lúc đó, không gian xung quanh đột nhiên nóng lên, những làn sóng lửa thẩm thấu ra từ trong không gian, sau đó muốn nhấn chìm lấy Bạch tiên sinh và Mạc Thiên Xích.
Cả chân trời chấn động một trận!
Vô số kiếm quang và hỏa quang lan tràn khắp chân trời, Diệp Huyên cũng bị sức mạnh to lớn kia làm rơi nhanh xuống!
Trên mặt đất bên dưới…
Ầm!
1156: Thanh Kiếm Của Diệp Huyên Đã Tới!
Diệp Huyên rơi xuống đất, vùng đất chấn động, lúc này, thân thể hắn đã rạn nứt, trên người vẫn còn có ngọn lửa! Nhưng lúc này, một sức mạnh kinh khủng lại liên tục không ngừng tập trung về phía hắn.
Lực lượng Ma Kha!
Nguồn sức mạnh này vẫn đang không ngừng phục hồi cơ thể cho Diệp Huyên, nhưng cũng đang không ngừng ăn mòn thần trí của hắn! Nếu không phải hắn kiên định, thì có lẽ đã bị sức mạnh này khống chế từ lâu rồi!
Trong không trung, Thần Pháp Sư kia nhìn chằm chằm Diệp Huyên, ông ta không ngờ Diệp Huyên lại có thể đỡ được một đòn của mình! Phải biết rằng cảnh giới của ông ta cao hơn Diệp Huyên tới mấy bậc đấy!
Yêu nghiệt!
Không chỉ Diệp Huyên, mà Mạc Tà kia cũng là yêu nghiệt!
Thần Pháp Sư quay đầu nhìn Mạc Tà phía xa, lúc này Mạc Tà đang điên cuồng tàn sát, ngoài cao thủ thế hệ trước thì gần như không ai có thể ngăn cản được hắn ta!
Ác Kỳ Lân và Đế Khuyển kia cũng vô cùng đáng sợ, sau khi hai con ác thú liên thủ đã chống lại được đại đa số đám yêu thú.
Tiếp tục như thế, nếu mấy người Thiên Tôn và Đại Tôn không thể thắng thì tình cảnh của bọn họ sẽ trở nên cực kỳ gay go!
Lúc này, Diệp Huyên bên dưới đột nhiên biến thành một tia kiếm quang phóng lên trời!
Thần Pháp Sư kia thôi suy nghĩ, ông ta cúi đầu nhìn về phía Diệp Huyên, nơi kiếm quang đi qua, không gian đều bị chém rách!
Thần Pháp Sư hai tay bấm quyết, một giây sau, không gian trước mặt ông ta bắt đầu rung động kịch liệt, khi Diệp Huyên xông tới trước mặt ông ta, ông ta đột nhiên nhìn về phía hắn: “Cấm không chi thuật: Định!”
Dứt lời, không gian trong phạm vi vạn trượng xung quanh hai người đột nhiên rung lên, sau đó nhanh chóng thu lại, Diệp Huyên bị vây tại chỗ!
Thần Pháp Sư lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Ngươi còn non lắm…”
Lúc này, không gian kia đột nhiên bình thường trở lại, thanh kiếm của Diệp Huyên tiến quân thần tốc, nhắm thẳng vào giữa lông mày của Thần Pháp Sư!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Thần Pháp Sư kia lập tức thay đổi, ông ta không ngờ Diệp Huyên có thể dễ dàng phá đi cấm thuật này của mình như thế! Đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng trong mắt ông ta!
Nhưng lúc này, ông ta đã không kịp suy nghĩ nhiều như thế nữa, ông ta giơ hai tay về phía trước, một tấm chắn hư ảo xuất hiện trước mặt ông ta.
Thanh kiếm của Diệp Huyên đã tới!
Diệp Huyên ở phía xa giận dữ gào lên, một giây sau, hắn nhanh chóng vung kiếm về phía trước, vô số kiếm quang nhanh chóng b ắn ra từ trong thanh kiếm Ma Kha.