Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 10837




Diệp Huyên hít sâu một hơi, từ từ đứng dậy, hưng phấn nói: “Thiện Ác Cảnh!”  

Cổ quan sát Diệp Huyên rồi bảo: “Phóng thử kiếm ý Thiện Ác của ngươi đi xem nào”.  

Diệp Huyên xoè tay ra, một luồng kiếm ý tuôn ra, kiếm ý này một nửa màu đen một nửa màu trắng!  

Cổ vươn tay bắt lấy kiếm ý, một lát sau nàng ta khẽ nói: “Rất lợi hại!”  

Diệp Huyên vội hỏi: “Như thế nào?”  

Cổ nhìn Diệp Huyên: “Thiện Ác Cảnh của ngươi bổ sung cho Kiếm đạo, uy lực của nó mạnh hơn Thiện Ác Cảnh bình thường rất nhiều. Chúc mừng!”  

Diệp Huyên cười toe toét: “Cảm ơn!”  

Cổ bỗng nhiên hỏi: “Có muốn ra ngoài xem thế nào không?”  

Diệp Huyên hỏi: “Bên ngoài vũ trụ tứ phương hả?”  

Cổ gật đầu: “Đi va chạm xem thế nào”.  

Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.  

Cổ không hiểu: “Tại sao?”  

Diệp Huyên cười giải thích: “Ta muốn đạt đến Trật Tự Cảnh rồi mới ra ngoài. Sau này khi ta chưa vô địch thì sẽ không đi tới nơi tiếp theo”.  

Sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi!

Phát triển thư viện!  

Bây giờ Diệp Huyên chỉ muốn phát triển thư viện và thiết lập trật tự của riêng mình.  

Sau khi nhìn thấy sự lợi hại của cường giả Trật Tự Cảnh khi đánh nhau, hắn lại càng khao khát.  

Trật Tự Cảnh!  

Đây mới là cường giả tuyệt thế thật sự!  

Cổ trầm giọng hỏi: “Ngươi định thiết lập trật tự ở vũ trụ tứ phương à?”  

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”.  

Cổ ngẫm nghĩ rồi bảo: “Cũng được”.  

Diệp Huyên cười: “Cảm ơn Cổ cô nương và A Lan cô nương đã giúp đỡ ta rất nhiều”.  

Cổ cười nói: “Chúng ta đều là công cụ, muốn chúng ta làm gì thì ngươi cứ nói”.  

Diệp Huyên cười: “Ta sẽ không khách sáo đâu”.  

…  

Một canh giờ sau, Diệp Huyên đưa hai người đến Đế quốc Nguyên.  

Mà lúc này dưới sự giúp đỡ của Nguyên giới, thư viện Quan Huyên ở Nguyên giới đã được thành lập.  

Diện tích cả vạn dặm, có tới một nghìn lẻ tám cung điện.  

Diệp Huyên nhìn thấy quy mô của thư viện này thì choáng váng.  

Ám Quân đứng cung kính ở cổng học viện, bên cạnh hắn ta là Nguyên Thanh Hợp.  

Nguyên Thanh Hợp cười nhẹ: “Diệp công tử có hài lòng không?”  

Diệp Huyên gật đầu: “Rất được!”