Diệp Huyên lắc đầu.
Cô gái nhếch môi: “Tộc trưởng muốn gặp ngươi!”
Tộc trưởng!
Diệp Huyên cau mày.
Cô gái lại nói: “Cô nương mà ngươi muốn tìm cũng ở trong tộc chúng ta!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Cô gái quay lại trên người người khổng lồ, còn Diệp Huyên thì ngự kiếm, xuất hiện bên cạnh nàng ta!
Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là kiếm tu của thế giới bên ngoài à?”
Diệp Huyên gật đầu.
Cô gái cười hỏi: “Nghe nói kiếm tu mạnh lắm đúng không?”
Diệp Huyên lại gật đầu lần nữa.
Cô gái quan sát Diệp Huyên, sau đó nói: “Ngươi rất đẹp trai!”
Diệp Huyên quay đầu nhìn cô gái, nàng ta lại khẳng định: “Ta nói thật đấy!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sát ý và lệ khí trên người dần biến mất, một lát sau, hắn hỏi: “Cô tên gì?”
Cô gái cười đáp: “Ta tên là Nam Man Nhi!”
Diệp Huyên cũng nói: “Ta tên Diệp Huyên!”
Cô gái chớp mắt: “Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Cô gái nghiêm túc nói: “Người bên ngoài các ngươi đều đẹp giống như ngươi à?”
Diệp Huyên im lặng.
Lần đầu tiên gặp phải một người nói chuyện thế này, hắn nhất thời thấy không quen!
Cô gái nhìn Diệp Huyên, đợi câu trả lời của hắn.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Người giống như ta rất hiếm có ở bên ngoài”.
Cô gái gật đầu: “Ta cũng cảm thấy thế! Sao trên đời có thể có nhiều người đẹp như thế được?”
Diệp Huyên hỏi nàng ta: “Cô chưa từng đi ra ngoài à?”
Cô gái khẽ thở dài: “Không thể đi ra ngoài!”
Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”
Cô gái đáp: “Trước kia, đời trước của ta đánh một trận với chủ nhân bút Đại đạo, sau đó thua cuộc, rồi bị nhốt lại ở nơi này. Trừ khi có xá lệnh, nếu không, gia tộc ta mãi mãi không thể bước ra Hoang Cổ Vực này dù là một bước!”
Đánh một trận!
Diệp Huyên chợt nói: “Nếu cô muốn ra ngoài, ta có thể dẫn cô ra ngoài đi dạo!”
Cô gái nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi dẫn ta ra ngoài?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”