Nhưng Diệp Huyên lại lắc đầu cười: “Điều này thì không”.
Lúc này ông lão bên cạnh Mạc Thiện nhìn hai huynh muội Tiết Bạch rồi bảo: “Chuyện này không liên quan đến nhà họ Tiết, hai người đi đi”.
Gia tộc của huynh muội nhà họ Tiết cũng có bá chủ viễn cổ, vì thế ông ta không muốn động đến họ.
Huynh muội nhà họ Tiết nhìn nhau, cảm thấy hơi khó xử.
Đương nhiên họ biết ông lão này muốn giết Diệp Huyên.
Đi?
Tiết Bạch chần chừ giây lát rồi bảo: “Tiền bối, vị Diệp…”
Ông lão nheo mắt lại: “Bây giờ ta vẫn chưa đổi ý!”
Nghe thế, trong lòng Tiết Bạch giật mình, hắn ta quay đầu nhìn Tiết Đồng, nàng ta im lặng không nói như đang đấu tranh nội tâm.
Lúc này ông lão từ từ nắm tay phải lại.
Thấy thế Tiết Đồng mới lên tiếng: “Diệp công tử, bảo trọng!”
Nói xong nàng ta kéo Tiết Bạch quay người rời đi.
Nàng ta vẫn quyết định rời đi.
Đúng là Diệp Huyên rất thần bí, nhưng người trước mặt là bá chủ viễn cổ.
Nàng ta không muốn đánh cược vì Diệp Huyên.
Nếu thua cược thì huynh muội họ đều có thể sẽ phải chết ở đây.
Sau khi huynh muội Tiết Bạch rời đi, ông lão kia lại nhìn Hình Linh: “Cô cũng đi đi!”
Hình Linh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Ta và Diệp công tử cùng tiến cùng lùi”.
Nàng ta sẵn sàng đánh cược.
Bởi vì nàng ta biết phía sau Diệp Huyên còn có một cường giả bá chủ viễn cổ.
Ông lão hơi híp mắt: “Cô đừng tưởng cô là người của Hình tộc thì ta không dám giết cô”.
Vẻ mặt Hình Linh không cảm xúc: “Cứ tự nhiên”.
Nét mặt ông lão chợt trở nên dữ tợn, ông ta đang định ra tay thì lúc này Diệp Huyên lại cười bảo: “Hình Linh cô nương, chẳng phải cô vẫn luôn rất tò mò về thực lực của ta đó sao?”
Hình Linh nhìn Diệp Huyên: “Cậu đừng nói với ta cậu là bá chủ viễn cổ thực sự đấy nhé!”
“Bá chủ viễn cổ?”
Diệp Huyên chớp mắt: “Đó là thứ rác rưởi gì? Có thể đỡ được một kiếm của ta không?”
Nói xong hắn duỗi tay phải ra: “Kiếm tới!”
Ù!
Một tiếng kiếm ngân đột nhiên vang vọng khắp trời, ngay sau đó một thanh kiếm từ trên trời giáng xuống…
Kiếm giáng từ trên trời xuống, cuối cùng rơi vào trong tay Diệp Huyên.
Diệp Huyên quay đầu nhìn ông lão ở cách đó không xa, ông ta nở nụ cười châm chọc: "Nào, ta chấp ngươi ba kiếm".
Diệp Huyên đột nhiên biến mất.
Xoẹt!
Tròng mắt ông lão chợt co lại, còn chưa kịp phản ứng thì một thanh kiếm đã đâm thẳng vào giữa trán ông ta.