Phía sau trận địa 313 không có gì cả nên sau khi Nhâm Tiểu Túc cướp được xe thì lập tức chạy về hướng hàng rào 108 chẳng có chút trở ngại nào.
Lúc trước, khi họ tiến vào phải kiểm tra thân phận hết nửa giờ. Hiện tại binh lính đều ra tiền tuyết, trừ binh lính canh chừng sống ống và binh sĩ quân nhu mới ở lại phòng ngừa gián điệp đội nhập mà thôi.
Bấy giờ “gián điệp” đầu sỏ của Khánh thị đã rời đi rồi, thậm chí Nhâm Tiểu Túc còn chẳng kịp nói lời nào với Đường Chu cả.
Bên trong xe tải rất im ắng, Nhâm Tiểu Túc một đường dẫm chân ga, Trần Vô Địch và đám Vương Vũ Trì cũng không nói gì thêm.
Trên đường về hàng rào 108 họ có đi ngang cửa khẩu, đầu Nhâm Tiểu Túc đổ đầy mồ hôi, hắn sợ bị cản lại.
Nhâm Tiểu Túc trực tiếp lấy giấy chứng nhận của phòng điều tra đặc biệt ra. Giấy chứng nhận vừa xuất hiện thì chẳng ai dám cản nữa.
Hiện giờ chuyện lùng bắt Nhâm Tiểu Túc và Anh Hùng Doanh vẫn được giữ bí mật. Nhâm Tiểu Túc cũng ý thức được điểm này, bằng không Lý Định Đỉnh làm việc đâu cần che che giấu giấu.
Hiện tại việc Nhâm Tiểu Túc muốn làm là quay về hàng rào trước khi Lý thị truy nã hắn. Sau đó tìm cơ hội dẫn đám Nhan Lục Nguyên đi.
Về phần đi đâu thì sau này tính tiếp.
Hiện giờ hướng bắc về phía hàng rào 88 của Dương thị chiến hảo triền miên. Tối nay đội thiết giáp của Dương thị đã đánh chiếm được Thắng Sơn. Có điều họ còn chưa kịp ổn định thì một đội chiến binh nano thần bí đã đánh tới. Tình hình chiến đấu càng thêm căng thẳng.
Nhâm Tiểu Túc chọn đi về hướng bắc cũng khó lòng vượt qua chiến trận.
Không thì Nhâm Tiểu Túc có thể dẫn mọi người trốn vào rừng. Tuy trong rừng dã thú và độc trùng hoành hành nhưng hiện tại hắn có bụi gai. Nói không chừng về sau hắn có thể đổi thêm nhiều lại hạt giống khác. Họ sống ở nơi hoang dã cũng không quá áp lực.
Nhâm Tiểu Túc chỉ mất 4 tiếng đã đi tới tường thành hàng rào. Nếu không phải đường núi khó đi, hẳn Nhâm Tiểu Túc còn đi nhanh hơn nữa.
Nhâm Tiểu Túc đậu tại miệng cống hàng rào đưa giấy chứng nhận ra. Hắn một mực quan sát biểu tình quân coi cổng, phòng ngừa có chuyện dị thường gì xảy ra.
Bất quá binh thủ thành cũng chưa nói gì, khách khách khí khí cho qua. Biểu tình vẫn chẳng khác gì trước.
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc mới thở phào một hơi, Lý thị đại khái không ngờ người họ muốn bắt lại ở ngay trong hàng rào.
Nhưng lúc này hắn phải càng thêm cẩn thận và chú ý hơn. Vạn nhất Lý thị phát hiện mánh khóe của hắn, họ khó lòng mà trốn được.
Vào hàng rào, Nhâm Tiểu Túc dừng xe lại:
- Thay đồ. Chúng ta nghỉ ngơi một lát, ta nghỉ cách tìm đám Nhan Lục Nguyên.
Sắc mặt Trần Vô Địch bình tĩnh xuống xe:
- Ọe!!!
- Sao vậy Vô Địch?
Nhâm Tiểu Túc kinh ngạc hỏi.
- Sư phụ. Ta không sao. Ọe!!!
Trần Vô Địch khoe khoang bản thân là Tề thiên đại thánh chuyển thế, không sợ trời không sợ đất. Hiện tại hắn chỉ sợ sư phụ hắn lái xe mà thôi!
Súng đạn gì đó, công kích vật lý gì đó cũng chẳng bằng sư phụ hắn lái xe.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nói:
- Vô Địch, ngươi như vậy là không được. Mới có thế đã say xe, ngươi nhìn những người khác xem. Họ có sao đâu.
Nhâm Tiểu Túc nhìn lại, những học sinh khác đã bất tỉnh nhân sự. Việc này thật khiến Nhâm Tiểu Túc cạn lời. Hắn hỏi cung điện:
“Kỹ năng điều khiển hiện tại của ta có đẳng cấp gì?”
Cung điện đáp:
“Không phát hiện kỹ năng điều khiển nào cả.”
Nhâm Tiểu Túc:
“…Được rồi.”
Kế hoạch của hắn là trước tiên tìm Nhan Lục Nguyên. Có điều Nhâm Tiểu Túc nghỉ nửa ngày cũng không ra đầu mối. Chung quy hàng rào lớn như thế, lúc trước mọi người vội vã ra tiền tuyến nên không lưu lại phương thức liên lạc, bây giờ Nhâm Tiểu Túc phải tìm Hồ Thuyết để nhờ vả.
