Nhưng cho dù vậy thì uy lực của sợi dây không gian kia đã rất khủng khiếp rồi, có thể dễ dàng phá hủy hàng triệu dặm tinh vực.
Lại còn phá trong nháy mắt!
Nếu có thể dung hợp vào kiếm Thanh Huyên thì tác dụng càng cao hơn nữa!
Lúc này, Chiêm Đài Linh Nhi đi đến, cười hỏi: “Muốn tu luyện nữa không?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Đi gặp Huyễn Yêu Vương thôi”.
Sau đó rời khỏi Tiểu Tháp.
Chiêm Đài Linh Nhi thì thầm: “Hắn muốn đích thân đi đòi lại kiếm đây mà”.
Rồi cũng rời đi theo.
Hai người thoắt cái đã có mặt tại Huyễn Tinh giới.
Diệp Huyên lãnh đạm nhìn xung quanh.
Huyễn Yêu Vương bỗng xuất hiện, nhíu mày nhìn hắn: “Con người nhà ngươi...”
Gã chưa kịp dứt lời thì Diệp Huyên đã ra tay, nén thời không thành đường thẳng rồi vung nó về phía gã.
Huyễn Yêu Vương biến sắc, vội tung cú đấm bằng tay phải ra.
Chiêu đối chiêu!
Ầm!
Một tiếng nổ điếc tai bùng lên khắp Huyễn Tinh giới, nơi Diệp Huyên và Huyễn Yêu Vương đứng trở thành một vùng đen nhánh.
Cả Huyễn Tinh giới rơi vào khiếp đảm!
Chuyện gì thế này?
Các cường giả đồng loạt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Mà Diệp Huyên đã bước vào siêu thời không, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì từ vụ nổ.
Khiến Huyễn Yêu Vương hoang mang vô cùng.
Toàn thân gã đã nứt nẻ, máu nhuộm đỏ thẫm.
Gã trọng thương rồi!
Diệp Huyên liếc xéo gã: “Quá yếu!"
Rồi xoay người biến mất ở nơi xa.
Uy lực vẫn không đủ!
Phải tăng cường lên nữa!
Nhưng nguyên nhân chính là hắn đã kiệt sức rồi, không thể dùng thêm lần thứ hai.
Diệp Huyên rời đi, để lại Huyễn Yêu Vương thẫn thờ lẩm bẩm: “Ông đây mà thua sao? Thua rồi sao?"
Diệp Huyên rời khỏi Huyễn Tinh giới, mà Huyễn Yêu Vương lại không đuổi theo hắn.
Bởi vì sau khi ra khỏi Huyễn Tinh giới, thực lực của gã sẽ suy giảm rất nhiều.