*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô gái nghiêm túc nói: “Chủ nhân bút Đại đạo sẽ đánh ngươi đó!”
Diệp Huyên cười đáp: “Không sợ!”
Cô gái ngẫm nghĩ, sau đó hỏi: “Thật sự có thể đi ra ngoài với ngươi à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”
Cô gái đột nhiên bay đến bên cạnh Diệp Huyên, nàng đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó nghiêm túc nói: “Gia gia của ta nói ngươi rất đặc biệt, ông ấy muốn lợi dụng ngươi, đợi khi ngươi gặp ông ấy nhất định phải cẩn thận, đừng để bị ông ấy lừa! Biết không? Gia gia của ta cáo già gian trá lắm!”
Diệp Huyên cạn lời nhìn nàng ta.
Gia gia: “???”
Không lâu sau đó, Diệp Huyên và Nam Man Nhi đi tới trước một toà thành cổ, người khổng lồ kia dừng lại ở ngoài thành, không thể không nói, người khổng lồ này thật sự rất lớn, ở trước mặt nó, toà thành kia cũng có vẻ vô cùng nhỏ bé!
Nam Man Nhi dẫn Diệp Huyên đáp xuống trước cổng thành, hai người đi vào trong!
Trước cổng thành có hai người đá lớn canh gác!
Thấy Nam Man Nhi, hai thủ vệ vội vàng cúi chào.
Sau khi vào thành, Diệp Huyên phát hiện trong thành rất vắng vẻ, trên đường phố gần như không một bóng người!
Diệp Huyên nhìn về phía Nam Man Nhi: “Vì sao vắng người thế?”
Nam Man Nhi cười nói: “Bọn họ đi săn ở dãy núi Hoang Cổ rồi! Bên trong có đại yêu Hoang Cổ!”
Đại yêu Hoang Cổ!
Nam Man Nhi lại nói: “Năm đó, đại yêu Hoang Cổ cũng chống đối với chủ nhân bút Đại đạo, cho nên bị nhốt lại ở nơi này!”
Diệp Huyên hỏi: “Cô có hận chủ nhân bút Đại đạo không?”
Nam Man Nhi chớp mắt: “Không hận!”
Diệp Huyên tỏ vẻ khó hiểu: “Tại sao?”
Nam Man Nhi cười đáp: “Ông ta vốn có thể tiêu diệt chúng ta, nhưng ông ta lại không làm thế!”
Diệp Huyên gật đầu, đang định đáp lời thì Nam Man Nhi lại nói: “Tại sao phải hận? Có hận hơn nữa, ta cũng không đánh thắng được ông ta, cho nên ta không hận ông ta, dù bị nhốt ở đây, nhưng so với một vài người khác, ta cảm thấy ta đã tốt lắm rồi! Ít nhất thì bây giờ ta vẫn còn sống!”
Diệp Huyên nhìn Nam Man Nhi, thầm thấy khiếp sợ!
Tâm cảnh của nha đầu này khá là vô địch đấy!
Nam Man Nhi nói tiếp: “Nhưng gia gia của ta lại không buông xuống được! Cả đời ông ấy đều muốn dẫn người trong tộc đi ra ngoài, lấy lại huy hoàng năm đó!”
Nói đến đây, nàng ta khẽ thở dài: “Năm đó mấy người tiên tổ mạnh như thế cũng không đánh lại chủ nhân bút Đại đạo, chúng ta bây giờ sao có thể thắng được người ta chứ?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó hỏi: “Nếu cô là Tộc trưởng, cô sẽ làm gì?”