Những người có mặt ở đây đều hóa đá tại chỗ.
Trong mắt Mạc Thiện ngập tràn vẻ sợ hãi, tựa như mới gặp quỷ!
Giết trong nháy mắt!
Một vị bá chủ viễn cổ lại bị giết trong nháy mắt!
Chuyện gì thế này?
Đầu óc hắn ta đã rối như tơ vò!
Hình Linh ở cạnh cũng đứng ngơ ngác.
Giết trong nháy mắt!
Diệp Huyên lại có thể giết một vị bá chủ viễn cổ dễ như trở bàn tay!
Trời ơi!
Lúc này đây, đầu óc nàng ta hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ có vẻ mặt Tô Tín khá là bình tĩnh, nhưng hắn ta cũng thấy sợ hãi không thôi!
Cũng may ban nãy hắn ta đã kịp cải tà quy chính!
Nếu không thì kết cục của hắn ta e cũng thảm như này đây.
Ông lão bị kiếm Thanh Huyên xuyên thủng qua trán lúc này chỉ biết trợn tròn hai mắt, trong đôi ngươi ngập tràn vẻ khó tin.
Lúc này đây, trong mắt ông ta chỉ còn lại sự hoảng sợ!
Diệp Huyên chậm rãi đi tới trước mặt ông lão, ông ta run giọng nói: "Ngươi là..."
Diệp Huyên lấy bút Đại đạo huơ huơ lên: "Hiểu chưa?"
Nhìn thấy bút Đại đạo, vẻ mặt ông lão lập tức cứng lại: "Chủ nhân bút Đại đạo..."
Diệp Huyên đột nhiên rút kiếm Thanh Huyên ra, sau đó hỏi: "Có muốn cải tà quy chính không?"
Nghe vậy, ông lão lập tức kích động nói: "Ngươi không giết ta?"
Diệp Huyên chớp mắt: "Xem ông biểu hiện thế nào đã".
Lúc này ông lão quỳ rạp xuống: "Từ nay về sau ta sẽ làm một người tốt!"
Diệp Huyên liếc mắt nhìn Mạc Thiện ở một bên, Mạc Thiện cũng nhanh chóng quỳ xuống, run rẩy nói: "Ta... Ta sai rồi! Ta..."
Diệp Huyên lắc đầu.
Ông lão hiểu ý, vội vung tay phải ra.
Ầm!
Mạc Thiện lập tức thần hồn câu diệt.
Diệp Huyên liếc mắt nhìn ông lão, sau đó nói: "Đứng lên đi".
Ông lão do dự một lúc rồi chậm rãi đứng dậy.
Thế nhưng thân thể ông ta vẫn còn đang run rẩy.
Sợ hãi tột độ!
Diệp Huyên vô cảm nói: "Mạng của ông trước tiên cứ giữ lại, nhưng không còn là của ông nữa, hiểu ý ta không?"
Ông lão vội vàng nói: "Ta hiểu! Ta hiểu!"
Diệp Huyên khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi đến chỗ Hình Linh, cười nói: "Chúng ta vào thành thôi".