Thế nhưng hắn tìm Hồ Thuyết kiểu gì...?
Nhâm Tiểu Túc hỏi những người trên đường đi tới Tổ điều tra đặc biệt thế nào. Kết quả hỏi mãi mà chẳng ai biết, dường như Tổ điều tra đặc biệt rất bí mật.
Lúc này, Trần Vô Địch nói:
- Sư phụ, tuy đạn đã lấy ra nhưng chúng ta không biết chữa gãy xương. Nếu cứ kéo dài e rằng đám Vương Vũ Trì sau này sẽ không thể đi bộ như người bình thường.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, vết thương của đám Vương Vũ Trì là do súng gây ra. Tuy trên đường Trần Vô Địch đã giúp họ lấy đạn ra và thoa hắc dược nhưng nếu tới bệnh viện thì vừa nhìn bác sĩ sẽ biết đây là vết thương từ súng đạn.
Đến lúc đó sẽ kéo quân đội của hàng rào 108 tới, phiền toái càng lớn hơn!
Nhâm Tiểu Túc trầm tư một lúc. Nếu không tìm được Hồ Thuyết thì chỉ có thể để Hồ Thuyết tìm hắn.
Đột nhiên Nhâm Tiểu Túc nghe có người nói:
- Chúng ta không thu tiền của Khánh thị và Dương thị. Hiện tại tiền giấy của hai tập đoàn đó không dùng được, nếu không phải tiền giấy của Lý thị thì đừng tới mua đồ.
Một đại tỷ quỳ gối trước tiệm thức ăn khóc ròng:
- Nhà của ta đã hai hôm chưa ăn cơm. Tốt xấu gì ngươi cũng bán cho ta một chút chứ. Dây là tiền trước kia nhà ta tích lũy đầu tư. Sau khi chiến tranh kết thúc nó sẽ tăng cao đấy!
Lúc này, Nhâm Tiểu Túc im lặng nhìn hết thảy, không lên tiếng.
Chiến tranh bạo phát. Đa phần lương thực đều dùng để cung ứng cho quân đội. Điều này sẽ dẫn tới hàng rào 108 khan hiếm thức ăn.
Nhâm Tiểu Túc bừng tỉnh. Nguyên lai trong chiến tranh, người ở hàng rào cũng không có ngày tháng tốt lành gì.
Đột nhiên cung điện thông báo:
“Nhiệm vụ trợ giúp 10 cư dân hàng rào chịu nỗi khổ do chiến tranh gây ra.”
Ha ha, Nhâm Tiểu Túc vừa nghe được thông báo liền cả thấy vô lý. Bây giờ hắn còn đang chạy nạn thì giúp đỡ người khác cái rắm gì.
Bất quá Nhâm Tiểu Túc có chút sửng sốt. Hắn quay đầu nói với Trần Vô Địch:
- Đi, ta có cách rồi.
Nói xong Nhâm Tiểu Túc lên xe, một cước đạp chân ga đi dạo trong hàng rào. Thẳng tới một tiệm vàng mới dừng lại. Nhâm Tiểu Túc vào tiệm vàng liền hỏi:
- Có thu mua vàng không!
Hai mắt lão bản sáng lên:
- Khách nhân, ngài đổi bao nhiêu vàng?
Đầu năm nay chiến tranh bắt đầu, thứ đáng giá nhất chính là vàng. Hơn nữa tỷ giá vàng còn không ngừng tăng cao. Trước kia trong hàng rào một chỉ mấy trăm đồ. Hiện tại một chỉ đã tăng tới mấy ngàn rồi.
- Khoan nói về việc ta đổi bao nhiêu…
Nhâm Tiểu Túc nhìn ông chủ:
- Ta hỏi ngươi, ngươi có đổi tiền của Dương thị không?
- A?
Trong lòng ông chủ rung lên một hồi chuông hân hoan. Tiệm vàng trong hàng rào có khá nhiều cách trao đổi. Ví dụ trước kia họ sẽ giúp thương nhân hối đoái tiền tệ giữa các tập đoàn. Chỉ cần phí thủ tục của họ thấp hơn ngân hàng Lý thị một chút thì thương nhân đều nguyện ý đổi.
Đáng tiếc chiến tranh bắt đầu, tiền tệ của Dương thị và Khánh thị trong tay còn chẳng bằng tờ giấy trắng!
Hiện tại thiếu niên này lại hỏi về tiền tệ Dương thị trong thời khắc mấu chốt. Chẳng lẽ hắn điên rồi?
Nhâm Tiểu Túc cau mày nói:
- Đổi hay không?
- Đổi! Đổi chứ! Sao lại không đổi!
Chủ tiệm vàng vẫn không đổi được tiền tệ Dương thị. Ai ngờ bây giờ bỗng nhiên có người chịu đổi, đương nhiên ông chủ mừng còn chẳng kịp.
Lúc này ông chủ tiệm vàng không để ý Nhâm Tiểu Túc đổi tiền có bị thịt thời không. Trong chiến trong, người chịu khổ còn ít sao? Thêm một người cũng không sợ nhiều!